Nhược Nhược lại đến phòng của Ôn đại phu nhân đấm bóp cho bà, cô còn đút nước cho bà uống, dù bị nghén kinh khủng và cái thai rất khó chịu nhưng cô vẫn đều đặn chăm sóc bà, mói đó mà đá đến ngày biết được đứa bé trong bụng là trai hay gái, cô vừa vua nhưng lại vừa tủi vì Ôn Thiếu Phàm ôn nhu ngày xưa đã không còn cần đến mẹ con cô nữa, nổi đau oan uổng này không biết bao giờ mới kết thúc
Cô ái ngại nhìn lớp da bụng căng lên to ra rất nhiều, cái thai trong bụng còn đạp rất dữ dội, tuy vậy cô vẫn không dám nghĩ ngơi mà vẫn cẩn thận chăm sóc mẹ chồng, cô yếu qúy bà bằng cả trái tim chứ không phải vì mong bà tỉnh dậy minh oan cho mình, điều đó rất tốt với cô nhưng hiện giờ cô vẫn không an tâm cho lắm bề sức khỏe của mẹ chồng, hiện giờ cô đang cắm cúi lau sàn, phòng ở Ôn gia rất to còn có rất nhiều đồ đạt quý giá cho nên việc lau dọn rất cực nhọc, cô sợ làm rơi hư hại thứ gì thì cơn thịnh nộ của anh lại đè trên người cô mà áp bức
Cô nhìn đồng hồ trên cao, giờ này hắn cũng sắp đi làm về cho nên sàn cần được lau dọn cẩn thận, chân cô khập khiễng đau nhói lê từng bước di chuyển lau sàn bóng, do cặm cụi làm việc nên cô không hay biết Ôn Thiếu Phàm đã về đến, anh ở ngòi cửa phòng mà không bước vào trong
_"Mẹ ơi, cháu của mẹ là con trai, con nghĩ chắc sẽ rất giống Phàm"
Nhược Nhược vừa lau vừa nói, cô bẫn hay trò chuyện như vậy với Ôn đại phu nhân dù không được hồi đáp, những lời cô nói vô tình lọt vào tai của anh, vừa nghe xong trong lòng tất nhiên dâng lên cảm xác xúc động xen lẫn hạnh phúc nhưng khi ánh mắt nhìn thấy mẹ của mình nằm bất động trên giường thì mối hận lại cao trào đè nén những cảm xúc vô thường củ bản thân, cứ ép buộc mình phải lãnh khốc, anh bực dọc đẩy tia nhìn tàn ác về phía cô
Ôn Thiếu Phàm cáu chân xuống sàn ướt, anh ghét cảm giác ẩm thấp dưới chân, vừa nhìn thấy cơn tức giận từ đâu truyền đến xô đẩy trong tâm, lập tức điên tiết muốn hành hạ cô khổ sở khôn siết, tay liền lần lên cúc áo trên sơ mi màu trắng cởi ra, đem cà vạt được nới lỏng hất qua hông cô kéo về phía mình, cảm giác thật sự quá ngột ngạt
_Phàm...ừm...Ôn chủ tịch..
Nhược Nhược kêu lên vì bất ngờ, cô không có ý phản khán anh nhưng anh lại có ý suy nghĩ cô muốn chống đối, tay giật lấy cây lau sàn cô đang nắm chặt rồi phóng nó về phía cửa kính vỡ tung, tiếng va chạm càng làm cô sợ hơn
_Từ lúc nào cô sợ tôi như vậy hả?
Anh đẩy cô xuống giường, cơ thể nặng đè xuống người cô, ngực trái đau nhói nhưng chỉ biết cắn răng , lông chân mày nhíu lại biểu lộ, trông thấy thái độ đó anh nổi tiết cáu mạnh hai cổ tay cô
_Bụng cô to cỡ này rồi, thứ nghiệt chủng...
Anh nhất định phải nói lời cay độc, cánh môi mấp máy phả làng hơi bạc tình vào vùng cổ trắng, đôi mắt chim ưng không chớp như đe dọa, gương mặt lạnh gục vào xương quai xanh của cô, anh mặc kệ dòng nước mắt ấm đang rơi xuống gối, thần sắc đau khổ của cô anh cực kỳ thích nhìn thấy nhưng trái tim vẫn nhói bất thường, anh ghét..ghét cảm xúc này
_Đau khổ lắm sao, cô có biết tôi rất thích bộ dạng khổ sở của cô không?
Ôn Thiếu Phàm thấy cô xoay mặt một bên không dám nhìn thì đưa tay luồng ra sau gáy cô ép cô ngẩn mặt lên nhìn thẳng vào mình, cô thật sự rất sợ nỗi sợ đó còn thể hiện qua nét mặt hoang mang nhưng anh không bao giờ bận tâm đến xúc cảm của cô gái nhỏ như món hàng rẻ mạt ở trong tay, bàn tay lạnh sờ lên bụng cô, cảm nhận rõ rệt đứa bé đang đạp mạnh, sức sỗng mãnh liệt của anh và cô kết thành bây giờ lại thiếu mất tình cảm một phía, đứa bé trong bụng thật sự rất đáng thương
_Mẹ tôi tỉnh dậy sẽ cũng rất vui khi nhìn thấy loại bẩn thỉu như cô bị chà đạp
Cô nghẹn lại không nuốt nỗi sự buồn phiền, cô nhìn thấy ánh mắt đen tối đó rất u ám ngụp lặng trong hận thù mất mát, gương mặt anh dù có được tạo hóa tô vẽ rạng ngời cỡ nào vẫn mãi là một người mang tâm hồn của quỹ dữ, những lời miệt thị này cô nghe từ anh đã quá quen thuộc
_Sao không lên tiếng, cô bị câm rồi à? Bộ dạng của cô thật rất chán ghét
Anh ghét sự thinh lặng trong căn phòng rộng, lâu lâu chỉ nghe thấy tiếng thút thít cố kìm lại rất nhỏ, cô thật giỏi chịu đựng hay là sự tàn độc của anh vẫn chưa đủ nhẫn tâm, rồi chợt suy nghĩ và khó chịu tâm trạng bỗng muốn gia tăng từng cơn hành hạ để phải nghe thấy tiếng cô cầu xin anh chứ không phải là nhẫn nhịn cam chịu, cô có làm sao vẫn không làm hài lòng anh
_Tôi đi anh sẽ truy đuổi, ở lại thì anh hành hạ ngược tâm, có một ngày anh sẽ phải hối hận