Không Nghĩ Sẽ Yêu Em

Chương 67



Sáng sớm, Nhược Nhược thức dậy, đầu cô đau nhức kinh khủng cô chau mày ôm đầu khó chịu, Nhược Nhược phát hiện trên người cô không có mặc quần áo chỉ có cái khăn đắp ngang cô hốt hoảng nheo mắt nhìn xung quanh rồi xoay trái rồi xoay sang phải, ánh mắt cô sáng lên cô trừng mắt nhìn người bên cạnh

_Ôn chủ tịch? tối hôm qua mình...
mình chủ động...ôi thôi nhớ ra rồi đêm hôm qua mình thật kinh khủng khiếp...hic...hic...

Cô lờ mờ nhớ lại hôm qua, lúc anh bồng cô lên phòng, cô đã chủ động vồ lấy anh rất khủng khiếp

_Cũng may, Ôn chủ tịch chưa dậy, nhanh chóng tìm quần áo mới được

Cô đưa mắt tìm quần áo mà chẳng thấy, chỉ có cái đầm ngủ hôm qua đang đặt ở gần tay trái của anh, cô âm thầm chòm người qua người anh với lấy cái đầm ngủ, cô cũng chẳng muốn mặc cái đầm đó lần nào nữa đâu, nhưng đâu còn cách nào khác

_Hic...mong sao Ôn thần đừng có dậy, ngủ ngon nha

Tay cô chạm vào cái áo, cô mừng thầm, anh mở mắt thấy cô đang loay hoay, anh dang hai tay ôm cô kéo vào lòng, cô bất ngờ nhắm mắt cau có

_Ngủ thêm chút nữa đi

Anh vuốt tóc cô không để cho cô thoát, cô xấu hổ run rẫy huơ tay loạn xạ mặt áp vào ngực anh, anh cũng không có mặc áo khi rất gần thế này cô rất ngượng cô tự trách đêm hôm qua đã bị Tiểu Phương gạt uống cho sau khướt sau đó còn cả gan mặc cái đầm mỏng manh đứng trước mặt anh mà nói nhảm nữa

_Bỏ em ra đi thế này không tiện

Giọng cô run run mè nheo, cá nhỏ đáng yêu làm anh chỉ muốn ôm cô mãi thế này muốn cùng cô ngày ngày vui vẻ chỉ đơn giản thế thôi, tháng năm sóng gió anh muốn cùng cô đi hết con đường

_Không tiện là sao? em ngại cái gì? hay em muốn tôi đi ôm người khác

Anh cốc vào đầu cô một cái, cánh tay vẫn giữ cô không buông, tay cô chống lên khuôn ngực rắng chắc của anh

_Bỏ em ra đi

Nhược Nhược giãy nảy, nhăn nhó, hơi thở cũng mệt nhọc, anh khoẻ quá cự tuyệt thế nào vẫn chẳng thoát ra được khỏi ngực anh, còn nữa cứ thế này cô ngại chết mất

_Em chưa trả lời, là muốn tôi đi ôm người khác

_Không có

Cô quát lên cáu gắt, anh bỏ cô cô ôm cái chăn chạy vào tolet

_Đáng ghét đáng ghét

Cô giẫm chân bực dọc, không ngờ anh cũng bước theo cô vào trong

_Em nói ai đáng ghét?

_Hở...?

Khi cô phát hiện có giọng nói đang rất gần cô thì cô mói biết anh đang đứng sau lưng, theo phảm xạ cô lùi về sau chân vấp vào bồn nước ngã vào đó

_A...

_Tiểu Nhược

Đầu cô đập vào thành bồn, cái chăn quấn quanh người dài vướn víu làm cô không sao thoát khỏi bồn nước được

_Có sao không?

Ôn Thiếu Phàm nhìn cô khó nhọc ngoi lên hụp xuống, anh cười nhưng không để cô thấy anh nghiêm mặt doạ cô

_Đừng đến gần, em...em tự đứng dậy được, a...ui da...

Cô nhắm mắt không dám nhìn anh, vì cô nghĩ anh đang trần trụi, nhưng thật ra anh mặc quần áo rồi mới vào tolet tìm cô, chỉ là cô quá nhạy cảm nên làm quá, nhìn cô anh không nhịn được cười anh càng muốn trêu cô hơn

_Em không muốn ngồi dậy? được...tôi vào tắm với em

_Đừng....

Nhược Nhược nghe xong bừng tĩnh, cô vội vã ngồi dậy nhanh như tia chớp, cô mở mắt phát hiện anh có mặc quần áo mà đi lừa cô, cô trừng mắt cái miệng quát lên với volum cực đại

_Ôn chủ tịch lo đi làm đi, hừ....

_Hôm nay ở nhà với em

Cô đi ra khỏi tolet, anh ôm cô,giọng nói quyến rũ lọt vào tai cô

_Bỏ...bỏ em ra, ôm em sẽ bị ướt

Người anh cũng thấm nước từ người cô, cô giãy nảy, cô đẩy anh ra, anh cười ánh mắt dịu đi nhìn cô

_Hôn một cái tôi bỏ em ra

Anh ra lệnh, cô khóc thầm, nghiến răng, cái tên trước mặt thật bá đạo, không như lúc ban đầu cô gặp, lạnh lùng thế mà hay sao càng ngày anh càng lòi ra nhiều tật xấu, nhất là khi rất thích trêu cô. Ngày tháng cứ thế mà trôi, đây là khoản thời gian mà họ hạnh phúc nhất...

_Hở...?

Cô tròn mắt, tròng mắt sắp nổi đầy tia máu rồi, cô nuốt cục tức xuống, vội thu ánh mắt đó lại, cô cúi mặt suy nghĩ, không nên bướng với anh, mà nên nhu một tí, cô cũng tinh ranh lắm

_Hihi, em cũng muốn hôn lắm đó, nhưng Ôn chủ tịch quá cao, còn em quá thấp bé, cho nên...quên đi ha

Cô giẫm chân đẩy anh ra, trên người còn quấn cái chăn bị ướt rất khó chịu thế mà anh vẫn chẳng chịu buông tha cho cô

_Cũng tinh ranh lắm, giỏi dụ người

Anh nhìn cá nhỏ đang loay hoay ở phía đầu giường, anh bước theo cô, đẩy mạnh cô một cái ngã xuống giường, anh giữ chặt hai tay cô xuống giường

_Bỏ em ra, làm gì vậy? lo đi làm đi

Cô bị anh dọa sắp phát khóc, anh thích thú nhìn cô đang run rẩy, tóc tai,bù xù có vài cọng dính nước còn vướn vào mặt, anh gạt tóc trên mặt cô ra

_Nếu em lùn quá không thể hôn tôi mỗi sáng, thì tôi phải chịu khó hôn em rồi

Anh hôn lên môi cô, cánh môi run lên, anh ngậm lấy nó hôn nhẹ nâng niu như cánh hoa mỏng manh trước gió, từ tốn không như mấy lần trước, anh nới lỏng tay cô, để cô biết là anh đang hôn vợ với tất cả tình yêu. Anh lướt trên môi, anh hôn môi cô đứt quãng, hai cánh môi vừa chạm nhau anh liền buông ra trêu đùa, nụ hôn sâu ngày càng mãnh liệt, lúc đầu nhẹ nhàng sau mãnh liệt hơn, cô đặt tay lên ngực anh nghe nhịp tim anh đập không ổn định, cánh môi bị anh chiếm giữ nhếch lên, lần này cô cũng muốn gần anh như thế, cô không đẩy anh ra nữa, tự động ngoan ngoãn để anh hôn, bản thân cô cũng cảm nhận được hạnh phúc lan truyền

_Thích không?

Anh hôn cô thích thú, sau đó bỏ cô ra, anh nhìn cô hỏi, cô ngượng quá xoay mặt đi chỗ khác, anh cúi xuống, ánh mắt ma mị đắt thắng nói nhỏ bên tai cô

_Không khán cự là thích

_Đáng ghét

Cô bị anh đoán trúng thì rất khó chịu, lúc bị anh hôn không kịp suy nghĩ nên chẳng phản ứng được nào ngờ còn bị anh nhìn ra trong lòng đang nghĩ gì thì xấu hổ đến muốn chui xuống gầm giường, anh thật ghê gớm

_Nhìn tôi

_Không nhìn, tránh ra đi, xấu xa, cũng chủ động hôn người ta mà còn làm càng

Cô biết anh sẽ cường quyền ép cô xoay sang nhìn anh, cho nên cô nhanh chóng xoay người nằm úp xuống. Thấy cá nhỏ cáu lên, anh cũng thôi chọc cô. Anh chuẩn bị đi làm, cô đoán là thế còn anh đi đâu thì chỉ có anh mới biết

Sau khi anh đi làm, cô cũng ra ngoài, cô đến bệnh viện thăm Tiểu Phương

_Cô không sao chứ? bị ốm thế nào mà đến nổi nhập viện?

Nhược Nhược leo lên giường gọt trái cây cho Tiểu Phương ăn, Tiểu Phương thở không ra hơi, nhắm mắt mệt mỏi không muốn nói chuyện

_Ôn phu nhân, cô có thấy Lượng Tuyên đâu không? nhờ đi mua tí đồ mà lâu quá...hìhì, hôm qua vui chứ?

Tiểu Phương trêu ghẹo cô, nhớ đến chuyện hôm qua cô muốn nện cho Tiểu Phương một cái

_Đừng có trêu tôi, hừ...

_Sao? không thích hả, vậy tối nay ở lại đây ngủ với tôi đi, ở bệnh viện buồn lắm, với lại lâu rồi chúng ta không có tâm sự đêm khuya

Tiểu Phương cập vai cô nài nỉ, cô cười gật đầu, từ ngày lấy anh bị anh quan sát, cô cũng muốn được ra ngoài hít thở, gặp lại bạn bè thay vì cứ bị anh giám sát đến căng thẳng

_Ai cho em ngủ lại?

Ôn Thiếu Phàm xuất hiện, vẻ mặt đen tối khó chịu, mới gả về cho anh đã muốn ra ngoài ngủ lại, anh thật không chấp nhận được, Tiểu Phương cùng cô im lặng nhìn nhau, bây giờ lấy nhau mới thấy anh cực kỳ ghen tuông còn suốt ngày dín chặt lấy cô không biết chán

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv