_CÁI GÌ? mặc nó? không...không đâu
Nhược Nhược choáng váng, sao cô có thể mặc nó mà đứng trước mặt anh được, không thể nào chỉ mới nghĩ thôi mà cô đã lạnh sóng lưng, hằng ngày cô còn chưa dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa là, cô chắc chắn sẽ không mặc nó
_Tiểu Nhược làm gì cuống lên vậy? có gì đâu hai người là vợ chồng mà, cô đừng có quê mùa có được không? mặc nó đi cô sẽ rất quyến rũ trong mắt Phàm soái, còn nữa ở ngoài kia biết bao người muốn có được Phàm soái, cô mà cứ thế này thì thua thiệt lắm, mất anh ấy như chơi
Uyển Uyển dụ ngọt cho đến đe dọa cô thế mà tinh thần cô vẫn chưa khá hơn, cô thầm nghĩ sao cái đầm tai hại đó lại dành cho cô chứ, dở khóc dở cười, cứ nghĩ đến lúc anh nhìn thấy cô trong bộ dạng mặc đầm ngủ là cô rùng mình
_Tôi không mặc, có thế nào cũng không
_Cô quê mùa vừa thôi, có gì không dám, cô không lấy chứ gì? được...tôi đưa cho Phàm soái, để xem Ôn Thiếu Phàm mà muốn thì cô có dám không mặc không?
Tiểu Uyển lườm cô, chân còn bước thẳng đến cổng, cô run rẩy tóa mồ hôi đành nhận lấy cái đầm ngủ
_Tôi nhận cô mau về đi, Thiên Phong đợi lâu rồi giờ cũng không còn sớm
_Ngày mai nhớ kể cho tôi nghe đó, cô biết giờ này không còn sớm thì mau mau vào trong chuẩn bị đi haha
Tiểu Uyển nháy mắt bỏ đi, cô trở vào trong, cô lén lút giấu cái đầm ngủ thật kỹ không để ai phát hiện. Cô vừa vào trong thì cô đã bắt gặp ánh mắt của anh, anh đứng chờ cô từ lúc nào rồi
_Trễ rỗi, lên phòng thôi
Ôn Thiếu Phàm cúi người nhìn cô, hai tay chống lên tường dồn ép cô, còn định nâng cô lên bồng đi
_Tôi...à không...em chưa muốn ngủ, em muốn xem tivi
Nhược Nhược khom người chạy đi, cô vào phòng khách xem tivi, cô xem hết chương trình này đến chương trình khác, sau đó còn lấy tạp chí ra đọc, đọc rất nhiều, xem rất nhiều cho đến tận khuya
_Tiểu Nhược
Anh gọi cô, giờ này cô đang nằm dài trên ghế sopha mắt nhắm mắt mở mơ ngủ, cô trì hoãn thời gian đến kiệt sức ngủ quên
_Tiểu Nhược
_Em...chưa...muốn ngủ...
Cô mơ màng, trong tìm thức vẫn ám ảnh chuyện hôm đó, mãi vẫn chẳng xoá được cô rất yêu anh nhưng tránh va chạm với anh ngày nào hay ngày đó, khi ám ảnh quá lớn cô mãi không thoát ra được, dù gì đó cũng là một đêm kinh khủng, cô muốn nói cho anh hiểu nhưng không biết nói thế nào cho anh hiểu
_Tiểu Nhược
_Đừng...em chưa muốn ngủ
Cô lảm nhảm, hai mắt nhắm nghiền mà vẫn chưa chịu thừa nhận
_ĐỨNG LÊN
Ôn Thiếu Phàm giận quá thét lên, cô tỉnh dậy, đứng lên dụi mắt nhìn anh, anh mới ngọt ngào đó mà giờ đã như con thú hoang bị chọc giận
_Em không ý thức được là đêm đó tôi bị bỏ thuốc à? Cố tình chọc giận tôi phải không? Nhìn tôi giống loại thèm khát với em lắm hả? Em cho là tôi ép buộc em? Đừng đưa đôi mắt đó nhìn tôi em nên biết giới hạn của mình, đã gả cho tôi thì phải ngoan ngoãn, Nhược Nhược em nên hiểu một điều nên trân trọng những gì mình đang có vì ngoài em tôi còn nhiều lựa chọn, giữa nhiều lý do để buông bỏ thì tôi vẫn chọn em cho nên đừng hỏi tại sao tôi luôn cố gắn tiếp tục, tôi chưa bao giờ ép buộc em yêu tôi, thật chán ghét!
Anh nắm tay cô tức giận, lồng ngực phập phồng cứ lên xuống, rất giận, giọng nói từ địa ngục truyền lên lạnh đến nỗi muốn đóng cô thành băng, cô run lên cảm thấy chỉ muốn tránh xa anh, anh thật hung bạo cô bị thần thái vô cảm đó dọa nạt, tim cô nhói lên đau lắm, ánh mắt cô long lanh vô tội vẫn không lay chuyển anh, anh ghét ánh mắt cô bây giờ, nhìn vào đó anh chịu không nỗi, anh không muốn thấy cô khóc nhưng cô làm anh giận quá, anh bỏ ta ngoài trong đêm, cô ngồi xuống đất, nước mắt không kìm được thi nhau thấm ướt hai gò má cô
_Em...em đâu có ý đó, chỉ là...
Nhược Nhược nghẹn họng, đêm đầu tiên trôi qua thế đó, cô khóc, một mình, nhìn anh bỏ đi, cô nhớ lại những lời mẹ anh nói, có khi nào điều đó sẽ xảy ra, cô sẽ chẳng bao giờ được hạnh phúc cô muốn nói chuyện với anh muốn nói rõ cho anh hiểu, cô muốn những yêu thương anh cho không phải là hiểu lầm và nước mắt, anh khó chịu cô cũng chẳng vui