Nhược Nhược ra ngoài, cô ngồi xuống băng đá hít thở khí trời, cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út khẽ cười
_Nhược Nhược
Đường Lan Hân đứng sau lưng khẽ gọi tên cô, cô ta cười ma mị, Tiểu Nhược đứng dậy bỏ đi nhưng không còn kịp nữa, Lan Hân kéo tay cô cố gỡ chiếc nhẫn trên tay cô, cô tuyệt đối không đồng ý đó là do anh đeo vào tay cô, cô mãi mãi không muốn ai động vào nó
_Ôn...
_Bốp...
_Căm miệng...
Nhược Nhược thét lên, chưa kịp kêu la hết câu đã bị Lan Hân tát vào mặt, cô bị hất một cái mất đà ngã xoay đi, Lan Hân vồ tới, dùng con dao khự chiếc nhẫn trên tay cô
_Mày đừng nghĩ có Phàm soái ở đây tao không dám làm gì mày, nên nhớ mẹ Yết đang ở đây...mày la lên tao chặt tay mày
Đường Lan Hân ngồi trên người cô, cô ta dùng dao lóc thịt trên ngón tay cô, quyết định lấy cho được chiếc nhẫn, vết thương bị đâm hôm qua bị động rất đau, cô nhăn mặt, biết là không thể nhịn nữa, cô đạp vào bụng Lan Hân một cái
_A....
Đường Lan Hân ngã ra đất, rất bất ngờ, cô ta trừng mắt không nghĩ cô dám làm thế, vì trước giờ cô rất giỏi cam chịu, cũng rất giỏi dấu cảm xúc, nhưng cảm xúc đó cũng rất dễ bị tuông trào, nhất là lúc bị áp bức thế này
_Đừng có ép người qúa đáng, cũng đừng có vô lý
Nhược Nhược ôm cánh tay bị thương, còn ở ngón tay đeo nhẫn chiếc nhẫn rơi xuống đất, tay cô đang chảy máu, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, mắt cô động nước long lanh chứ không hề ứa nước mắt, ánh mắt tĩnh mịch như mặt hồ đang nhìn thẳng
_Nhược Nhược, mày nghĩ mày là ai? tao cho mày chết
Đường Lan Hân đứng dậy lao về phía cô, nhưng cô đã nhanh trí dùng tay bóp mạnh cằm của Lan Hân, bị lực tác động, cô ta chỉ còn biết im lặng hai tay run rẩy ôm tay cô
_Đừng có nghĩ được một lần sẽ lấn tới lần nữa, cô đã hỏi thì tôi sẽ nói, tôi là ai à? tôi...là vợ của Ôn Thiếu Phàm, đây là lần cuối cùng của cô lần sau mà làm càng thì đừng trách tôi trả đủ...máu này cô chưa đổ phải không? thử đi...?
Nhược Nhược dùng cánh tay còn lại quẹt máu trét lên mặt Lan Hân, cô ta ngửi được mùi máu tanh liền ớn lạnh, hai mắt đảo không ngừng, Lan Hân không ngờ cô hằng ngày nhạy cảm, ít bộc lộ cảm xúc lại có lúc nổi loạn đáng sợ đến vậy, đúng cứ động vào cô đi rồi biết, con cá ấy đáng sợ thế nào
_Khi cô muốn đạt được cái gì đó thì trước tiên nên nhìn vào hoàn cảnh và cách cư xử rồi hãy phán xét người khác, cô cho là Ôn chủ tịch lấy một đứa như tôi là không đáng chứ gì? phải...một mình tôi thì không thể làm vừa lòng ai hết, muốn tồn tại thì cần có nhiều người, tôi sống trong Ôn gia tất nhiên không chịu nỗi mấy lời dư luận, nhưng cô nên nhớ Ôn chủ tịch đã từ bỏ cả cái thiên đường lộng lẫy để chỉ chọn tôi thì cô nghĩ mấy lời đó cùng con người dơ bẩn như cô có còn đe dọa được tôi không? cô đừng mong phá hoại đến hạnh phúc của tôi...nhớ đó
Nhược Nhược buông Lan Hân ra, cô nhặt chiếc nhẫn sau đó bỏ đi, cô thở phào khi trút được tâm tư trong lòng , nhưng cô cũng khẽ rùng mình, nhớ lại không biết cô đã nói những gì
_Cái gì mà từ bỏ cả thiên đường? còn chọn mình nữa...hừ...mình mơ mộng cái gì vậy? Ôn chủ tịch chẳng qua coi mình như vật sở hữu thôi mà, chắc chắn sẽ mau chán
Cô giẫm chân bực dọc, tự nghĩ cái miệng đã nói xằng bậy gì vậy? cô không cho phép mình hy vọng anh có tình cảm với cô vì cứ hy vọng sẽ thất vọng, cô cảm nhận được những gì anh đem lại nhưng học cách chấp nhận và quen dần với yêu thương đó thì hơi khó, suy nghĩ hổn độn cứ quấn lấy cô, tất cả chỉ do cô sợ mình quá mơ mộng về anh, cô sợ...sợ ngày sau tình yêu sẽ đến, đó có thể là sóng gió cũng như thảm cảnh, cô sợ cái tình yêu lâu năm nhưng không nên duyên phận, sợ sẽ vương vào nhau đau khổ, một hồi ức như vết thương chẳng lành
_Vợ
Ôn Thiếu Phàm khẽ gọi, anh bước đến bên cô trước lễ đường anh muốn đưa cô về hôn lễ đã xong, Tiểu Uyển và Thiên Phong đã đến nhà hàng đãi tiệc, riêng cô và anh chỉ vỏn vẹn vậy thôi
_Ôn chủ tịch
Nhược Nhược vội vã dùng bó hoa che ngón tay đang chảy máu lại, cô không muốn anh phát hiện, cô nghĩ chắc nãy giờ anh cũng đủ phiền khi đôi co với mẹ
_Ôn chủ tịch, Ôn đại phu nhân không có xảy ra...chuyện gì chứ?
Cô nói từng chữ khó khăn, cô ngó vào lễ đường mặt mày trắng bệch, son phấn cũng lem nhem trên mặt, cô rất mệt
_Chuyện gì là chuyện gì? gọi Ôn chủ tịch là sao? tôi đưa em vào lễ đường ký hợp đồng à?
Anh nhăn nhó, bản mặt vẫn chẳng khá hơn, nhưng thấy cô cơ mặt liền giản ra, anh đến gần, cười tươi với cô một cái, anh chưa bao giờ cười như thế, cô nhìn mà muốn tan chảy, Ôn thần cười một cái như tỏa nắng, anh nắm tay cô đi về nhà