_ẦM...
_Xoảng...
Đó là tiếng đạp chân vào cửa rồi kèm theo tiếng mãnh vỡ thủy tinh cùng bản lề bị sút và nguyên cánh cửa rơi xuống
_Ôn Thiên Phong anh bớt thô lỗ đi, tôi sẽ đi khỏi đây mà, đừng làm càng đây là bệnh viện, cũng may phòng này chỉ có mình tôi
Nhược Nhược cắm cúi tháo kim trên tay, nên không biết người đạp cửa là ai, Thiên Phong thì đã tản ra cô vẫn chưa chịu ngẩn mặt, cái bóng đen đang che khuất cái dáng nhỏ nhắn ngồi trên giường của cô
_Xong rồi!
Nhược Nhược tháo xong cây kim thì tuột xuống giường định bỏ đi, nào ngờ ngẩn lên thấy anh đã xuất hiện, ngoài cửa còn có Thiên Phong, Uyển Uyển và Tiểu Phương đang giải tán, trong phòng khí lạnh bao trùm, chỉ còn lại cô và anh, Nhược Nhược đứng hình, không biết phải thể nào thì anh bồng cô lên giường
_Ôn chủ ...tịch
Nhược Nhược mở to đôi mắt ngập nước nhìn sâu vào anh, ánh mắt đối diện là dành cho cô, sắc bén và không rời, cô đau đớn nhịp tim như ngừng lại cố mở miệng mấp máy môi
_Ôn...chủ tịch, nếu...nếu chủ tịch muốn tôi có thể đến bất cứ lúc nào mà...đừng...đừng hại người thân của tôi
Ôn Thiếu Phàm nhắm mắt kéo cô vào lòng, anh không thể tiếp tục nhìn cô nữa, nhất là ánh mắt của cô ứa nước ngây ngốc và rất đơn giản. Anh như muốn tan chảy trước ánh mắt đó, anh ôm cô chặt hơn, gương mặt lành lùng không cảm xúc của anh rất khó đoán anh muốn gì nhưng khi cô áp mặt vào ngực anh, thì nơi đó rất ấm cô cảm nhận được hơi thở nam tính của anh lùa vào tóc, bàn tay ấm đó xoa đầu cô hồi lâu vẫn chẳng nói gì
_Ôn...
_Im đi
Ôn Thiếu Phàm siết chặt tay, anh tham lam chiếm giữ cô trong ngực, mấy ngày nay lạnh nhạt với cô anh cũng khó chịu lắm..rất...rất khó chịu, anh biết càng nói cô chỉ càng ngu ngốc khó hiểu, chi bằng im lặng mà ôm cô vào lòng, để cô biết anh thật sự không biết là cô, nếu không tuyệt đối đã không làm vậy với cô, với Nhược Nhược anh thật sự rất trân trọng ôn nhu
_Nếu em cần, tôi sẽ ở bên, lúc nào cũng được. Chứ không phải là đem em đặt dưới giường...ngốc!!!
Anh thều thào, giọng nói trầm ấm bên tai cô, cô cười nhạt nụ cười sợ hãi nhưng rất vui lần đầu tiên cô dám cười yên bình khi ở bên anh trong cự ly gần, cô cũng vòng tay ôm anh cô yêu anh nhiều lắm, dù ngay khi bắt đầu cô biết rõ mình không được phép để tình cảm phát triển, nhưng tình yêu cũng như hiện tượng thời tiết ngoài trời, trải đủ bốn mùa mưa nắng gió bão rồi sẽ đến ngày hạnh phúc...
_Từ hôm nay, về nhà làm vợ biết chưa?
Nhược Nhược nghe xong ngay lập tức đẩy anh ra, sao cô dám chứ? cô thoáng lo sợ ra mặt, Ôn đại phu nhân sẽ không chấp nhận, cô cũng không bao giờ nghĩ sẽ gã cho anh, thuộc về Ôn gia. Cô có nằm mơ cũng không dám, cô bước xuống giường bỏ chạy, vừa chạy cô vừa nói
_Không được, sao có thể chứ? Tôi đã nhận được tiền, Ôn chủ tịch không cần phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi không muốn có rắc rối
Cô chạy đi rất nhanh, anh đuổi theo cô nhưng không kịp, anh nghiến răng giận dữ
_Ngu ngốc, tôi là quái vật hay sao nói gì em cũng hốt hoảng hết vậy
_Tôi...nhưng chuyện này??? Làm vợ của Ôn chủ tịch sao?...
Cô sẽ rất hạnh phúc nếu có được tình yêu của anh, và xô sẽ là người duy nhất mà anh cả đời yêu thương, nhưng cô vẫn sợ rất nhợ người khác ngăn cản chuyện này