Tự Thiên Đy đến nhà tìm Nhược Nhược, chuyện này vẫn chưa kết thúc, Nhược Nhược quyết định không ở lại đây nữa, đã có quá nhiều phiền phức
_Cô đến đây làm gì? Đi đi...
Nhược Nhược không muốn nhìn đến mặt Tự Thiên Đy, từ đây về sau sẽ không còn là bạn bè nữa và cô cũng quyết định về quê xin lỗi mẹ và không sống ở đâu tốt bằng sống với mẹ, cô không muốn phải đau đầu nghĩ tới chuyện này nữa
_Đợi mày đi khỏi đây, tao sẽ giải quyết Đường Lan Hân, mày định giở trò bỏ đi để Phàm kéo lại nan nỉ à? cũng cao tay lắm đó
Thiên Đy hằn hộc, nghĩ ngợi, Nhược Nhược bỏ đi là vì muốn kết thúc chuyện này, chứ hoàn toàn không có ý khác, cô sẽ xóa tất cả, quên luôn anh dù anh là ký ức ngọt ngào và lắm đắng cay
....
Trong phòng chủ tịch, Thiên Phong đang ngồi vào ghế của Ôn Thiếu Phàm chơi game vì anh đã đi họp, Trương Nam rãnh rỗi nên ở lại phòng chủ tịch đợi anh đi họp
_Trương Nam, anh thấy Nhược Nhược đó thế nào?
_À, tôi thấy cô ta chẳng có điểm nào tốt cả nhưng đối với cô ta thì đại thiếu gia quá là tràn đầy cảm xúc, tôi theo đại thiếu gia đã lâu vẫn chưa có được cảm giác đó
Trương Nam nhắc đến cô liền không vui, anh và Thiên Phong có cùng chí hướng là không ưa cô, nên chỉ có thể nói về cô theo chiều hướng xấu nhất
_Đúng! Tôi cũng thấy vậy, cảm xúc mà anh nói có phải là...trên giường, Trương Nam anh theo Phàm soái đã lâu tất nhiên phải biết là anh trai tôi không có cảm tình sâu sắc với ai hết nên tình cảm này là khao khát trên giường, chứ loại như cô ta thì cần gì phải nhọc công
Thiên Phong đưa ra kết luận, đầu óc con người này lúc nào cũng vậy, chỉ có Uyển Uyển mới trị được anh ta, nghe anh ta nói Trương Nam cũng lên tiếng
_Phải vậy không? Ôn chủ tịch làm gì cũng chính xác và dứt khoát, chẳng lẽ muốn đưa cô ta lên giường mà phải chần chừ đến thời điểm này vẫn chưa xong?
Trương Nam hơi nghi ngờ về phân tích của Thiên Phong, nhưng Thiên Phong đã nhanh miệng nói
_Anh không biết gì hết, Phàm soái bận quá làm gì có thời gian, cứ nghĩ xem nếu là anh anh có từ chối không khi ở trên giường? nói xem? làm gì từ chối được, đúng chưa?
Thiên Phong ranh ma đang nheo mắt khi nói về mấy chuyện đó, cứ nghĩ ai cũng như mình,Trương Nam cũng thuộc thể loại giống anh ta nên cười khẩy cho là đúng
_Đúng là Phàm soái bận quá, còn cô ta thì cứ nhởn nhơ trước mắt giả nai
Trương Nam đăm chiêu suy nghĩ, Thiên Phong đến cập cổ anh ta bày ra một kế
_Tôi chẳng ưa gì bộ mặt giả tạo của cô ta hết, suốt ngày lôi kéo Tiểu Uyển xa lánh tôi, sau chuyện này Phàm soái nhất định sẽ chẳng cần cô ta nữa, còn cô ta cũng sẽ tự mình rời đi
_Cách gì?
_Trương Nam, khi nào Phàm soái đi họp về hãy cho Phàm soái uống cái này, còn về phần Nhược Nhược, cứ để tôi.
Ôn Thiên Phong đưa cho Trương Nam một cái lọ nhỏ, Trương Nam liền hiểu ý, Thiên Phong luôn nghĩ sự nhay nhưa giữa cô và anh chỉ có một việc xấu xa như Thiên Phong đang nghĩ trong đầu
_Tồn Thư, hôm nay còn cuộc họp nào nữa không?
Ôn Thiếu Phàm họp xong thì bước vào phòng, Thiên Phong đã bỏ đi, còn Trương Nam đã nhanh tay trút lọ thuốc vào ly nước lọc
_Ôn chủ tịch, uống ly nước đi đã, hôm nay Ôn chủ tịch có cuộc hẹn với công ty xây dựng ở khách sạn List
Trương Nam đưa ly nước lên tận môi anh, sau đó bày ra một lý do, anh chưa kịp uống thì Tồn Thư đã giật ly nước chu mỏ cãi
_Ôn chủ tịch làm gì có cuộc họp nào với công ty xây dựng nhỏ bé gì gì đó? mà sao tôi không biết?
Trương Nam nhăn nhó chỉ muốn nện cho cô một cái vào đầu, đã vậy cô còn có ý định uống ly nước nữa chứ
_Cô thì biết cái gì, tránh sang một bên, Ôn chủ tịch uống nước đi đã, sau đó chúng ta đi đến khách sạn List, đây là cuộc hẹn quan trọng mà
Ôn Thiếu Phàm nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ chiều, anh cũng không muốn về biệt thự, đang lúc rãnh để tránh nghĩ ngợi về cô thì tốt nhất là lao đầu vào công việc, anh uống cạn ly nước trên tay Tồn Thư sau đó đi ra xe Trương Nam cười thầm đắt ý
_Ha ha, sắp có chuyện tốt rồi Tồn Thư, từ từ cô sẽ biết
_Hừ...cứ bí ẩn đi, rồi thế nào anh cũng bị Ôn chủ tịch cho một trận
Tồn Thư nhắc khéo, Trương Nam vẫn không màng