Bên trong câu chuyện giữa đối tác và Ôn Thiếu Phàm cùng Thiên Phong vẫn tiếp tục
_Ôn Thiếu gia tôi về đây
_Khoan....
Ôn Thiên Phong cầm sấp hồ sơ trên tay anh ta xé bỏ
_Bảo dì tôi đừng tốn thời gian đến ký hợp đồng nữa, hãy tìm lý do khác khá hơn đến thăm con trai đi, suốt đời tôi cũng không gọi bà ta tiếng mẹ đâu, còn nữa đừng cố dò la cô gái bên cạnh Phàm, dì sẽ chẳng được gì đâu, mất cả hai đứa con trai đó, vô ích, nhàm chán
_Tôi, là một điều tra viên có hạn do Ôn phu nhân đề cử
́Ôn Thiên Phong cười khinh bỉ, người đàng ông bỏ đi, chỉ để lại mấy câu mờ ám, Ôn phu nhân đã bắt đầu ra tay, người ta nói gừng càng già càng cay quả đúng, bà là mẹ nhưng đưa hợp đồng đến thương lượng với con trai mà không cần dùng mối quan hệ huyết thống giải quyết, bản hợp đồng đó đơn giản chỉ là cử người đến điều tra xem Ôn Thiếu Phàm đang qua lại thân mật với cô gái nào, mặt khác bà để Thiên Phong gặp người đàng ông lạ mặt là vì muốn nhắc khéo cho anh biết bà rất cao tay...nhà họ Ôn tuyệt nhiên không được có sạn, mà sạn ở đây là...cô
***
Nhược Nhược sau khi nói chuyện với Uyển Uyển thì vào biệt thự tìm dây chuyền, biệt thự rộng khủng khiếp, cô tìm mãi mới ra, sau đó cô ngủ thiếp đi dưới bếp, cô mở tủ bếp dưới, cô ngả đầu vào đó mà ngủ, còn hai chân thì duỗi ra ngoài, tay nắm chặt dây chuyền
_Nhược Nhược
Ôn Thiếu Phàn vào trong tìm cô, anh ngồi xuống gọi cô
_Nhược Nhược
_A....
Cô nghe có người gọi thì vội ngồi dậy, do quá gấp đầu cô đập mạnh vào tủ
_A...ui da
_Ra đây, thích ngủ mấy nơi chật hẹp lắm hả?
Ôn Thiếu Phàm kéo cô ra khỏi cái tủ
nhỏ chật chội, anh nheo mắt khi thấy trên tay cô nắm chặt sợi dây chuyền
_Đưa đây xem
_Cái gì?
_Sợi dây chuyền
Nhìn sắc mặt của anh cô biết anh sẽ nghiền nát sợi dây mất, cho nên cô cương quyết không đưa
_Không...
_Đưa đây!
_Không...
Ôn Thiếu Phàm mất kiên nhẫn, gương mặt lộ ra sự nguy hiểm, anh giật mạnh sợi dây chuyền trong tay cô
_A...
Cô giật mình, cô nhìn sợi dây chuyền đứt ra nhiều mãnh rơi dưới sàn, tay cô bị lực kéo mạnh nên trầy một đường chảy máu, cô cúi xuống nhặt chúng thì Ôn Thiếu Phàm dùng chân giẫm mạnh lên mấy mãnh dây chuyền, anh thật quá ngang tàn và bá đạo
_Đứng lên
Ôn Thiếu Phàm nghiến răng, sắc mặt anh tối sầm, anh điên tiết lên rồi, cô ngẩn lên nhìn anh,tựa như mắt anh lúc nào cũng có thể phóng băng lạnh vào người cô
_Trả dây chuyền cho tôi, tôi làm gì mà Ôn chủ tịch đi phá hoại vật tôi yêu thích nhất chứ?
_Vật yêu thích nhất?
Anh hỏi lại, nghe cô nói lửa giận càng bốc lên cao, anh muốn nghiền nát cái miệng nhỏ của cô khi cô dám xem cái thứ tên đó tặng là vật quan trọng nhất
_Nói lại lần nữa xem?
Ôn Thiếu Phàm kéo mạnh cô một cái, cô ôm bụng đau nhói, vết thương ở bụng cô chắc khó mà lành lại
_Tôi nói có gì sai? đây là dây chuyền được tặng trong quá khứ đẹp của tôi, chẳng nhẽ vì Ôn chủ tịch khó chịu mà tôi phải mau mau thu dọn quá khứ hả? vậy cho hỏi cỏ bao giờ Ôn chủ tịch bỏ qua quá khứ được chưa?
Anh trừng mắt chỉ tay vào mặt cô ý bảo cô ngậm miệng nhưng cô đã chụp bàn tay đó lại và tiếp tục nói
_Tôi biết, tôi biết Ôn chủ tịch rất ghét tôi vì cái chuyện tình cảm của anh và Tiểu Đy bảy năm qua, tôi cũng là con người mà đâu phải con vật, hết giờ làm tôi còn phải đến đây hầu hạ anh, vì ai mà tôi đến thở cũng khó khăn, nói thật nếu được tôi đã moi móc tâm tư lý trí mà dâng tặng Ôn chủ tịch rồi, chứ giữ những cảm xúc đó làm gì mà ngày ngày bị Ôn chỉ tịch điều khiển, tôi đi làm chỉ có ba tháng thôi mà, sao khó nhọc với tôi quá vậy?
Cô mạnh miệng nói xong, thì bây giờ mới thấy thấp thỏm lo sợ, cô choáng váng như muốn ngất đi, cô cúi mặt chuẩn bị đón nhận thịnh nộ từ anh...
_Cái miệng nhỏ này...cũng được việc lắm
Ôn Thiếu Phàm không tức giận, anh cười tươi, tay xoa đầu cô như kiểu đang xoa dịu cô, anh thích cô nói ra tâm trạng của mình, anh muốn cô rời khỏi cái suy nghĩ ngốc nghếc ôm lỗi về mình của cô
_Lần sau muốn gì cứ nói, tôi thích em như thế
Anh sờ nhẹ lên môi cô, sau đó anh bỏ lên phòng, cô bị anh doạ hoảng một trận, cũng vội vã chạy theo
_Ôn...Ôn chủ tịch...tôi...tôi chỉ là nói ra suy nghĩ của mình, là do tôi làm ơn đừng làm khó Tiểu Phương hay ai hết mà hic...hic...
Ôn Thiếu Phàm vào phòng, anh thay quần áo, cô đoán anh định đi đâu đó
_Ôi trời ơi...
Nhược Nhược đẩy nhẹ cửa nhìn vào trong, lúc cô đẩy cửa vào anh đang mặt áo,cô khẽ kêu lên rồi đưa tay che miệng, cô trố mắt nhìn tấm lưng trần của anh, trên tấm lưng trắng ngần hiện rõ hình xâm hai con cá chép to lượn quanh nhau, ở bã vai có cả tên của cô Nhược Nhược rất rõ và đẹp
_Hic...Ôn...Ôn chủ tịch ghét mình đến thế sao? hận đến nỗi khắc tên mình trên lưng luôn, quãng thời gian còn lại phải sao đây?