_Nhược tiểu thư, cô nghe chúng tôi nói đã cô nghĩ xem chỉ cần nhiêu đó thôi là cô xoá nợ được rồi, cô thấy đó tôi và Trương Nam diễn có sao đâu? cô đừng quá nhạy cảm
Tồn Thư chạy đến cửa sổ nói chuyện với cô, Trương Nam cũng phụ họa
_Đúng đó, Nhược tiểu thư, chỉ cần động tác nhỏ thôi là cô xóa nợ được rồi, à hay là cô còn muốn dây dưa với Ôn đại thiếu gia nhà tôi?
_Tôi không có
_Vậy sao chúng tôi có ý tốt cô lại bác bỏ?
_Được, tôi nghe hai người mà
_Vậy phải tốt hơn không, tâm trạng của Ôn đại thiếu gia không được tốt, cô nên biết nghe lời
_Tôi biết rồi
Nhược Nhược nghĩ đơn giản là Ôn Thiếu Phàm đang buồn chuyện Thiên Phong, cô đâu có biết hai người này hiểu sai ý Ôn Thiếu Phàm, họ cứ nghĩ đưa cô đến là để vui vẻ
Nhược Nhược nghe đến hai từ dây dưa thì chịu không được, cơ bản cô không muốn qua lại tiếp xúc với Ôn Thiếu Phàm quá nhiều, như thế sẽ rất khó xử, Nhược Nhược cô quan trọng nhất là tự trọng, cũng vì cô bị những lời sĩ nhục đeo bám ám ảnh nên cô càng muốn dứt khoát nợ nầng với Ôn Thiếu Phàm nhanh hơn
Nhược Nhược theo bọn họ lên xe, cô được đưa đến biệt thự Ôn Kỷ, trên đường cô mở cửa sổ cho gió đêm lùa vào, cô ngắm nhìn mấy ánh đèn trên cao của thành phố, lâu lâu cô đưa tay lên cao nơi có ánh sáng đèn len lỏi...
_Cô ta thật là ngu ngốc ha ha
_Khi Ôn đại thiếu gia thấy cử chỉ của cô ta thế nào rồi cũng đè cô ta xuống giường...
_Chúng ta sẽ được lập công, khi mà để cô ta tự nguyện đến chứ không hề lôi kéo
Tồn Thư và Trương Nam trò chuyện, họ hí ha hí hởn chờ đợi kêt quả
_Alô...
Nhược Nhược có điện thoại Tồn Thư ra sức lắng nghe
_Tiểu Nhược là tớ đây, tớ có chuyện muốn nói
_Cứ nói đi, tớ nghe nè
_Tớ nhận ra là tớ yêu Phàm mất rồi, cậu giúp tớ quay lại được không? cậu làm được mà đúng không? cậu khuyên tớ từ bỏ thì cũng có thể giúp tớ trở lại được mà...vậy nha, tớ đợi tin cậu...
Tự Thiên Đy bắt đầu tung ra kế hoạch của mình, cô ta vừa nhờ vả vừa như xem Nhược Nhược là bạn tốt mặc khác vẫn có thể mượn tay Đường Lan Hân hại cô
_Tít..tít...
Đầu dây bên kia mất tín hiệu, Nhược Nhược buông điện thoại, cô thở dài, cảm thấy cổ họng hôm nay đau quá, môi cô cười nhưng mặt buồn thiu, từ nhỏ cho đến lớn cô chỉ biết yêu đơn phương duy nhất có một người, cảm giác bây giờ lạ quá, cô không thể hiểu nỗi mình nghĩ gì nữa...trong lòng cứ có từng đợt sóng nhỏ lăng tăng nhưng mạnh mẽ cứ ào ạt cô không thể hiểu nỗi những đợt sóng đó là gì mà cứ mãnh liệt đến thế, đó phải chăng là sóng tình
_Nếu họ đến với nhau chắc đẹp đôi lắm...mày đang nghĩ gì vậy Nhược Nhược?
Cô cứ miên mang suy nghĩ, cho đến khi đến biệt thự, cô đi lên lầu, cô đứng trước cửa phòng chần chừ...
_Cởi...đi...
Tồn Thư thấy bộ dạng chậm chạp của cô thì đến gần cởi hai cúc áo sơ mi của cô ra
_Chúng tôi đi đây, làm tốt đó...
Trương Nam và Tồn Thư gõ cửa giúp cô rồi họ nhanh chân chạy đi, cô ở lại một mình
_Cốc...cốc...
Nhược Nhược áp tai vào cửa là lúc Ôn Thiếu Phàm vừa mở cửa, cô vô tình dựa đầu vào lồng ngực anh
_Ơ....tôi xin lỗi...
Ôn Thiếu Phàm đảo mắt trên người cô,sau đó anh nhăn mặt, chân mày cau lại, cả người lúc nào cũng toát lên khí lạnh, Ôn Thiếu Phạm dừng mắt ở mấy cái cúc áo không cài của cô
_Ư...tôi ...tôi...
́Ôn Thiếu Phàm nhìn cô chằm chằm làm cô rất ngượng, cô cúi mặt ấp úng
_Ai dạy em mấy cái này?
Ôn Thiếu Phàm nâng cằm cô lên hỏi, anh thừa biết có người dạy cho cô, chứ theo bản năng ngốc nghếch của cô thì không thể biết mấy chiêu này, anh là người rành rẽ tình trường làm sao anh không biết cô đang bị tác động
_Không ai dạy tôi hết, mà dạy cái gì chứ?
Nhược Nhược mạnh miệng, cô không muốn để anh phát hiện cô đang lúng túng
_Đến làm gì? muốn an ủi?
Ôn Thiếu Phàm này thật biết đùa, là anh gọi cô đến chứ ai mà còn vờ vịt, lúc tâm trạng anh không tốt cái anh cần là nghe từ miệng cô lời an ủi
_Mình đâu có là gì mà an ủi...
Nhược Nhược nghĩ thầm, cô đâu biết Ôn Thiếu Phàm nãy giờ cúi người nâng cằm cô lên là muốn nghe cô an ủi
_À...là thế này...Tiểu Đy nói với tôi là...cô ấy bắt đầu yêu Ôn chủ tịch rồi...Sao? nghe xong khá hơn chưa?
_Nhược Nhược! em đúng là đồ bã đậu
Ôn Thiếu Phàm giận quá kéo tay cô một cái, cô vẫn ngây ra chưa hiểu tại sao Ôn thiếu nổi giận với mình
_Sao...tôi có làm gì đâu?
Ôn Thiếu Phàm không tranh cãi với cô nữa, anh kéo cô vào lòng rồi định hôn cô thì cô đã vội lấy hai tay che miệng lại
_Tôi vừa ăn hột vịt lộn đó nha? chưa có rửa miệng
Ôn Thiếu Phàm hết cách bỏ cô ra, anh xoay lưng đi vào phòng, anh nghĩ cô cũng đi theo nhưng nào ngờ cô bỏ chạy, cô sợ anh hôn cô, nên cô bỏ chạy, rồi mai đến tập đoàn cáo lỗi sau, dù gì ở tập đoàn đông người anh sẽ không dám hôn cô, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô thôi, cô mấy khi tự mò đến nhà anh cho nên anh phải khóa cổng buộc cô ở lại đây với mình vài hôm
_Chắc là hai người đang đóng cảnh nóng, haha
Trương Nam và Tồn Thư ở dưới nhà uống cà phê, khi họ thấy cô chạy ra...mới bắt đầu sững sốt
_Nhược tiểu thư...
_Nhược tiểu thư...
_Hai người làm kiểm điểm điểm đi
Ôn Thiếu Phàm bước xuống phòng, giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên
_Chúng tôi có làm gì đâu, hic...Ôn đại thiếu gia...
_Không làm gì à?
_Chúng tôi biết rồi...hic...