Ái Ái ngớ người lẩm bẩm: “C-Chị…chị đừng lừa em”
“?” Cô nghiêng đầu cười khổ.
Cố Trạch Minh được giới thiệu, có chút vui mừng mà đứng ngơ ra. Anh nghe được chữ ‘chồng’ suýt nữa đã bay lên tận trời.
“Chị thật sự đã có chồng sao? Người đó là…Cố Tổng”
“…”
Cố Trạch Minh nhìn cô đang bó tay không biết giải thích, anh thuận miệng: “Ừm, cô ấy giấu kĩ quá nhỉ?”
“Vậy, người bị lên báo sáng nay cũng là chị ấy?”
“…” Đường Chỉ Nam khịt mũi.
Cô sợ rằng thêm một lúc nữa sẽ có vụ án mạng ở đây nên đã nhanh chóng cất lời: “Mau về đi, trễ tàu rồi”
“…”
Cô vội tạm biệt Ái Ái, nhìn đồng hồ đã có hơi trễ. Cố Du chắc đã chờ mòn cả ghế rồi.
Quả thật là thế.
Cố Du hậm hực ngồi ở khu vực ghế chờ, cô nhóc đã ăn năm ly kem, ăn đến đau cả cổ mà hai người họ mới vừa đến.
Cố Du buồn bực bĩu môi: “Anh chị thật sự không hiếu khách gì cả!”
Cố Trạch Minh gật gù: “Đúng vậy”
“…”
“Chị dâu, chỉ có chị thương em nhất” Cô nhóc ôm lấy Đường Chỉ Nam nịnh nọt.
Anh thở dài: “Không đi ăn à?”
“Có! Đương nhiên rồi”
Cố Du kéo vali xe chóng chạy vụt đi mất, trông chẳng giống một thiếu nữ hai mươi tuổi đầu tí nào!
Cố Trạch Minh được Ninh Giang giới thiệu cho một quán gần công ty, cậu ta bảo quán này vừa khai trương rất ngon. Nhưng khi vào đến cửa, Cố Trạch Minh mới nhận ra bản thận bị lừa một vố.
“Sếp Cố!”
Hơn vài chục nhân viên nhìn thấy anh có hơi bất ngờ, nhưng người điềm tĩnh nhất chắc là Ninh Giang.
Ninh Giang kéo ghế cho anh: “Trùng hợp quá, sếp Cố của chúng ta cũng đến”
“…”
“Sếp Cố, đây là quán ăn sếp Ninh vừa mở đấy!”
“Anh ta giỏi thật”
“Đúng vậy, sếp Ninh còn đặc biệt chuẩn bị bữa ăn cho phòng ban chúng ta”
Cố Trạch nghẹn lời: “Cậu mở quán ăn?”
Ninh Giang gật đầu: “Ừm, đầu tư”
“Quán vừa mở, nếu để tôi mời cả phòng ban trong công ty ăn thì dẹp tiệm mất”
“…”
Ninh Giang nhìn sang cô nháy mắt: “Chị dâu, ngồi đi”
“Em là Du Du nhỉ? Ngồi đi ngồi đi”
Đường Chỉ Nam tươi cười ngồi cạnh anh, chưa bao lâu dưới bàn như có ai đó nhét cái gì đó vào tay cô. Sờ một chút, cô tìm ánh sáng để nhìn rõ hơn.
A, là thẻ ngân hàng của Cố Trạch Minh.
Nhưng sao anh lại đưa cô nhỉ? Muốn cô đứng ra giúp anh sao?
Ba người họ ăn uống no say cùng với mấy người nhân viên, nhưng Cố Trạch Minh không uống rượu, anh sợ không thể lái xe, tránh thế nào cũng không thể tránh được. Chỉ mới bị Ninh Giang đổi nước thành rượu một ly mà anh đã nhăn mặt.
Rượu trắng quả khó uống!
Ninh Giang nhìn sắc mặt anh có chút biến đổi nhìn cười đùa: “Chầu này…Nhờ sếp lớn nhé?”
“…”
“Vợ tôi giữ tiền”
“Quy tắc ở nhà quá khắc khe!”
“…”
Người bị điểm mặt như Đường Chỉ Nam chỉ biết ngại ngùng im lặng.
Ninh Giang lại chuyển đối tượng từ Cố Trạch Minh thành Đường Chỉ Nam, anh ta nhếch môi quan sát cô: “Bà chủ”
“…T-Thanh toán đi”
“Được, đúng là bà chủ dễ nói chuyện hơn” Cậu ta bật cười nhanh nhẹn cầm thẻ.
Vừa hay lại lọt vào mắt của Cố Trạch Minh, anh khẽ nheo mắt nhưng không làm lộ chút gì trên khuôn mặt.
Giống như đang lén lút làm chuyện xấu.
Cố Trạch Minh bị ép hơn năm ly mới thôi, đợi Đường Chỉ Nam thanh toán, anh đã suýt không trụ vững.
Cố Du kéo anh đến đau tay cũng không kéo được, cô nhóc bất lực bực tức leo lên xe trước.
“Chỉ Nam, em lái xe được không?”
Anh cau mày.
Đường Chỉ Nam gật gù đáp lại: “Có thể”
Buổi tối đường không đông, cô cứ thông thả mà chạy về nhà. Gió thoang thoảng có chút lạnh nhưng Cố Trạch Minh ngồi ở ghế lái phụ vẫn mở cửa.
Anh muốn hút thuốc.
Nhìn Đường Chỉ Nam và Cố Du, rồi anh lại quay sang nơi khác. Cố Du đeo tai, mắt chập chờn muốn thiếp đi.
“Thẻ của anh này” Cô đưa tay vào túi tìm chiếc thẻ mà anh đã đưa.
“Vì sao không dùng thẻ?”
“…Anh còn nhiều việc phải chi mà” Cô nhẹ giọng đáp.
“Em không thiếu nợ tôi, tôi cũng không mong em trả bằng cách này”
“Nếu em quá giàu có, vậy thì đừng cảm thấy nợ tôi nữa”
Cố Trạch Minh xoa ấn đường, anh uống chút rượu lại có hơi đau đầu. Lời nói vừa nãy bỗng nhiên phát ra từ miệng anh khiến Đường Chỉ Nam có hơi cứng đờ.
Cô không đáp.
Chỉ cảm thấy bản thân đã làm Cố Trạch Minh không vui.
“Tiền của em không dễ kiếm, không được dùng phung phí”
Anh khịt mũi kéo kính xe lên mệt mỏi mà nhắm mắt.
Đường Chỉ Nam có hơi cảm động, nhưng vẫn im lặng không nói tiếng nào.
Cố Du và Cố Trạch Minh ngủ rất ngoan, hai người họ có lẽ đều mệt. Nhưng lúc cô vừa đỗ xe để vào siêu thị thì cả hai đều tỉnh giấc, một lớn một nhỏ đòi theo cô.
Cố Du dụi mắt: “Chị dâu, em muốn ăn kem!”
Trông cô nhóc đáng yêu, cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nhưng Cố Trạch Minh lại có hơi phàn nàn: “Trời lạnh em còn muốn ăn kem?”
“…Chị dâu đã cho em ăn rồi!”
“Anh đừng khó tính như vậy chứ”
“…”
Cô bật cười: “Ăn một chút cũng không sao”
“Đúng vậy, ăn một chút không chết được” Cố Du gật gù.
Người anh họ này thật sự quá khó tính, cộng thêm con ma men trong người anh, sự khó tính lại nhân hai lên rồi!
Cố Trạch Minh chầm chậm đi theo sau lưng cô, nhìn thấy Đường Chỉ Nam nhặt rất nhiều rau và thịt, thỉnh thoảng lại nhìn sang hàng cá, có hơi phân vân.
Cố Du thầm hỏi: “Chị, chị muốn ăn cá sao?”
“Ừm, nhưng hồi nhỏ chị bị hóc xương, bây giờ vẫn còn ám ảnh”
Cố Du liếc anh sau đó lại nhanh miệng: “Anh họ em rất thích lựa xương cá, còn lựa rất kĩ”
“Chúng ta mua thêm cá đi” Cô nhóc nhanh chóng thêm vài hộp cá vào giỏ.
“…”
???
Cố Trạch Minh càng không hiểu.
Anh có nói rất thích lựa xương sao?