“Anh giận em sao?”
Đường Chỉ Nam quan sát nét mặt của anh.
Rõ ràng là có chuyện gì đó rất lạ. Cố Trạch Minh vùi đầu vào máy tính xem mail, anh vốn dĩ không muốn nói chuyện với cô.
“Sao anh không nói gì thế?”
Đường Chỉ Nam nheo mắt.
Cảm thấy bản thân không thể thương lượng với anh, cô buồn bực bỏ đi. Cái người này, thật sự chỉ giỏi làm mình làm mẩy với cô.
Cô mặc kệ anh.
Đường Chỉ Nam vì thế đã hờn hờn dỗi dỗi Cố Trạch Minh. Cô trở về phòng, sau khi tắm sạch sẽ thì ngả lưng xuống giường.
Dường như tiếng chuông điện thoại mỗi tối quen thuộc khiến cô vô cùng bình thản, giờ này, chỉ có Châu Khả mới làm phiền cô thôi.
“Này nha đầu, cậu đi hẹn hò á?”
“Còn dám up hình sao?”
“Cố Trạch Minh không nói gì à?”
“…”
Cô thắc mắc lại hỏi: “Gì thế? Cậu nói từ từ thôi”
“Bài viết trên trang cá nhân của cậu đấy, còn giả vờ không biết!”
Đường Chỉ Nam nhanh chóng vào trang cá nhân của bản thân. Nhìn bài viết được Trần Châu up có chút bất ngờ mà bật cười.
Cô lắc đầu cam chịu: “Tớ đi cùng Trần Châu, cậu có nhớ Trần Châu không?”
Châu Khả im rất lâu, có vẻ là đã quên.
“Chẳng trách anh ấy lại khó chịu với tớ” Cô vươn vai nhẹ giọng nói.
Đường Chỉ Nam suy nghĩ, anh còn chưa ăn tối, chắc chắn là đợi cô đến nộp mạng.
Bây giờ cũng không trễ, nếu đến siêu thị mua thức ăn thì vẫn kịp.
Cô gật gù tắt điện thoại, vội vàng khoác áo đi ra ngoài, lúc đến phòng khách, nhìn anh có chút chột dạ:
“Em đi mua thức ăn cho anh”
Người kia ngẩng mặt: “Không cần, đã trễ rồi”
“Không sao, đợi em một chút thôi”
Cô nhanh chân chạy đi. Vốn dĩ đã nhờ anh cho mèo ăn, bây giờ trả công anh một chút cũng chẳng thành vấn đề.
Trời tối, lại vào mùa đông, đương nhiên không tránh khỏi gió lạnh, cô rung người sợ hãi.
Đường Chỉ Nam cảm thấy sống lưng đã sớm lạnh đến toát mồ hôi, muốn quay lại nhìn xem có gì phía sau hay không thì bàn tay to lớn đặt lên vai cô.
“Đi chậm thôi”
Giọng nói ấm áp ấy, Đường Chỉ Nam thở phào.
Cô bĩu môi: “Sao anh lại đi theo em?”
“Muốn mua vài thứ”
Cô nghi ngờ: “Thật sao?”
“Ừm”
Cố Trạch Minh cầm lấy áo khoác của anh khoác thêm một lớp cho cô, thuận tiện lại bỏ tay vào túi quần cho đỡ lạnh.
Anh chịu lạnh giỏi, bởi vì trước đây anh đã từng xém chết trong mùa đông. Nhờ đó, sau này vào mùa đông anh thường rất ít ra ngoài, phần kí ức đó luôn đi theo anh, làm cho anh phải nhớ suốt quãng đời sau.
Siêu thị không đông đúc, Đường Chỉ Nam rất dễ lựa thức ăn. Cô cầm sườn nhìn anh:
“Anh có muốn ăn sườn không?”
Người kia thờ ơ: “Đều được”
“Vậy thì canh cải nữa nhé?”
Anh gật đầu qua loa.
Cô đi một vòng chọn được rất nhiều thứ, đến nỗi đầy cả hai giỏ. Lúc tính tiền, Đường Chỉ Nam mò vào túi, tay bỗng nhiên dừng lại:
“Cố Trạch Minh”
Anh dừng tay đưa mắt sang chỗ cô: “Sao thế?”
“Em quên mang ví”
“…”
Lúc này, anh muốn cười cũng chỉ trách không cười ra nước mắt, anh đành lắc đầu cầm lấy ví đưa cho cô:
“Cái nào cũng dùng được, tuỳ ý chọn một thẻ đi”
Cô ngại ngùng đưa thẻ cho người nhân viên, người nọ buồn cười: “Vợ chồng cô thật đáng yêu”
“…Không có đâu”
“Là do tôi ngốc nghếch”
Cố Trạch Minh muốn cười.
Anh giúp cô xách mấy túi đồ cất giọng trêu chọc: “Em còn biết mình ngốc sao?”
“Anh nói em ngốc à?” Cô hậm hực.
“Là em tự nói, không phải tôi!”
“…”
May mắn là siêu thị không đông người, nếu không thật sự nhiều người xem trò vui của họ rồi! Đường Chỉ Nam mất mặt đi trước, nhưng sau cùng lại chậm lại đợi anh.
“Buổi chiều em đi với Trần Châu”
“Là đi hẹn hò với cô ấy”
“…”
Cô nhìn bóng của hai người họ, có chút khó nói.
“Cho đến khi mối quan hệ của chúng ta kết thúc, em không muốn có hiểu lầm nào”
Anh không nói.
Nếu cô đã chủ động giải thích thì đối với cô, anh thật sự có quan trọng. Cố Trạch Minh gật đầu như đã hiểu.
Thấy anh có vẻ dễ nói chuyện, Đường Chỉ Nam thở phào: “Ninh Giang có gọi cho em”
“Nói rằng tuần sau việc liên quan đến nhà ăn cần em đến”
Anh suy nghĩ: “Ừm, chuyện đấy em cứ bàn với Ninh Giang, tôi không phận sự”
“Ai làm sếp mà vô lương tâm như anh chứ”
“…”
Cố Trạch Minh bị mắng.
Anh bị mắng vô lương tâm!
Trong khi, vì sợ cô đi một mình buổi tối, sợ trời lạnh mới chạy đến đi cùng cô, bây giờ lại bị mắng là vô lương tâm.
Ai da, thật sự có chút đau đầu!
“Mau về nấu ăn thôi”
Nhìn bóng dáng của người trước mặt, anh ước gì có thể mãi mãi như thế. Được ở cùng nhau, được cùng đi dạo, mãi mãi.
…
P/s:
Cố Trạch Minh xoa xoa đôi bàn tay run rẩy bước đi, được vài bước, anh lại tựa vào tường mất phương hướng mà ngã trên đất. Cơn đói làm anh hốc hác đi nhiều, nhưng làm sao bây giờ? Công việc không có, tiền học phí lại càng không…
“Đầu Gỗ…Đầu Gỗ”
Giọng nói phát ra sự hốt hoảng, cô nhóc nhanh chóng nhét viên kẹo vào miệng anh. Cái ngọt của kẹo làm Cố Trạch Minh bình tĩnh hơn, anh từ từ mở mắt.
“Mau…mau dậy, bánh mì, cậu ăn bánh mì đi”
Kể từ khi anh mở mắt ra, người anh nhìn ấy cũng chính là người anh phải trả ơn cho sau này! Chắc chắn là như vậy! Đường Chỉ Nam…Cái tên khắc sâu vào đầu anh.