12.
Liễu di nương dùng sự im lặng để từ chối ta.
Ta cảm thấy chuyện này rất bình thường. Dù sao thì đây cũng là thời đại như thế. Tuy rằng thân phận của bà ấy bây giờ không cao, nhưng dù sao cũng là một quan thái thái*, cuộc sống rất thoải mái, không cần phải ra ngoài chịu khổ.
*vợ của một vị quan. Ngôn Tình Sủng
Vương gia của Hoài Dương Vương đến cầu hôn.
Chỉ một ngày sau khi ta trở về.
Khi nghe tin này từ chỗ Xuân Hoa, ta cũng không ngạc nhiên lắm.
[Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Đừng phát điên như thế! Đừng nhìn hắn ta nữa, được chứ? Hoàng tử điện hạ không tốt sao? À, thì hoàng tử điện hạ cũng hơi khó nói... Nhưng dù sao cô cũng phải hiểu chuyện chứ. Nếu hoàng tử điện hạ không được thì nhìn người khác đi! À, tên đạo trưởng kia kìa! Chẳng lẽ hắn không đẹp bằng nam chủ sao?]
[Đúng thế. Muội muội à, cô xem cô trông cũng rất ưa nhìn mà phải không? Bây giờ chị mới mười mấy tuổi, phụ thân cô là Công Bộ thị lang, thông minh, anh tuấn. Nói thẳng ra, cô có thật lòng thích Bùi Hành Kiệm không? Cô đã quên kiếp trước cô bị hắn hại chết như thế nào sao?]
Ta đột nhiên cảm thấy lạnh cóng, đây không phải cảm giác của ta mà là của Ngu Mộng Thu. Tốt lắm, ta đã đánh cược đúng rồi.
[Cái tên Bùi Hành Kiệm kia chỉ là có vẻ ngoài cũng được và bối cảnh tốt thôi, có cái gì khác đâu. Hắn rất xấu tính còn là kẻ tàn nhẫn nữa. Hắn cũng không đàng hoàng lắm! Cô đã quên năm đó cô cứu hắn, hắn cũng chỉ nói lời cảm ơn với cô thôi, thế mà khi Ngu Quy Vãn cứu hắn, hắn lại lấy thân báo đáp hay sao? Chúng ta đâu cần phải vội vàng, đúng không?]
[Hơn nữa, nhắc tới Ngu Quy Vãn, cô đừng phát điên như thế. Cô hãy bình tĩnh lại đi, người ta đã làm gì có lỗi với cô chưa? Từ nhỏ đến lớn, cô đã đối xử với nàng ta thế nào hả? Haiz. Bây giờ, cho dù cô làm ta đau đến chết thì ta cũng sẽ nói như vậy. Nếu nói kỹ hơn, phụ thân cô, nương của cô, Ngu Quy Vãn, đại phu nhân, có ai từng làm gì có lỗi với cô chưa? Cô hãy để tay lên ngực tự hỏi, từ đầu đến cuối, mọi chuyện chẳng phải là vai hề mà chính cô gây ra hay sao?]
Đối phương từ chối nghe lời.
Ta quằn quại đau đớn.
Khi Xuân Hoa tiến vào, ta cũng không còn hơi sức để ý đến em ấy nữa, chỉ nghe thấy Xuân Hoa lo lắng giậm chân, khóc lóc không biết phải làm sao.
"Tiểu thư, tiểu thư..."
Ta nghiến răng: "Đóng cửa lại! Chỉ cần nói là ta đang đau đầu, bảo bọn họ tránh xa ta ra!"
Hôm nay, ta phải đánh nhau một trận với đứa trẻ không nghe lời này.
Nếu không dạy dỗ được cô ấy, sớm muộn gì ta cũng bị cô ấy hại chết, thành hòn đá kê chân của kẻ khác!
Ta không nhớ đã qua bao lâu.
Chỉ cảm thấy thời gian dường như rất, rất lâu.
Nỗi đau sống không bằng chết khiến ta không chỉ một lần muốn tự đâm đầu vào chỗ chết.
Khi cơn đau giảm bớt, ta nằm trên mặt đất, mệt mỏi đến mức không thể thở.
Thậm chí ta còn tự hỏi nếu cứ như thế này, mình có bị thiểu năng trí tuệ hay trở thành một đứa ngốc hay không. Mỗi ngày đều bị hành hạ như vậy, chắc ta chết trẻ quá.
Xuân Hoa vừa khóc lóc vừa đỡ ta dậy.
Ta nói ta muốn bình tĩnh lại.
Vì thế em ấy ngồi đó, nhỏ giọng thút thít.
Ta cảm thấy lỗ tai đau nhói: "Xuân Hoa, ta đói bụng quá..."
Xuân Hoa đang khóc thì bị ta cắt ngang, nấc lên một tiếng, lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Em xuống bếp ngay đây."
Cuối cùng, ta nằm trên mặt đất.
Ta thắng.
[Ngu Mộng Thu, bỏ đi. Trên đời này có nhiều nam nhân như thế, làm sao mà cô biết rằng cô chỉ cần mỗi Bùi Hành Kiệm?]
Ngu Mộng Thu im lặng.
Có lẽ cô ấy mệt rồi.
Tôi cũng mệt rồi.
Vì thế, ta nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
...
Khi ta mở mắt ra, đã sang ngày hôm sau.
Xuân Hoa không nói với ai, cũng không để ai biết, một mình ngồi ở bên giường ta.
Tại sao ta lại biết?
Khi ta mở mắt ra, ta bắt gặp đôi mắt đỏ hoe không chớp của em ấy.
"Tiểu thư, chị đã ngủ một ngày rồi. Chị yên tâm, em đã bảo cách nha hoàn khác tránh đi thật xa. Không có ai tới đây, em vẫn luôn canh giữ ở chỗ này.”
Ừm, tốt lắm.
Trong lòng chúng ta đều biết rõ, không nên tìm hiểu sâu về vấn đề đau đầu này.
Dưới sự hầu hạ của Xuân Hoa, ta được thưởng thức một bữa sáng khá thoải mái.
Sau khi ăn uống no nê, đã đến lúc phải tới sân viện của mẹ cả để chịu phạt.
Dù sao thì trì hoãn cũng không phải là một biện pháp hay.
Có một số việc, ta phải làm rõ với Ngu Quy Vãn. Cho dù có chuyện gì, ta cũng phải cho nàng ta thấy rõ thái độ của ta.
Ta không quan tâm đến hôn sự của ngươi.
Ta cũng không muốn liên quan đến tương lai của ngươi.
Ngươi có sân khấu của ngươi, ta có cuộc đời của ta.
13.
Khi ta đến Phương Hoa viện, đại phu nhân đang niệm kinh. Ta dứt khoát quỳ xuống trước mặt bà ấy.
"Mẹ cả, con sai rồi."
Tiếp theo, ta tỏ ra vô cùng hối hận tổng kết lại những sai lầm của mình, khóc lóc thảm thiết tự kiểm điểm, sau đó còn giơ tay lên trời thề thốt rằng mình sẽ không tái phạm nữa.
Đại phu nhân cũng không phải là một người có ác tâm, thấy ta nước mắt giàn giụa, bỏ tràng hạt xuống, thở dài nói với ta:
"Con cũng không còn nhỏ tuổi nữa. Qua mấy ngày nữa, ta sẽ cho con đi xem nhà người ta..."
?! Từ từ đã! Câu chuyện này đang chệch hướng đi đâu thế?
Thân thể hiện tại của ta... Cho dù là đang ở thời cổ đại, ta cũng chưa đến tuổi trưởng thành đâu!
Ngay khi ta định tỏ ra rằng ta không vội, Ngu Quy Vãn đã vội vàng đến.
Ánh mắt nàng nhìn ta toàn là lời cảnh cáo.
Cũng đúng ha!
Hôn lễ đang đến gần rồi. Chắc là nàng ta sợ ta lại mất trí, tìm cách hại chết tại phu nhân.
"Sao con lại ở đây?" Đại phu nhân cười hỏi.
"Con chưa biết thêu hoa văn đó. Mẫu thân mau chỉ con đi."
Đại phu nhân cầm lấy khung thêu của Ngu Quy Vãn, chỉ dạy vài lời. Ngu Quy Vãn hiểu ra và nói rằng nàng ta đã biết.
Ta liếc nhìn một cái. Thật sự là rất đẹp, chắc là ta thêu không nổi đâu.
Ngu Quy Vãn đỏ mặt, đại phu nhân cười một tiếng: "Con mau cầm cuốn sách này về đi, nhớ đọc hết. Ở trong đó có rất nhiều dạng hoa văn, nếu con không hiểu thì cứ mang đến đây, ta sẽ chỉ cho con."
Nói xong, bà ấy quay đầu lại nói với ta: "Chắc là đã lâu rồi con chưa động vào kim chỉ, nên làm một chút đi, đừng để tay chân rảnh rỗi. Sau khi Vãn Vãn xuất giá, sẽ sớm đến lượt con thôi."
Ha ha ha ha. Ta không đẻ được.
Ngu Quy Vãn nhìn ta, ánh mắt châm chọc.
Bây giờ, ta đã có thể cảm nhận được sự khó chịu của Ngu Mộng Thu.
Cái kiểu khinh thường của những kẻ bề trên này thật sự rất dễ khiến cho người ta tức giận.
Ta ngoan ngoãn đồng ý.
Sau đó, đại phu nhân ân cần dạy dỗ ta một lúc rồi mới để ta ra ngoài.
Khi ta ra ngoài, Ngu Quy Vãn gọi ta dừng lại.
Trên đường không có ai. Nàng ta đã bảo bọn nha hoàn hạ nhân đứng chờ ở bên tường. Khi chỉ còn hai người bọn ta, nàng đứng dưới gốc hoa quế thơm ngào ngạt hỏi:
"Người có tin vào chuyện kiếp trước không?"
"Không tin."
"Ồ?"
"Ngươi muốn nói cái gì thì nói đi." Ta không có thời gian để vòng vo cùng nàng ấy.
"Ta mơ thấy một giấc mộng. Trong mơ, ta thấy ngươi hại mẫu thân, hại Thanh Nhi. Ngươi hết lần này đến lần khác muốn hại ta..."
"Đó chỉ là giấc mơ, không đáng tin."
Tốt quá rồi! Hóa ra chỉ là mơ thôi. Ta còn tưởng nàng ta trọng sinh nữa. Cũng không biết nàng ta mơ thấy bao nhiêu, nếu là cả đời... Vậy thì thật phiền phức.
"Nhưng mà giấc mộng kia rất chân thực, giống như đã từng xảy ra ở kiếp trước của ta..." Nàng thâm trầm nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng.
"Đừng nói không thành có, tự mình suy đoán nữa." Ta hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
Ta thừa nhận là ta rất mệt mỏi với trò khiêu khích của nữ chính. Ta cũng chưa làm gì cả, nàng ấy lại đối xử với ta như tội phạm giết người!
Ta phải nhanh chóng quay lại và chuẩn bị một kế hoạch thật tỉ mỉ.
...
Khi ta đang âm thầm lên kế hoạch chạy trốn, hôn sự của nam nữ chính cũng vui vẻ diễn ra.
Không biết cuối cùng bọn họ đã nói gì, lão cha béo đã đồng ý hôn sự này. Hai bên gia đình gặp mặt, an bài mọi việc trong hôn lễ.
Cả Ngu phủ đều ngập tràn niềm vui, ngay cả khi ta không quan tâm, ta cũng có thể vô tình nghe được lời đàm tiếu của đám hạ nhân.
Điều ta khó chịu nhất là Ngu Mộng Thu vẫn không chịu buông tay.
Ta không muốn khuyên bảo cô ấy nữa, ta chỉ biết phải tiếp tục niệm kinh Phật. Cho dù cần phải niệm kinh đến chết thì ta cũng sẽ niệm.
Đúng lúc ta sắp thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu đến mức sắp bước vào cửa Phật rồi thì một sự kiện đã phá tan sự yên ổn của ta.
Lão cha béo tới gặp ta và mang theo một tin tức.
Cửu hoàng tử muốn nạp thiếp.
"Ồ?"
"Hắn chọn con."
Ta lập tức phun ngụm trà mới uống ra ngoài.
Lão cha béo thở dài: "Bệ hạ rất tức giận, không chỉ trách mắng Tam hoàng tử mà ngay cả Cửu hoàng tử cũng bị dạy dỗ. Hiện tại, hai vị hoàng tử này đều đã thành niên, bị bệ hạ đuổi ra khỏi cung về phủ của các Vương gia rồi."
Ồ, cho nên lão cha béo nghĩ chuyện này nên kết thúc rồi? Vì vậy mới đáp ứng hôn sự của nam nữ chính?
"Cửu hoàng tử, à, An Vương thỉnh cầu với bệ hạ muốn con làm trắc phi của hắn."
"Phụ thân..." Ta khóc lóc. Lúc này ta không giả vờ một chút nào. Tên Cửu hoàng tử đó là một tên cuồng bạo lực, tội phạm cưỡng gian, đầu óc toàn là âm mưu xảo trá, giết người không gớm tay!
Hắn không phải là người tốt, hắn quá nham hiểm.
Kiếp trước, nam nữ chính suýt chút nữa bị hắn "chơi" chết.
Ta không muốn chết!
Lão cha béo cũng tỏ vẻ không cam lòng, thở dài cúi đầu nói: "Cha biết. Chỉ trách cha quá vô dụng. Nhưng mà An Vương nói với ta, hắn đã chọn con rồi thì hắn sẽ đối xử với con thật lòng."
Không, phụ thân ơi! Những lời hắn nói không thể tin được!
"Xin lỗi, Thu Nhi."
Lão cha béo không dám ở lại lâu, nghẹn ngào nói lời xin lỗi với ta rồi thất thần bỏ đi.
Đầu óc ta trống rỗng.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta chính là chạy! Chạy càng xa càng tốt!
Nhưng An Vương đã đề nghị chuyện này với hoàng đế! Theo lẽ thường, nếu như ta bỏ chạy, chỉ sợ cả nhà này trên dưới mấy chục người đều phải chịu tội chết.
Nhưng nếu không chạy, ta nhìn cuộc đời của nguyên chủ kiếp trước... Không thể nói là vui và hạnh phúc, mà phải gọi là sống một ngày bằng một năm.
[Ngu Mộng Thu, có sợ không?]
Ta cảm nhận được những cảm xúc mà Ngu Mộng Thu truyền tới, tất cả đều là sự sợ hãi.
[Làm sao bây giờ? Nếu như không đồng ý thì cả nhà sẽ chết...]
Bực mình!
Cảm xúc của Ngu Mộng Thu dao động, ta cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng. Trong lúc giao lưu vừa rồi, đứa trẻ hư này ít nhiều cũng đã bộc lộ nội tâm của mình. Không cực đoan, cũng coi như là một chuyện tốt.
Nhưng chẳng mấy chốc, hiện thực rắc rối lại khiến ta đau đầu.
Ta chỉ muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Tuy nhiên mọi thứ đã phản tác dụng. Ta không thực hiện được kế hoạch, ngược lại còn bị trói chặt vào mạch truyện...
Thật không may, kế hoạch của ta phải gác lại. Một bên là tự do, một bên là mạng sống của mấy chục người. Nếu như, bây giờ phải chạy đi, ta cũng không chạy nổi.
Ta không biết tại sao ở đời này mà nam phụ vẫn nhất quyết phải bắt lấy ta.
Bây giờ chạy cũng không được, không chạy cũng không được.
Thật khó xử muốn chết!
Mẹ nó!