3 giờ sáng.
Hứa Vi gặp ác mộng, cô giật mình từ trên giường bật dậy, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi nhỏ.
Duỗi tay, đẩy đẩy Lục Cảnh Thanh bên cạnh.
"Sao vậy?" Đầu óc cô sau tiếng trả lời của hắn trở nên mù mịt, Hứa Vi sụt sịt: "Em mơ thấy Chi Chi yêu đương qua mạng bị lừa tình lừa tiền."
Lục Cảnh Thanh rất buồn ngủ, không nghiêm túc nghe, nhẹ giọng 'ừm' một tiếng.
"Cuối cùng con bé lại bị bạn học tính kế bắt cóc và đưa lên núi làm dâu cho nhà người ta. Con bé lúc đó rất thảm..." Thấy hắn thờ ơ, Hứa Vi liền lại đẩy đẩy người hắn: "Anh có thể hiểu cảm giác của một người mẹ như em không?"
"Hiểu, là ác mộng." Giọng nói ngày càng nhẹ đi, như là muốn ngủ đến nơi.
"Tim em đau quá, thở không nỗi, liệu có phải em sẽ chết không?"
Lục Cảnh Thanh bị đẩy đến thiếu chút nữa qua đời trước cô.
Thế là hắn nhéo nhéo giữa mày, trấn an: "Được rồi, giấc mơ đều không đúng sự thật. Nếu em thật sự lo lắng, hôm nay anh xin nghỉ phép, cùng em đến trường học quan sát con bé được không?"
"Được." Hứa Vi trong ánh mắt có một tầng sương mù, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ lại, đầu còn chút choáng váng, có chút thật thà nói: "Chồng à, anh đúng là người tốt."
Lục Cảnh Thanh: "..."
Lục Cảnh Thanh có thể nói cái gì.
Hắn quàng một tay qua người Hứa Vi, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô hai cái, dỗ dành: "Đừng sợ, ngủ đi."