Không Làm Tốt Công Việc Nghiên Cứu Khoa Học Thì Về Nhà Thừa Kế Gia Sản Bạc Tỷ

Chương 43



Hứa Vi kéo Lục Dư Mặc sang một bên, lặng lẽ liếc nhìn hai cuốn "Nước mắt là vũ khí lớn nhất của phụ nữ" và "Cuộc đời đẹp nhất của phụ nữ quyến rũ" trên bàn, nghẹn ngào: "Chi Chi, anh trai con nói con trốn học trốn học, nhưng mẹ biết con không phải là loại đó! Con có thể cho mẹ một lý do không? Cho dù là con nói dối mẹ cũng được, mẹ thực sự chỉ quan tâm con..."

Phó Chi cúi đầu, giống như đang rất đắn đo.

Hứa Vi thấy thế, lập tức liền thuận nước đẩy thuyền: "Chi Chi ~~!"

Liền tung ra giọng nói kéo dài âm điệu cuối kết hợp với bộ dáng dậm chân nhẹ nhè, nói xong thì một tay đặt lên trên trán, cho người ta một loại cảm giác nếu không biết được sự thật sẽ đi đời.

Phó Chi: "...."

"Nghiêm túc một chút thì là..." Phó Chi nhìn thấy Hứa Vi đặt cuốn "100 phẩm chất của diễn viên chuyên nghiệp" trên bàn, lông mày nhảy dựng, mở miệng nói: "Thật ra ông nội của con vừa mới qua đời."

"...."

Hứa Vi: "???"

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Hứa Vi lộ ra một tia nghi hoặc: "Không phải ông nội con đã sớm không còn rồi sao?"

Người cô ấy nói đến chính là Lục lão gia, mấy năm trước đã nằm gọn dưới mồ, hiện tại cỏ trên mộ còn có thể cao tới đầu gối của Phó Chi.

Hứa Vi nghĩ nghĩ, hôm nay cũng không phải ngày giỗ của Lục lão gia, à không, ngày đưa tang trời ạ.



Phó Chi đặt tay trên hộp cát tông, quét một đường.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy thản nhiên: "Là gia gia ở thị trấn nhỏ, rất thương con. Nhưng ông ấy đã lớn tuổi, ngày hôm nay vừa mới qua đời."

"A, cái này..." Khuôn mặt nhỏ của Hứa Vi nhăn lại, giờ phút này nhớ đến cuốn " Mẹ hiền dạy bảo con gái trưởng thành", các cảm giác ùa vào đầu.

Cô ấy cả đời này ngoại trừ chăm chết đám rau cải thìa và mèo Ragdoll ra thì cũng không trải qua cái gì gọi là vui buồn tan hợp, trong lúc nhất thời cũng không biết khuyên như thế nào, lời nói vẫn còn nghẹn ở cổ họng.

Ngược lại là Lục Dư Mặc, trực tiếp phản bác: "Phó Chi, mày nói dối mẹ mà không biết xấu hổ?!"

"Đừng cho là tao không thấy mày cùng tên chó má kia lên một chiếc volkswagen, nhà ông nội mày rốt cuộc có điều kiện như thế nào? Ngay cả một chiếc volkswagen biển ngũ 6 mà vẫn mua được!"

Hứa Vi và Lục Dư Thâm bị Lục Dư Mặc hét hai câu này làm cả người run lên, động thời nhíu mày, sau đó nghiêng đầu, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm về phía Phó Chi.

Phó Chi cảm thấy mẹ và anh hai cô giống như là đang nhảy cẫng lên trong ruộng dưa.

Mà người khai quật tin tức Lục Dư Mặc lại cảm thấy bản thân mình thật tuyệt vời: "Giải thích đi, sao mày không phản bác lại nữa?"

"Mày đây là đang chột dạ!"



Trong đại sảnh yên lặng mất vài giây.

Tiếp theo đó là một loạt tiếng "chíp chíp chíp" phát ra từ cái hộp phá vỡ bầu không khí.

Hứa Vi và Lục Dư Thâm lại hành động đồng loạt một lần nữa, ánh mắt hai người di chuyển xuống, từ trên mặt Phó Chi rơi xuống chiếc hộp cát tông cô đang ôm trong tay, mang theo nhiều dấu chấm hỏi.

"Người đón em là cháu trai đã trúng số của gia gia."

Phó Chi đem thùng giấy mở ra, để lên trên mặt bàn: "Đây là vịt con màu vàng, gia sản cuối cùng của gia gia."

Lục Dư Mặc liếc nhìn mấy con vịt, đây thật sự là phong tục của thị trấn nhỏ.

Hắn nghẹn lại nhưng nhất quyết không nhận thua: "Vậy thì không nói tới cái xe kia nữa, nhưng cái này tận 12 con vịt con, cũng có thể xem là cả một gia tài lớn! Ông ấy không cho cháu trai của mình mà lại đem cho mày sao? Không lẽ ông ấy điên rồi?!"

Phó Chi gật gật đầu: "Cháu trai của gia gia buổi đêm không về nhà, lại còn bỏ nhà đi, cho nên không cho hắn."

Lục Dư Mặc: "???"

Không biết vì cái gì, nhưng tình tiết không thể giải thích của câu chuyện này làm cho hắn có một cảm giác chết chóc rất mãnh liệt.

Phó Chi nhẹ nhàng hỏi: "Anh có hiểu chưa?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv