Lệ Nam Lễ là cháu đích tôn của Lệ lão gia, là tổng tài của Lệ thị, biết thân phận của cô cũng không có gì lạ.
Phó Chi ngước đôi mắt hạnh lạnh lùng lên, đánh giá Lệ Nam Lễ từ trên xuống dưới một lần.
Gằn từng chữ một nói: "Theo khoa học mà nói, con người cũng là do carbon, hydrogen, oxygen cùng các nguyên tố khác cấu tạo lại thành. Từ góc độ vĩ mô, cháu là do xương, máu, da và các bộ phận cấu tạo..."
Cô hơi dừng một chút, giọng điệu có chút nghi hoặc, nhíu mày nói: "Cháu bình thường nhìn một đống nội tạng sẽ đỏ mặt sao?"
Lệ Nam Lễ: "..."
Phó Chi cầm lấy cặp sách trên sô pha, vỗ vỗ, nghiêm túc nói: "Cô nhỏ còn có tiết học, nên phải trở về trường."
"Cháu cứ dưỡng bệnh cho tốt, không cần phải nghĩ đến mấy thứ vô nghĩa, mau đi nghỉ ngơi đi, đừng để gia gia phải lo lắng."
Lệ Nam Lễ: "..."
Nói xong, cô đeo cặp sách đi một mạch ra ngoài, cũng không thèm quay đầu lại, chiếc cặp thỏ lông trắng muốt dán vào tấm lưng nhỏ nhắn của cô, đôi tai lớn cũng theo bước chân của cô mà nảy lên, nhìn thật đáng yêu.
Lệ Nam Lễ nhìn bóng dáng nhỏ của cô, trước khi cô ra khỏi cửa, vô thức nắm lấy tai thỏ của cô.
Phó Chi không đi được, quay đầu nhìn hắn, cau mày.
Bầu không khí yên tĩnh lạ thường, Lệ Nam Lễ thấp giọng gọi: "Chi Chi."
"Cháu nắm nhầm tai thỏ của cô rồi." Phó Chi nghiêm mặt kéo dây đeo cặp sách, cuối cùng còn không quên bắt bẻ: "Còn nữa, là cô nhỏ."
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, ngón tay thon dài hơi cong, không chút giấu giếm xoa xoa cái tai thỏ, cười nhẹ: "Chi Chi, em lần sau khi nào sẽ đến tìm tôi?"
Phó · cô nhỏ · Chi: "..."
Lại yên tĩnh mất mấy giây.
Phó Chi mặt không đổi sắc: "Chờ lần sau cháu bệnh đến nguy kịch."
Lệ Nam Lễ: "..."
Phó Chi rời khỏi Lệ gia, vừa mới ngồi vào trên xe, điện thoại liền đổ chuông không ngừng.
Là Lệ lão gia gọi video đến.
Thư Ký Lưu nhanh tay đóng màn chắn xuống, bên trong xe ngăn cách tạo thành hai không gian.
Phó Chi tìm một tư thế thoải mái, dựa vào lưng ghế: "Lệ gia gia."
"Ai ~"
Lệ lão gia cười híp mắt vẫy tay với Phó Chi: "Nam Lễ lần này có thể chuyển nguy thành an, Chi Chi có công rất lớn! Gia gia lại nợ cháu một ân tình!"
"Ông không cần khách khí."
Giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.
Tuy rằng biểu hiện của Phó Chi cũng không mấy nhiệt tình, nhưng Lệ lão gia có khả năng kiểm soát rất mạnh, liên tiếp kể mấy câu chuyện dở khóc dở cười, nhưng thấy người đối diện sắc mặt càng lúc càng lạnh, ông nuốt nước bọt, lại nói đến chuyện chính: "Cái kia, Nam Lễ rốt cuộc là mắc bệnh gì? Xuất huyết dạ dày à?"
"Không phải." Phó Chi lạnh nhạt nói: "Không liên quan gì đến xuất huyết dạ dày, chỉ là uống lộn thuốc."
"Ông có biết lô viên con nhộng mới nhất được chế tạo ra trong phòng thí nghiệm không?"
Lệ lão gia gật đầu.
Những lô viên con nhộng trong phòng thí nghiệm này được tinh chế từ hai loại thuốc Đông y mới trồng được, có độc tính rất cao, hiện tại trong và ngoài nước chưa có loại thuốc nào có thể áp chế được hai loại thuốc Đông y này.
"Ý cháu là anh trai Nam Lễ của cháu uống nhầm viên thuốc đó sao?! Nhưng ta cũng không nghe phòng thí nghiệm báo là đã bị mất viên con nhộng..."
"Trước tiên đi kiểm tra số lượng lại đã." Thấy sắc mặt Lệ lão gia thay đổi, Phó Chi trấn an nói: "Ông cũng không cần quá lo lắng, cháu đã dùng châm cứu loại bỏ một số độc tố trong người Tiểu Lễ, cũng không có gì nghiệm trọng, nhưng mà..."