*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mới bước sang tháng 10, thời tiết vẫn còn nắng nóng.
Mặt trời chói chang treo cao trên bầu trời. Trên sân thể dục, lá phong héo úa, các mép lá quăn lại. Đường chạy bốc lên một mùi keo dai dẳng, nóng đến mức gần như có thể rán trứng gà.
Dù vậy cũng không thể dập tắt được nhiệt huyết thi đấu của các học sinh nam.
Giáo viên thể dục vừa nói một câu "Giải tán, hoạt động tự do.", học sinh nam lớp 11-11 ngay lập tức thay đồng phục rồi lao về phía sân bóng rổ.
Tạ Nguyễn vừa mới chạy xong một ngàn mét, còn chưa kịp thở dốc, đang định tìm chỗ ngồi nghỉ một lát thì nhìn thấy Thẩm Hành Vân ôm bóng rổ gần đó nên đổi hướng đi canteen trường.
Đang trong tiết học, canteen lúc nào cũng đông đúc giờ vắng tanh, chỉ có lác đác vài học sinh. Tạ Nguyễn chọn một thùng nước khoáng lạnh, sợ Thẩm Hành Vân sẽ khát nên nhanh chóng tính tiền, ôm nước chạy đến sân bóng rổ.
Cậu là bạn trai Thẩm Hành Vân, vừa mới lên chức được hai ngày.
Thẩm Hành Vân có hoàn cảnh gia đình tốt, ngoại hình đẹp, trên người toát ra khí chất pha trộn giữa sự ngạo mạn chỉ có giàu sang mới nuôi dưỡng ra được và sự phô trương của thiếu niên thời kỳ phản nghịch, mang một sức hút đặc biệt, là nhân vật nổi tiếng trong trường.
Từ những học sinh cuối cấp chuẩn bị thi vào đại học, đến những người vừa nhập học, không biết bao nhiêu người yêu thầm hắn.
Tạ Nguyễn có thể nổi bật hơn rất nhiều đối thủ cạnh tranh khác không chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời mà còn vì cậu bám dai như đỉa, hết sức lấy lòng cùng đánh đổi cho hắn.
Luôn chú ý đến Thẩm Hành Vân và đặt hắn ở vị trí quan trọng nhất. Đói mang cơm, khát đưa nước, quần áo bẩn tự tay giặt. Cậu thậm chí còn yêu ai yêu cả đường đi, chăm sóc quan tâm bạn bè hắn.
Quà sinh nhật, lễ tết chẳng thiếu thứ gì, có thể nó là chu đáo mọi mặt, còn kiềm chế tính tình nóng nảy, nhắm mắt làm ngơ với ong bướm vây quanh Thẩm Hành Vân, không dám ghen tuông giận dỗi.
Sự kiên trì cùng biết trước biết sau của cậu làm cho tất cả mọi người kinh ngạc, tự thấy bản thân không sánh bằng, có lòng đăng cho cậu một bài trên diễn đàn của trường——
[Hôm nay Tạ Nguyễn lại làm gì cho Thẩm Hành Vân?]
Hiện tại đã cập nhật đến 15800 lần, đứng nhất top tìm kiếm trên Baidu, trở thành kẻ quỳ liếm số 1 trong danh sách những kẻ quỳ liếm, làm trò đùa cho bao người.
Có người xem thi đấu nhìn thấy Tạ Nguyễn, bắt đầu xì xào nói nhỏ.
"Đúng là như vậy, ở đâu có Thẩm Hành Vân ở đó có Tạ Nguyễn."
"Nói thừa, tốn bao nhiêu công sức mới chiếm được vị trí chính cung(1), sao có thể không canh chừng chặt chẽ."
(1) Chính cung: Người có địa vị cao nhất trong hậu cung chỉ sau mẹ chồng.
"Chính cung cái đ** gì, chưa nghe Thẩm Hành Vân nói à, chỉ là chơi đùa thôi."
"Không đúng, mày nói xem rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì trong đầu? Cho tiền tao cũng chả làm như vậy được."
"Thứ rẻ tiền, sinh ra để bị ngược."
"Anh Vân quả nhiên trâu bò, có thể dạy dỗ Tạ Nguyễn tính tình không tốt thành ngoan ngoãn vâng lời."
"......"
Tạ Nguyễn lạnh lùng đi tới, đột nhiên buông tay vứt nước khoáng xuống đất làm phát ra một tiếng vang lớn. Những kẻ đang xì xào bàn tán lập tức co rúm lại, ngậm chặt miệng.
Tạ Nguyễn một tay đút túi, không thèm liếc mắt đi qua, ngồi xuống một chỗ có tầm nhìn tốt. Nhìn Thẩm Hành Vân đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng, những ngôi sao nhỏ sáng lên trong ánh mắt.
Cậu rất thích Thẩm Hành Vân, thích ngay từ ánh mắt đầu tiên, cho dù biết người đó không quan tâm đến mình vẫn không để bụng, vui vẻ chạy theo.
Trên đời này đâu có mấy khi tôi yêu anh anh cũng vừa vặn yêu tôi? Tình cảm có thể từ từ vun đắp, bây giờ không thích đâu có nghĩa là tương lai vẫn không thích.
Hơn nữa, một năm này cũng không hoàn toàn là phí công vô ích. Thẩm Hành Vân không phải đã đồng ý làm bạn trai cậu rồi sao? Làm tròn lại, ngày Thẩm Hành Vân thích cậu cũng không còn xa nữa.
Trên sân, quả bóng đúng lúc được truyền đến tay của Thẩm Hành Vân. Nam sinh cao lớn rắn rỏi vượt qua hàng phòng ngự đối phương, dẫn bóng qua 2 người liên tiếp, điều chỉnh góc rồi thực hiện cú bật nhảy từ phía sau vạch ba điểm——
Quả bóng vẽ thành một hình parabol thật dài trên không trung, dưới ánh mắt lo lắng của mọi người rơi xuống, lăn hai lần dọc theo vành rổ, hạ cánh chắc chắn vào lưới.
Cùng lúc đó, thi đấu kết thúc.
Trong ngoài sân lập tức nổ ra tiếng vỗ tay, tiếng trầm trồ khen ngợi của nam sinh cùng tiếng hò hét phấn khích của nữ sinh nối tiếp nhau làm cho chiến thắng này trở nên vinh quang hơn rất nhiều.
"Đẹp quá!" Vương Chiêu bước tới, vỗ một cái vào vai Thẩm Hành Vân, "anh Vân là thần."
"Chuyện nhỏ." Thẩm Hành Vân đắc ý nhếch miệng, ném bóng cho đối phương rồi vén áo lên lau mặt.
Theo động tác của hắn, vạt áo đồng phục được vén lên, lộ ra một vòng eo chắc chắn, thon gọn, mạnh mẽ. Nam sinh mới vừa chơi thể thao xong trên da còn vương một lớp mồ hôi mỏng, khi bước đi, mồ hôi chảy dài theo rãnh cơ bụng, thấm vào cạp quần bó sát, loang ra một vệt nước sẫm màu.
Khí chất mạnh mẽ sắc bén cùng hormone ập vào mặt, khiến bên ngoài lại thêm một đợt hét chói tai.
"Chết tiệt, cậu có thể đừng khoe khoang như vậy không?" Vương Chiêu trợn mắt nhìn hắn, chịu không nổi. "Nắm đấm sắt một trăm kilogam của tôi cứng lắm đó."
"Hahahahahaha, không sao đâu." Triệu Hoành Phú từ phía sau vòng tay qua ôm cổ Vương Chiêu, bắt đầu đùa bỉ ổi, "Chỗ khác không cứng là được."
Thẩm Hành Vân đạp cậu ta một cái: "Cút!"
"Anh Vân làm gì vậy." Triệu Hoành Phú che mông lại kêu lên, "Tôi đâu có chọc giận gì cậu."
"Đáng đời." Vương Chiêu cười khoái trá, "Không biết anh Vân ghét nhất là những thứ bốc mùi gay sao?"
"Hả?" Triệu Hoành Phú nhìn Thẩm Hành Vân, sau đó lại nhìn Vương Chiêu, khuôn mặt anh da đen dấu chấm hỏi(2), "Anh Vân là bạn trai Tạ Nguyễn mà?"
(2) Anh da đen dấu chấm hỏi:
Vương Chiêu xùy một tiếng: "Gì mà bạn trai, bị cậu ta bám lấy hoài không biết làm thế nào nên đồng ý cho vui ấy mà."
"Trâu bò." Triệu Hoành Phú giơ ngón cái với Thẩm Hành Vân, "Anh Vân của tôi, người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn."
Vương Chiêu đầu óc không được tốt lắm, nhất thời chưa phản ứng kịp, hỏi theo bản năng: "Cái gì chuỗi thức ăn?"
Triệu Hoành Phú: "Trước đây có rất nhiều người gửi thư tình cho Tạ Nguyễn, nam có nữ có, cậu ta thậm chí còn không đọc. Ai ngờ đứng trước anh Vân, bị chơi đùa cũng vui vẻ đồng ý."
"Có cả nữ sinh thích Tạ Nguyễn?" Vương Chiêu không tin.
"Đợt đầu năm lớp mười.", Triệu Hoành Phú nói đến chuyện bát quát là hưng phấn bừng bừng. Cậu lúc đó không học lớp bọn tôi nên không biết, vừa hết giờ là bao nhiêu nữ sinh chen chúc đến ngắm Tạ Nguyễn, làm hành lang chật cứng, đi vệ sinh cũng không được. Nhưng từ khi Tạ Nguyễn bắt đầu theo đuổi anh Vân thì việc đó không xảy ra nữa."
Vương Chiêu nghĩ tới gương mặt của Tạ Nguyễn, cảm thấy những lời này có chút đáng tin: "Ừ ha, tôi nhớ lúc đó tất cả bài đăng trên diễn đàn của trường đều có liên quan đến cậu ta."
"Chuẩn rồi." Triệu Hoành Phú khoác vai Thẩm Hành Vân, tặc lưỡi: "Nhưng vậy thì sao, vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh Vân. Tôi nghi rằng bây giờ anh Vân có bảo cậu ta đi nhảy lầu cậu ta cũng nhảy luôn không do dự ấy chứ."
Vương Chiêu cười: "Hahaha, đừng nói chứ, có khi thế thật, bao giờ thử xem sao."
Triệu Hoành Phú cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy là lạ: "Nói đến Tạ Nguyễn... Tạ Nguyễn đi đâu rồi? Hôm nay không tới đây à? Như nào, theo đuổi được người ta rồi nên không còn nhiệt tình?"
"Sao thế được." Vương Chiêu tinh mắt, liếc qua một cái đã thấy Tạ Nguyễn trong đám đông, chỉ tay về hướng cậu, "Không phải ở kia à."
Thẩm Hành Vân và Triệu Hoành Phú nhìn theo hướng hắn chỉ.
Tạ Nguyễn ngồi trên bồn nước trước mắt họ, mặc đồng phục học sinh đen trắng. Cậu duỗi đôi chân dài về phía trước, để lộ ra một đoạn mắt cá chân nhỏ gầy xinh đẹp, lông mày rủ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Mái tóc đen nhánh từ hai bên mặt xõa xuống khiến làn da cậu càng thêm trắng, đôi môi càng đỏ mọng hơn. Khuôn mặt cậu sắc nét, tinh xảo, bộ dáng tự nhiên mang theo chút quyến rũ, đẹp đến mức gần như dọa người.
Triệu Hoành Phú nhịn không được cảm thán: "Không bàn đến những vấn đề khác thì khuôn mặt của Tạ Nguyễn thật sự rất xuất sắc." Hắn quay sang Thẩm Hành Vân, tay phải nắm thành micro vươn ra phía trước, "Phỏng vấn một chút, được đại mỹ nhân theo đuổi có cảm giác gì?"
Hắn vừa nói ra câu này, lập tức nhận được vô số tiếng la ó.
"Chết tiệt, Thẩm Hành Vân cậu hãy sống như một con người đi."
"Kẻ no khó biết lòng người đói!"
"Để cậu ta đến tìm tôi! Đẹp xấu không quan trọng, tôi là chai 502 thành tinh, tôi chỉ thích dính người."
Sự hâm mộ và ghen ghét của những người xung quanh đã làm thỏa mãn lòng hư vinh của Thẩm Hành Vân, hàng lông mày lúc nào cũng nhếch lên của hắn hơi hạ xuống.
Lúc này, Vương Chiêu bỗng nhiên buồn bực nói: "Không đúng, Tạ Nguyễn ngồi chỗ đó làm gì, lẽ ra phải xông lên như mọi khi chứ?"
Triệu Hoành Phú phụt cười: "Chắc là bị anh Vân đẹp trai chết luôn rồi, chưa kịp lấy lại tinh thần."
"Lại phải nói một câu.", Vương Chiêu lắc đầu cảm thán, "Không hổ là anh Vân của tôi."
Thẩm Hành Vân một tay nâng cằm, một tay ôm bóng: "Kệ cậu ta, đi thôi."
"Đi đi đi." Triệu Hoành Phú phất tay, cùng Vương Chiêu kề vai bước đi.
Bên ngoài sân bóng, Tạ Nguyễn giật mình một cái, đột nhiên từ trạng thái mờ mịt trống rỗng tỉnh táo lại.
Kết thúc trận đấu, cậu vốn muốn đi đưa nước. Tuy nhiên, ngay lúc định đứng dậy, không biết mắt xích nào bị trục trặc, cậu chợt bừng tỉnh, nhận ra thế giới mình đang sống thực ra là một quyển đam mỹ Mary Sue.
Còn cậu là bạn trai cũ của công chính Thẩm Hành Vân, một tên pháo hôi điên cuồng si mê hắn, khi hắn đề nghị chia tay thà chết không đồng ý, cuối cùng vì một câu nói của hắn mà ngay lập tức nhảy lầu.
Là một công cụ hình người thuần túy, cậu sống để làm nổi bật sức hút của Thẩm Hành Vân, cậu chết để điểm tô cho hình tượng mỹ cường thảm của Thẩm Hành Vân, tạo tiền đề để sau này thụ chính tài giỏi sẽ đến và chữa lành cho hắn.
Rốt cuộc cậu chỉ bị mất đi một mạng, nhưng Thẩm Hành Vân lại gặp phải chướng ngại tâm lý vì tận mắt nhìn thấy cậu nhảy lầu.
Tạ Nguyễn: "......"
Đậu xanh rau má.
Tạ Nguyễn tự nhéo mạnh vào đùi mình, muốn coi tất cả chỉ là một giấc mơ vớ vẩn, sau khi tỉnh lại thế giới của cậu như thế nào vẫn là thế ấy, nhưng lý trí cho cậu biết không phải vậy.
Đại não mơ hồ trước đó đột nhiên trở nên rõ ràng, Tạ Nguyễn hít sâu mấy lần rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sân bóng rổ vẫn ồn ào như cũ, biểu cảm của bạn học sinh động rực rỡ, không có gì khác thường.
Nhưng mọi thứ đã khác.
Cậu biết rằng cậu không chỉ là cậu, mà còn là một si tình pháo hôi tồn tại để thúc đẩy tình cảm của người khác, cuộc sống của cậu đã được an bài rõ ràng từ khi sinh ra cho đến khi chết đi.
Ví dụ như hành vi theo đuổi Thẩm Hành Vân của cậu trước đây hoàn toàn không phải xuất phát từ mong muốn của cậu.
Cậu đâu phải kẻ bị cuồng ngược đãi, làm sao có thể thích một người ngày nào cũng PUA(3) cậu, trừng cậu đến phát run?
(3) PUA (Pick Up Artist): Những chiêu trò dụ dỗ, kiểm soát người khác để đạt được mục đích.
Nghĩ lại những gì kẻ này đã nói khi chia tay với cậu trong sách, gì mà "Tự hiểu đi, tôi sẽ thích cậu? Chán quá nên tìm trò để chơi thôi.", "Thực sự coi mình là bạn trai của tôi? Huh- ảo tưởng quá đấy.", Tạ Nguyễn vô thức siết chặt nắm đấm.
Không thích thì đừng đồng ý, cho người ta hy vọng rồi lại chém một đao, đây là chuyện mà con người có thể làm ra ư?
Mặt trời không biết đã lấp sau làn mây từ khi nào, ánh sáng trên sân thể dục chợt tối dần đi. Nhìn thấy bọn Thẩm Hành Vân ngày càng tới gần, Tạ Nguyễn lau mặt một hồi.
Mặc kệ sách với nội dung truyện, đây là cuộc sống của cậu. Đã may mắn thoát khỏi gông cùm của tác giả nên cậu sẽ làm những gì mình muốn, sống một cuộc sống hạnh phúc.
Không quan tâm công thụ chính, không làm pháo hôi si tình, ai yêu ai, cậu không làm công cụ hình người nữa.
Về phần nội dung tiểu thuyết có sụp đổ hay không, nó sụp đổ thì sao, liên quan gì đến cậu? Cậu sớm muộn gì cũng phải nhảy lầu, còn quan tâm đến mấy thứ đó?!
"Ái chà." Vương Chiêu chú ý động tĩnh của Tạ Nguyễn nãy giờ, nhìn thấy hành động của cậu, nhếch mép cười, "Đến rồi đến rồi, cậu ta mang theo nước cùng tình yêu của mình đến kìa!"
Tạ Nguyễn đứng trước mặt Thẩm Hành Vân, ngước mắt nhìn.
Cậu vừa mới đọc xong toàn bộ quyển tiểu thuyết, cảm xúc chưa hoàn toàn ổn định lại, lúc này nhìn thấy mặt Thẩm Hành Vân chỉ muốn đấm cho một phát.
Để ngăn bản thân vì xúc động nhất thời mà làm hỏng việc, Tạ Nguyễn nắm chặt tay, hít thở sâu, cố gắng kiềm chế kêu lên: "Thẩm Hành Vân."
Cảnh này ở trong mắt Thẩm Hành Vân lại thành Tạ Nguyễn lo lắng ngại ngùng khi đứng trước mặt hắn, tay chân cũng bối rối không biết nên để đâu.
Người đã từng cao quý, được theo đuổi nồng nhiệt, khi đối mặt với chính mình, lại hèn mọn tới mức bẩn thỉu, sẵn sàng làm một con chó liếm.
Loại đãi ngộ đặc biệt này khiến thân thể Thẩm Hành Vân thoải mái, cả người như được hít khí tiên. Hắn nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, đợi Tạ Nguyễn đến gần ân cần chăm sóc, quan tâm lấy lòng như cậu vẫn làm trước đó.
Chuyện đã xảy ra quá nhiều lần, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết.
Thẩm Hành Vân dường như không chút để ý, hắn dùng đầu ngón tay xoay trái bóng rổ, đầu nghĩ tiếp theo nên ôn hòa hay lạnh nhạt thì tốt hơn, lại nghe Tạ Nguyễn bình tĩnh nói: "Chúng ta chia tay đi."
*
Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu không gặp, viết một câu chuyện mới ngọt ngào cho mùa thu!
Suốt ngày cợt nhả, mắc chứng siêu trí nhớ học thần công x cứng miệng, mềm lòng không được tự nhiên học tra thụ, độ ngọt 5 sao!