Bà cô này lắm mồm, Nghiêm Ngộ mặc kệ bà ta, đang muốn đóng cửa, lại bị bà ta dùng chân chặn lại: “Này, trên lầu có Tiểu Tô mấy ngày rồi chưa về, điện thoại cũng không nghe, tao vẫn chờ thu tiền thuê nhà, mày thấy nó thì bảo nó nhắn cho tao.”
Nghiêm Ngộ: “Không rảnh.”
Bà chủ trọ nghe vậy trừng mắt, khẩn trương nói: “Không rảnh cũng có phải có thời gian nghỉ chứ, cả tòa này có mày là không việc làm, không tìm mày thì tìm ai, bà đây thấy mày xa quê cũng khó khăn, tháng trước tiền thuê nhà tao thư thả đến bây giờ, đổi thành người khác tao cũng không dễ nói chuyện như vậy, giúp cái việc nhỏ cũng không muốn hả?”
Nghiêm Ngộ qua loa giơ tay, ý là sợ bà ta rồi.
Bà chủ thấy thế lúc này mới thoả mãn: “Haizz, lát quét hành lang cho sạch đi, phí điện nước tháng này tao không tính, buổi tối tao lại tới.”
Khu trọ tồi tàn này, một tháng ba mươi ngày, mười lăm ngày bị cúp điện cúp nước, chẳng ai lạ gì, Nghiêm Ngộ đóng cửa một cái, xoay người về phòng ngủ, đoán mệnh bắt quỷ và việc cực kỳ hao tổn tinh khí, ngoại trừ chậm rãi tu dưỡng hồi sức, cũng không còn cách nào khác.
Nghiêm Ngộ cảm giác như mình ngủ thẳng tới chiều, trong phòng yên tĩnh. Mặt trời xuống núi, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong nhà, tối tăm, u tĩnh, nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình. Tay hắn từ dưới gối móc điện thoại ra, phát hiện có mấy cuộc gọi của hồ bằng cẩu hữu.
Nghiêm Ngộ không có ý gọi lại, quay tới quay lui cũng chỉ là tán gẫu, lúc này mới phát hiện Đông Tử chết rồi.
Hừng đông hôm qua, gã uống rượu say từ tiệm ăn dđi ra, ngã ra giữa đường mà ngủ, kết quả bị một chiếc xe lớn chở hàng cán chết, hai tay hai chân máu thịt be bét, gân cốt đứt đoạn, sáng nay mới được người ta phát hiện, họ thông báo cho hắn.
Đám bạn nhận tin, ai nấy mồm năm miệng mười thảo luận chuyện này, vô cùng cảm khái gã chết trẻ quá, cũng không biết là đau lòng thật hay là giả bộ nữa.
Nghiêm Ngộ liếc mắt nhìn rồi tắt di động, mặc quần áo chuẩn bị mua cơm ăn, tới tối, đầu ven đường đều có sạp hàng chợ đêm túm năm tụm ba, náo nhiệt vô cùng, hắn liền ở dưới lầu mua một xâu thịt nước, sau đó ngồi ở một bên chờ.
Nghiêm Ngộ ở lầu ba, vừa ngẩng đầu có thể nhìn thấy cửa sổ phòng mình, nhưng xế chiều cả tòa nhà bị cúp điện, nhà nào nhà nấy cũng tối om, chỉ có nhà ở lầu bốn sáng sủa, vô cùng bắt mắt.
Sau cửa sổ là cô gái chủ hộ, thân hình uyển chuyển, mặc váy ngủ màu đỏ, lộ ra một mảnh lớn da thịt trắng như tuyết, làm mấy thằng du cô bên dưới dồn dập huýt sao trêu chọc, chính là Tiểu Tô mà bà chủ trọ nhắc tới.
Nghiêm Ngộ không khỏi hơi híp mắt lại, chỉ thấy cô ta vén tóc câu nhân, sau đó cách cửa sổ, ngoắc tay với một người đàn ông trung niên hói đầu góa vợ ở lầu một, ngay sau đó ông ta như bị câu hồn, lúc mọi người cười vang lơ mơ đi lên lầu.
Cũng không lâu sau, lầu bốn tắt đèn.
Nghiêm Ngộ thấy thế hơi nhíu mày, mà cũng không quản, ngồi ở dưới ăn cơm xong thì về, buổi tối bảy giờ cả tòa nhà vừa lúc có điện, hắn ngồi ở bên bàn, vừa cắt giấy, vừa vẽ bùa, vẽ hơn năm mươi tấm mới miễn cưỡng có tám tấm có thể sử dụng được.
Ánh đèn trong phòng bỗng nhiên chớp tắt, Nghiêm Ngộ cuốn lá bùa mới vẽ lên, trong lòng đột nhiên có thêm xuất hiện thêm một người, cơ thể lạnh lẽo.
“Sao lại vẽ bùa, muốn giết em sao?”
Tuân Xuyên chẳng biết lúc nào ngồi ở trên đùi Nghiêm Ngộ, cậu thân mật ôm lấy gáy Nghiêm Ngộ, như là tình nhân nỉ non nhỏ nhẹ nói gần bên tai hắn, sau đó duỗi bàn tay tái nhợt, lấy điếu thuốc trong miệng hắn ra.
Lửa thoáng chốc tắt ngúm, làn khói còn sót lại lượn lờ bay, cuối cùng tiên tán, những động tác quen thuộc này lại khiến người ta hoảng hốt.
Không ai dám lấy thuốc lá ra khỏi miệng Nghiêm Ngộ cả.
Tuân Xuyên tình cờ gặp Nghiêm Ngộ, ở quầy bar uống rượu, lần thứ hai tình cờ gặp Nghiêm Ngộ, lại ở ghế dài hút thuốc, nhả khói trông như không vui, điểm tương đồng lớn nhất là bên cạnh hắn không có ai cả.
Tuân Xuyên như bị ma xui quỷ khiến, cầm ly rượu đi tới, đuôi mày mang theo vẻ ngây ngô đẹp đẽ chỉ thuộc về thiếu niên, dưới ánh đèn khiến người ta hoa mắt mê mẩn: “Này, sao anh chỉ có một mình?”
Nghiêm Ngộ nhận ra cậu, cầm bật lửa ở trên bàn nhưng không lấy lên, rất hứng thú hỏi ngược lại: “Cậu đồng ý ngồi chung với một người đê tiện vô liêm sỉ hạ lưu?”
Tuân Xuyên: “Đương nhiên không muốn.”
Nghiêm Ngộ: “Bọn họ cũng không muốn.”
Tuân Xuyên nghe vậy sững sờ, cười không nổi: “Hôm qua nhìn thấy anh, anh đang uống rượu, ngày hôm nay nhìn thấy anh, anh đang hút thuốc lá, nếu có lần sau, có phải là đang chơi gái không?”
Nghiêm Ngộ đốt một điếu thuốc, gật đầu nói: “Ý kiến hay, lần sau gặp.”
Tuân Xuyên ngồi đối diện Nghiêm Ngộ, khói lượn lờ tới, hun cậu đến viền mắt đỏ lên, ho khan không ngừng, cậu bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh Nghiêm Ngộ, bóp mũi lại hỏi: “Ai, hút thuốc vui sao?”
Nghiêm Ngộ đem hộp thuốc lá đẩy cho cậu: “Cậu thử xem thì biết.”
Tuân Xuyên không nhìn thấy động tác của hắn, hay hoặc giả vờ nhìn thấy, cố ý làm bộ không nhìn thấy, nghe vậy hơi giơ tay, đầu ngón tay mang theo ấm áp lơ đãng cọ vào môi Nghiêm Ngộ, trực tiếp lấy điếu thuốc xuống.
Nghiêm Ngộ cũng không thèm nhìn, nhấc tay nắm chặt tay cậu, tựa cười mà không cười hỏi: “Cậu có biết không, lấy thuốc lá từ trong miệng tôi thì có kết cục gì?”
Động tác này xuất phát từ phụ nữ thì gọi là ve vãn, nếu là đàn ông thì gọi là khiêu khích, rất rõ ràng, Tuân Xuyên cũng không thuộc về vế trước rồi.
Tuân Xuyên nghe vậy khẽ nâng, cằm ngạo mạn một chút: “Kết cục gì?”
Nghiêm Ngộ nói: “Tôi sẽ đánh rớt nửa hàm răng của hắn.”
Lúc điếu thuốc trong miệng Nghiêm Ngộ bị lấy xuống, không ít hồ bằng cẩu hữu bên cạnh đều nhìn thấy, kề vai vai đứng cách đó không xa, cười hì hì chỉ trỏ, cũng chờ Tuân Xuyên gặp xui xẻo.
Tuân Xuyên không thèm để ý, lại muốn khiêu khích, hít một ngụm khói, sau đó lại muốn trả lại cho Nghiêm Ngộ, Nghiêm Ngộ hơi nghiêng đầu, không làm cho cậu thực hiện được.
Tuân Xuyên tựa hồ có hơi giận, hừ lạnh một tiếng: “Anh đánh tôi đi, có bản lĩnh anh cũng đánh tôi rớt răng đi.”
Nghiêm Ngộ lắc đầu nói: “Thằng nhóc.”
Bên cạnh có nữ phục vụ bưng khay tới, mặt trên có một ly cocktail có lửa màu xanh lam, cũng không biết có phải mặt đất không bằng phẳng hay không, cô đi được một chút bỗng nhiên thân hình lệch đi, lúc ai nấy kinh hô, ly rượu giội thẳng về phía Tuân Xuyên.
Tuân Xuyên thấy thế cả kinh, theo bản năng giơ tay đỡ, chỉ thấy bả vai đột nhiên truyền đến một nguồn sức mạnh, sau đó cả người bị đẩy lên ghế dài, lúc đó Nghiêm Ngộ nhanh chóng lấy áo khoác che ở trước mặt cậu, xoay cổ tay một cái, chặn hết chất lỏng trong ly.
Áo khoác bị cháy, lại bị Nghiêm Ngộ giẫm tắt.
Tuân Xuyên phản ứng lại, phát hiện mình chẳng biết lúc nào nằm nhoài trên đùi Nghiêm Ngộ, mặt đối diện với … của hắn…
Nghiêm Ngộ cụp mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi giương lên: “Vẫn chưa chịu dậy hả, làm sao, muốn giúp tôi… Hả?”
Tuân Xuyên nghe vậy đỏ mặt, không để ý nữ phục vụ liều mạng khom lưng xin lỗi, lập tức luống cuống tay chân bò dậy từ trên người hắn.
Tuân Xuyên: “Anh là đồ lưu manh!”
Nghiêm Ngộ nở nụ cười: “Tôi là lưu manh, bọn họ đều nói như vậy.”
Người đàn ông này mang theo đôi mắt với ý cười vô vị, nhiệt độ trên mặt Tuân Xuyên không giảm mà còn tăng, chỉ cảm thấy cả người sắp bốc khói, cậu dùng lực xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, cật lực bày làm ra dáng dấp kiêu ngạo quật cường: “Họ… Bọn họ nói rất đúng, anh chính là tên lưu manh, coi như tôi xui xẻo, đụng phải anh không phải chuyện tốt.”
Nghiêm Ngộ nói: “Năm hạn của cậu thì gặp xui thôi, hôm nay không thích hợp ra ngoài.”
Nói xong từ ghế dài đứng dậy, bỏ đi, lúc gần đi còn cố ý bóp mông Tuân Xuyên một chút, thấy đối phương xù lông thì bình tĩnh nói: “Ừ, vểnh đấy, đàn hồi.”
Tuân Xuyên nổi giận: “Đ*!”
Nghiêm Ngộ nói: “Đ* cậu đấy.”
Khi tập trung lại, trước mắt là gian phòng băng lãnh, không phải quán bar ầm ĩ, Nghiêm Ngộ cầm điếu thuốc từ trong tay Tuân Xuyên, dụi tắt nó trên bàn: “Em quên mất ngày hôm qua anh đã nói gì sao.”
“Vậy anh giết em đi…”
Tuân Xuyên dù cho thành quỷ, vẫn thích khiêu khích Nghiêm Ngộ, tật xấu không đổi, cậu chậm rãi tăng lực đạo trong tay, môi lạnh lẽo mang theo tử khí kề bên mặt Nghiêm Ngộ, trừng trừng nhìn mắt hắn: “Sao không giết em đi?”
Nghiêm Ngộ hơi nhíu mày: “Em biết rõ anh không giết được em, em đầu thai đi, với lại Đông Tử đã chết rồi.”
Oán khí của Tuân Xuyên càng ngày càng mạnh, Nghiêm Ngộ ba lần bốn lượt chần chừ, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết cậu.
“Gã chết thì em có thể sống lại sao?”
Đôi mắt Tuân Xuyên phút chốc đỏ như máu, ôm Nghiêm Ngộ tay cũng không tự chủ được mà dùng sức, sắc mặt nham hiểm, giọng xa xôi nói: “Tên đó chết một ngàn lần một vạn lần đều không giải được mối hận của em, anh hiểu không?”
Nghiêm Ngộ nghe vậy bỗng nhiên trở tay ôm eo cậu, hơi dùng sức, khiến cậu dựa vào mình.
Tuân Xuyên vì thế mà sững sờ trông chốc lát.
Hai người lẳng lặng duy trì cái tư thế này, nửa ngày, Nghiêm Ngộ mới nói: “Em còn có cái gì chấp niệm không còn, anh giúp em.”
Không còn chấp niệm, nên đi đầu thai.
Tuân Xuyên phút chốc hiểu rõ ý hắn, không buồn, cũng không phẫn nộ, đầu ngón tay lạnh lẽo từng chút phác hoạ gương mặt Nghiêm Ngộ, trên mặt giả vờ suy tư, lại cố tình mang theo một chút cảm giác như mèo vờn chuột, gằn từng chữ: “Chấp niệm sao, nhiều lắm…”
Nghiêm Ngộ nhìn về phía cậu: “Ví dụ như?”
Tuân Xuyên trầm thấp cười ra tiếng, mang dáng dấp của ác quỷ chân chính: “Ví dụ sao? Như anh còn sống, còn em đầu thai, anh ung dung tự tại, anh nói xem, em làm sao cam tâm đây?”
Tuân Xuyên tựa hồ cực kỳ đau lòng, hai tay che mặt, như là đang khóc, Nghiêm Ngộ lại từ khe hở nhìn thấy một đôi mắt vặn vẹo điên cuồng bên trong.
“Anh nói đi, em làm sao cam tâm đây…?”
Nghiêm Ngộ không nói, hai người cứ như vậy giằng co, mãi đến khi trên lầu bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang kẹt kẹt kẹt kẹt, thậm chí còn kèm theo tiếng thở dốc trầm thấp cùng rên rỉ, thảm thiết lắm, nhưng không giống lắm.
“A… A… Cứu mạng… Cứu mạng… Cứu mạng a a a a a a… … A a a a… Không muốn…”
Giọng của cô gái mềm mại êm ái, âm cuối run run, thực sự không thể không khiến người mơ tưởng viển vông, mà cái giường tựa hồ cũng không chịu nổi gánh nặng, cứ kêu kẹt kẹt không ngừng, truyền đến trong tai một người một quỷ không thiếu chút gì.
Âm thanh này không bình thường.
Nghiêm Ngộ ngẩng đầu nhìn về trần nhà, mắt trái chợt lóe lên kim quang, chỉ nhìn thấy quỷ khí đen đặc, bước chân hắn khẽ động, mà không biết nhớ tới cái gì, liền thu lại.
Thanh âm kia còn kéo dài, hơn nữa thời gian trôi đi, kêu càng lúc càng lớn thanh, tự mình bổ não được một đống động tác.
Tuân Xuyên tựa có cảm giác, nhìn lên phía trên, ánh mắt nghiền ngẫm, cậu thấy Nghiêm Ngộ chau mày, không khỏi hơi nhếch môi, đầu ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ gương mặt hắn, dẫn theo mấy phần ám muội tự nhiên, giọng kéo dài câu nhân, so với cô gái kia, còn mê hoặc hơn mấy phần: “Muốn không…”
Nghiêm Ngộ giương mắt, đập vào mắt là xương quai xanh tinh xảo tái nhợt của Tuân Xuyên.