Hai câu trả lời cùng một kiểu lời ít mà ý nhiều, nhưng biểu đạt ý tứ lại khác nhau một trời một vực.
Pha hành động này của Trần Ức nhanh chóng làm mù mắt nhiều người, vừa chuyển phát bài của chính chủ, vừa mắng đại fan nhà người ta là sb, khiến người ta không biết thái độ của gã là gì, tâm thần phân liệt cũng có thế này đâu.
Đại fan A Á @ Trần Ức tên là Yêu Nha Nha, cô này ngay lập tức trả lời Trần Ức, mang theo thái độ chất vấn người khác.
【 chúng tôi không có ý gây chiến, mạo muội muốn hỏi ngài đây một chút, ý ngài là thế nào? 】
Trần Ức vừa lúc online, không có lý do gì không trả lời, vì thế gã tặng hẳn cho cô ta bốn chữ tiếng Anh, thâm tình mà giải thích thêm một chút.
【 you are sb 】
Ý là gì, tin rằng ai cũng hiểu.
Cơn giận của fan A Á như núi lửa phun trào, miệng đào mười tám đời tổ tông người ta lên chửi ầm lên. Đại fan cũng có não, luống cuống tay chân nhanh chóng duy trì hình tượng vô tội của mình. Quần chúng ăn dưa quả thực sướng đến chết, tính của fan A Á cực bẩn, đăng weibo được thì đăng weibo, cải trang thành Bạch Liên Hoa thì cải trang thành Bạch Liên Hoa, không dây thần kinh nào trong đầu muốn @ Trần Ức, thật sự cho rằng ai cũng nuông chiều các cổ.
Hành động này không còn nghi ngờ gì nữa, chính là đặt mặt mũi của A Á dưới đất mà giẫm, sau nửa giờ, cô trực tiếp đăng weibo @ Trần Ức.
@ A Á: Đầu tiên ở đây nói xin lỗi ngài, hôm nay xảy ra chuyện này không ai muốn cả, fan cũng là quá quan tâm tôi, cho nên mới hiểu lầm như thế. Nha Nha không có ác ý, nếu có lời nào không hay tôi thay em ấy nói lời xin lỗi. Em ấy còn ít tuổi, chỉ là một thiếu nữ mà thôi, vừa nãy khóc lóc hỏi tôi rằng em ấy có làm gì sai không, tôi cũng rất đau lòng, hi vọng mọi người có thể bao dung em ấy, không quá cay nghiệt.
Cay nghiệt là đang nói ai, ai nấy cũng rõ cả, người qua đường không rõ chân tướng cũng dễ bị nhiễu, thậm chí còn lôi chuyện gã mắng Lý Tư Lộ trong chương trình thực tế lên để nói, hàm ý chỉ trích gã thiếu phong độ.
Cũng có người không ưa việc A Á cosplay Bạch Liên Hoa làm ra vẻ ta đây giúp gã mắng lại, tình huống nhất thời hỗn loạn, bất quá vào lúc một đám người không liên quan mắng tới mắng lui mà không thấy chính chủ nói cái gì, vì vậy lúc ai nấy đều chú ý thì Trần Ức rốt cục login lần hai, lần này trả lời weibo A Á chỉ bằng bốn chữ.
【 chúng sinh bình đẳng 】
Gã có thể dùng ngôn ngữ sắc bén hơn để bôi đen mặt mũi của A Á, nhưng không từ nào mang ý châm chọc hơn bốn chữ này.
Giới tính và tuổi tác hay thân phận chưa bao giờ là lý do để cô ta có thể trắng trợn không kiêng dè mà cưỡi lên đầu lên cổ người khác, bởi thế Trần Ức chặt chân cô ta trước khi cô ta muốn leo lên đầu mình.
Ba phút sau, A Á xóa weibo.
Trần Tiểu Mộng làm cơm tối, cô mua một chút hải sản tươi, muốn nấu canh để Trần Ức bồi bổ thân thể, đem nguyên liệu rửa sạch sẽ lại đổ vào cái bình rỗng, chúng đều có vỏ, tiếng lách cách vang lên.
Trần Ức block số của Chu Minh và tắt điện thoại, khoanh tay bàng quan nhìn rất lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: “… Em luyện sâu độc sao?”
Ông trời làm chứng, gã đối với cô em gái này không hề có ác ý gì.
Trần Tiểu Mộng nghe vậy ngừng lại, ngước mắt nhìn gã: “Em tính hôm nay nấu canh hải sản, cho anh bồi bổ thân thể, những thứ này đều là rất giàu dinh dưỡng, anh không làm cơm, đừng có phát biểu ý kiến linh tinh.”
Trần Ức nghĩ thầm chắc gì cô biết làm cơm, mà tay nghề phải hình dung như thế nào đây, độ khó ăn có thể so với Phó Tu Niên đấy.
Tám giờ tối, thứ sáu, “Tôi đến từ phương xa” chính thức chiếu bản hoàn chỉnh, nhờ drama và nhiệt sưu mấy ngày, nên có không ít người đến xem. Bảy giờ Trần Ức mang giày chuẩn bị ra cửa, Trần Tiểu Mộng nghi ngờ nói: “Buổi tối đi ra ngoài làm gì, ăn cơm tối hẵng đi.”
Trần Ức: “Anh đi nếm đồ ăn mấy quán bên cạnh, sau này mua cho em ăn.”
Trần Tiểu Mộng lườm gã một cái: “Anh sống trong phúc mà không biết phúc, em làm cơm tuy không ngon, nhưng là không khó ăn nha, ăn đồ ăn bên ngoài bán đâu an tâm bằng ở nhà.” Nói xong lại bổ sung: “Anh nhớ che mặt, lỡ gặp anti-fan đánh thì làm sao.”
Trần Ức: “Không quan trọng, tên nào xông vào thì đánh tên đó.”
Tiểu khu yên tĩnh, nhiệt độ ban đêm giảm thấp, dưới ánh đèn đường dường như còn có thể nhìn thấy vài con thiêu thân bay qua bay lại, bên đường dừng một chiếc xe, tài xế ngồi bên trong là một thanh niên mang nón lưỡi trai, cả nửa khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, tình cờ ngẩng đầu, là một đôi mắt sáng hơn trăng.
Trần Ức đi thang máy xuống lầu, nhìn lướt qua kính chắn gió, sau đó mở cửa lên xe, nhìn tài xế nói: “Tốt, mang xe hơn một triệu tới đón.”
Phó Tu Niên không biết nói gì với Trần Ức, chiếc xe này là xe rẻ nhất nhà cậu, cậu vừa khởi động xe vừa nói: “Anh tưởng tôi đem xe nào tới đón?”
Trần Ức: “Máy kéo.”
Ghế sau xe có một hộp đồ ăn mang đi, Phó Tu Niên định đưa, nghe vậy liền thôi, Trần Ức duỗi tay mà chụp, trực tiếp cầm: “Là cậu mời tôi tới nhà làm khách, là cậu hẹn tôi cùng cậu xem ti vi, thức ăn cũng không cho ăn, đây không phải là thái độ làm người.”
Tay Phó Tu Niên từ từ thu về, lòng bàn tay Trần Ức trực tiếp xoẹt qua lưng cậu, phút chốc dường như nó sẽ ôm lấy cậu. Trong không gian nhỏ hẹp, ngũ quan thập phần nhạy cảm, bất kỳ một động tác nhỏ nào đều sẽ bị khuếch đại vô hạn.
Hô hấp Phó Tu Niên nháy mắt ngưng trệ, tai không khống chế được mà nóng rực, tim không hiểu tại sao, bỗng nhiên đập kịch liệt, một tiếng lại một tiếng, tựa như muốn phá vỡ màng nhĩ.
Cậu tựa hồ đang sợ bị Trần Ức nghe thấy, nhanh chóng mở máy.
Thức ăn mua bên ngoài rất phong phú, ba món một canh cộng thêm hai hộp điểm tâm nhỏ, hương vị không tệ, Trần Ức ăn sạch sẽ toàn bộ. Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Phó Tu Niên lặng lẽ liếc mắt quan sát gã, sau đó liền nhanh chóng thu về.
Trần Ức như có cảm giác, nghiêng mắt nhìn về phía cậu: “Cậu bị vẻ đẹp trai của tôi mê hoặc à?”
Phó Tu Niên nghe vậy đầu tiên là sững sốt, khóe môi lập tức hơi cong lên: “Tôi là fan trung thành của anh, fan trung thành cảm thấy được thần tượng soái, không phải rất bình thường sao.”
Sau đó liền thăm dò gã: “Cơm ngon không?”
Trần Ức: “Được.” So với Trần Tiểu Mộng thì ngon hơn.
Phó Tu Niên nghe vậy cười đến híp cả mắt: “Lần sau tôi lại mang tới cho anh.”
Trên người cậu có một loại vui mừng rất thuần túy, như là trẻ con được ăn kẹo, mà Trần Ức từ khi lên sáu tuổi đã không còn loại tâm trạng này, không khỏi nhìn cậu thêm vài lần.
Phó Tu Niên được công ty an bài chỗ ở, bố cục bình thường, hoàn cảnh thanh tĩnh yên ắng, cũng không lo paparazi chụp trộm, Trần Ức đi xem bố cục phòng cậu, cuối cùng dừng lại trước một kệ đồ cổ ở thư phòng
Gã cầm lấy ngọc phật phỉ thúy, hiếu kỳ nhìn một chút: “Cái này hàng thật sao?”
Phó Tu Niên rót ly nước cho gã, thần sắc bình tĩnh: “Chưa tới một ngàn, đồ giả, anh thích thì tôi tặng.”
Trần Ức đem vị ngọc phật trị giá sáu triệu này trả về, cũng nói lên lời khiển trách từ đáy lòng: “Là giả mà đem tặng tôi.”
Phó Tu Niên nhịn cười quay người: “Thì tôi không mua nổi hàng thật mà.”
Chương trình đã đăng bản hoàn chỉnh, Phó Tu Niên ngồi phịch lên ghế bành ở phòng khách xem ti vi, phát hiện tổng cộng chia làm bảy tập, cậu dò hỏi ý kiến Trần Ức: “Chúng ta bắt đầu xem từ chỗ nào?”
Trần Ức chống cằm: “Từ đoạn tôi từ bệnh viện về.”
Phó Tu Niên cũng có ý này, cậu lấy nước hoa quả trong tủ lạnh đặt trên khay trà, sau đó đem đèn một cửa, cùng Trần Ức ngồi ở trên ghế sofa xem chương trình, có chút bầu không khí xem phim.
Trần Ức lần đầu tiên thấy mình trên màn ảnh, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh, nghiêm túc một cách hiếm thấy, nhưng mà tựa hồ có không ít cư dân mạng cũng tham gia, từng đạn mạc lần lượt bay qua.
—— xem lần hai.
—— Xin các người, nhất định muốn lĩnh hội rõ rành rành cái miệng pháo của Trần Ức ha ha ha ha.
—— tui đi bảo mọi người xem hai tập cuối, năng lượng của cả hành trình hhh.
Phó Tu Niên lúc này mới phát hiện chính mình quên tắt đạn mạc, cậu lấy di động ra, đang muốn tắt, Trần Ức không quay đầu lại, trực tiếp đè tay cậu xuống.
“Không cần.”
Thần sắc Trần Ức bình tĩnh, giọng trầm thấp, vô ý mà trêu chọc lòng người.
Phó Tu Niên nghe vậy sững sờ đáp một tiếng, khi mu bàn tay cảm giác nóng hổi mới rút tay đi, rồi khi rụt tay về, dựa vào màn đêm mà giấu giấu diếm diếm, dùng tay trái của chính mình lặng lẽ cầm tay phải của chính mình.
Trên màn hình là lúc họ bắt cá, Trần Ức lười nhác ngồi xổm ở bên bờ, không chút lưu tình châm chọc Phó Tu Niên, mặt mày lạnh lùng, cách màn hình cũng mang tính xâm lược mười phần, có không ít những cư dân mạng lần đầu nhìn vào đều bị câu hồn đi mấy, toàn comment【 awsl* 】.
—— chị em tui bảo xem từ tập sáu đi, mẹ ơi cười khùng rồi ha ha ha ha!!
—— Miệng Trần Ức độc quá, bị người ta hãm hại làm sao bây giờ.
Đạn mạc này vừa bay ra, đầy người comment đáp trả, mà như trước không hề thiếu anti-fan sỉ nhục chửi rủa, trong đó có một đạn mạc chen lẫn, nhanh chóng xẹt qua.
—— không cảm thấy Phó Tu Niên cùng Trần Ức rất có cảm giác cp sao, Trần Ức ngoài miệng mắng Phó Tu Niên, nhưng vẫn là giúp cậu ấy bắt cá.
——tên cp cũng nghĩ xong rồi, Ức Niên.
Phó Tu Niên nhìn thấy điều đạn mạc này, không biết tại sao tim bỗng nhiên căng thẳng, cậu theo bản năng nhìn về phía Trần Ức, kết quả phát hiện đối phương đang cúi đầu ăn khoai chiên, lúc cần thấy lại khọng thấy, trong nhất thời không biết là nên vui mừng hay là thất vọng.
Có lúc người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài rõ ràng, người trong cuộc e rằng cũng không có cảm giác gì, mà dựa vào nội dung, người ship cp bỗng nhiên ngày càng nhiều, nhiều đến mức người ta không quên được.
—— tui phát hiện Trần Ức mỗi lần mắng Lý Tư Lộ, đều là vì Phó Tu Niên, nhuyễn manh thanh tú thụ x miệng cứng lòng mềm độc miệng công, tui ship Ức Niên!!!
—— oa oa oa, dễ thương ghê, Phó Tu Niên ở trước mặt Trần Ức thiệt là dịu dàng ó, kêu làm cái gì thì làm cái đó.
—— hiền thê lương mẫu nhân thê thụ, chị không chịu nổi, té đây huhuhu!
Đạn mạc như vậy ngày càng nhiều, Phó Tu Niên cảm thấy đạn mạc này không đóng không được. Tay cậu vì căng thẳng mà đổ mồ hôi lạnh, sờ soạng trên ghế sa lon tìm di động, sau đó run lập cập mở ra…
Trần Ức cũng không quay đầu lại, ở trong bóng tối xa xôi lên tiếng: “Cậu lấy điện thoại của tôi đấy.”
Phó Tu Niên nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới phát hiện di động không phải của mình, nhanh chóng luống cuống tay chân trả về: “Ngại quá, tôi cầm nhầm.”
Trần Ức nói: “Cậu bị rối loạn vận động à, đây là chương trình thần tượng cậu và cậu hợp tác, cậu nên nghiêm túc xem đúng không, còn chần chừ tôi nghi ngờ cậu giả làm fan tôi đấy.”
Phó Tu Niên không dám chuyển động, cật lực quên đạn mạc kia, nghiêm túc như nghe thầy giáo giảng bài.
Xem hơn nửa tập, điện thoại Trần Ức rung hai lần, gã thấy Trần Tiểu Mộng gọi, không do dự đã bắt máy.
“Alo?”
Giọng Trần Tiểu Mộng từ micro ôn nhu truyền tới: “Anh, là em, hôm nay mấy giờ anh về?”
Trần Ức nghe vậy vừa định nói đợi lát nữa về, chỉ nghe cô nói: “Về sớm một chút, em làm bữa khuya cho.”
Trần Ức: “Hôm nay có việc, ở nhà bạn một đêm, không về, em ngủ sớm một chút.”
Gã thấy ánh mắt kinh ngạc của Phó Tu Niên cúp máy, sau đó bình tĩnh mở chai nước, dò hỏi: “Tôi ngủ lại một đêm có tiện không?”
Phó Tu Niên dựa vào bóng tối mà ôm lấy tim mình, cảm giác hôm nay mình chịu quá nhiều đả kích: “Nhà tôi không có phòng khách, hay anh ngủ phòng tôi đi.”
Trần Ức hỏi: “Cậu ngủ dưới đất à?”
Phó Tu Niên: “… Tôi ngủ ghế sô pha.”
Trần Ức cảm thán hoạn nạn thấy chân tình, vỗ vỗ vai cậu: “Vậy không tốt, ngủ chung đi, đều là đàn ông với nhau, sợ cái gì.”
Phó Tu Niên trầm mặc chốc lát: “Tôi ngủ xấu lắm, sợ đá anh xuống đất, để tôi ngủ sofa cũng được.”
Trần Ức: “Cậu đá tôi xuống được tôi khen cậu lợi hại.”