Đạn mạc vừa bay ra, như bỏ cục đá vào nước, làm bọt nước văng vô số.
【 không không không, trọng điểm là chuyện gì mới vừa xảy ra vậy, tui mới bỏ đi một lát, sau đó Lý Tư Lộ rít lên một tiếng, con gà từ đống cỏ bay ra, cmn phát sóng trực tiếp không thể tua lại được, choáng quá 】
【 đúng đó, hoàn toàn không biết chuyện gì mới vừa xảy ra luôn 】
【 tui mới vừa muốn nói gì đó, mà tui không nhìn thấy cái gì hết trơn, mà mọi người đều không nói gì, tui còn tưởng tui không cẩn thận tắt đạn mạc hhh 】
【 mới vừa nãy Trần Ức vèo một cái, dùng hòn đá ném con gà, cha mẹ ơi, thật đẹp trai a a a a a a a a a a!!! Cái ánh mắt đó, cái khí chất đó!!! Tui nói ổng thâm tàng bất lộ, có phong thái của bậc cao nhân mà! Ai ban nãy cãi tui, nhận lấy cái chết đi! 】
【 Oa! Oa! Oa! Tui lạc trôi rồi! Lưu địa chỉ, cầu chị em tới đón!!! 】
【 Thằng đó chọi chết gà nhà người ta không thường tiền sao? Vừa nhìn liền thì biết đó không phải là gà rừng nha 】
【 nhìn khá giống gà nuôi trong nhà 】
Chuyện đột nhiên xảy ra, tổ tiết mục vừa phản ứng lại, vội vã phái người đi hỏi tình hình, Lý Tư Lộ bối rối trong chốc lát, nhìn con gà trống kia, sau đó lại nhìn Trần Ức, nửa ngày đều nói không nên lời.
Triệu Khả Di trợn mắt ngoác mồm giơ ngón tay cái lên với Trần Ức, khiếp sợ đến nói không ra lời: “… Trời ơi, anh thật trâu bò!”
Phó Tu Niên mới vừa muốn nói gì, chỉ thấy Trần Ức vẫy vẫy tay với mình, cậu không rõ vì sao thì đã bước lên lên, kết quả đối phương bỗng nhiên ra tay, thay cậu nhẹ nhàng sửa lại cái nón trên áo hoodie một chút, đầu ngón tay ấm áp lơ đãng chạm vào mặt, làm tai người ta đỏ lên, lòng cũng run rẩy theo…
Sau đó vèo một tiếng, Trần Ức rút dây trong cái nón của cậu đi trói gà.
Phó Tu Niên: “…” giận bay màu.
Trần Ức dùng dây trói con gà lại còn chưa tính, đã vậy cột xong còn đưa cho Phó Tu Niên: “Lại đây, xách theo.”
Phó Tu Niên không nhúc nhích, nội tâm muốn từ chối, cậu cúi đầu không vui, đá hòn đá nhỏ bên cạnh: “Xách về làm gì?”
Trần Ức nói như chuyện đương nhiên: “Thì ăn, không lẽ để chơi à.”
Nhân viên công tác tổ tiết mục lúc này quay về: “Chúng tôi hỏi qua, gần đây chỉ có một gia đình nuôi gà, cụ ông Lý Đức Thắng mấy ngày trước mất một con gà trống to, chắc là không cẩn thận đã lạc trong núi.”
Nghĩa bóng, con gà này chắc là của nhà người ta đấy.
Lý Tư Lộ sửa lại mái tóc quăn hơi rối của mình, cười trên sự đau khổ của người khác: “Ha, thì ra là gà nuôi, Trần Ức à, anh chọi chết gà người ta, có thường tiền của đừng kéo tụi này vào đấy.”
Trần Ức nói: “Ai nói nó chết, nó chỉ là ngất đi thôi.”
Gã nói xong dùng sức rung con gà trong tay hai lần, cái con gà trống kia như dự đoán lại giãy dụa, cánh đập phành phạch, gào lên mấy tiếng, Phó Tu Niên thấy thế theo bản năng lùi về sau một bước, kết quả không ngờ lại làm chú ý Trần Ức, đối phương trực tiếp đem gà nhét vào trong tay cậu.
Mặt Phó Tu Niên cứng đờ, rất giống ôm một quả bom: “Trần Ức, anh nhanh lấy lại giùm đi, nó mổ tôi thì làm sao bây giờ.”
Trần Ức: “Ném nó vào cây, ném hôn mê thì tính cho tôi, ném chết thì cậu thường.”
Triệu Khả Di nghe vậy bèn cười phá lên, ngồi sụp xuống đất, đứng lên không lên nổi, PD quay phim nín cười rất chi là cực, ống kính cũng lung lay hai lần.
【 phụt ha ha ha ha Trần Ức dễ thương nhất thế gian, tui thật sự, thích lắm lắm luôn 】
【 tui còn tưởng anh ta tốt lắm, chỉnh nón cho Tu Tu, thì ra… á ha ha ha ha ha tui cười như co giật luôn nè, mẹ tui còn tưởng rằng tui có bệnh 】
【 ha ha ha ha tui là Phó Tu Niên chắc tui tức chết mất, Trần Ức bắt nạt cậu ấy kìa 】
【 Mịe, không hiểu sao lại khen Trần Ức đáng yêu, nghĩ cái gì vậy, quả nhiên lăng kính của fan có thể xuyên thủng tường mà 】
【 á ha ha ha ha không biết sao ngày hôm qua ổng nói mình yếu ớt nhiều bệnh, yếu ớt kiểu gì mà dùng cục đá ở khoảng cách đó chọt con gà ngất được chứ 】
A Kỳ từ trong núi hái được một sọt nấm, trở về liền thấy mọi người cười thở không ra hơi, mà trong tay Phó Tu Niên lại còn mang theo một con gà trống đập cánh phạch phạch nữa, lúc này đầu óc hắn mơ hồ: “Mấy người lấy gà ở đâu ra vậy?! Rừng sâu núi thẳm sao lại có gà?!”
Lý Tư Lộ dùng tay quạt, âm dương quái khí nói: “Phải đa tạ Trần Ức đó, anh ta cầm cục đá chọi bậy bạ, thiếu chút nữa để giết gà nhà người ta rồi.”
Trần Ức không phản đối, cử động cổ một chút, híp mắt nói: “Nếu tôi chọi bậy, kẻ chết không chỉ là con gà.”
Rất có thể là cô đấy, cô nương à.
Lý Tư Lộ trong nháy mắt đọc hiểu lời gã chưa nói hết, mặt trực tiếp tái đi, A Kỳ vội vã giảng hòa: “Thôi thôi, nhanh về đi, vừa nãy tôi hái một chút nấm, đủ xào một mâm.”
Mọi người nghe vậy lúc này mới dẹp đường về nhà, lòng Phó Tu Niên không dễ chịu gì, huống chi con gà này trọng lượng không nhỏ, cánh cũng dài, đánh vào người rất đau, cậu vốn là đi không vững, giờ lại lảo đảo hơn.
Trần Ức thấy thế, tay phải khẽ nhúc nhích, một cục đá như ám khí nhanh chóng được ném tới, cái con gà kia khẽ kêu một tiếng, rất nhanh thì cái cổ lại rũ xuống.
Đạn mạc trong nháy mắt điên cuồng bay vèo vèo.
【 a a a a a a các ông nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa!! Mẹ nó!! Ổng ra tay rồi!! 】
【 Con trai ngoan, mẹ nhìn thấy rồi, con đừng kích động 】
【ném chính xác ghê, lợi hại, tui hoài nghi tui đang xem phim võ hiệp 】
【 Đánh chết con gà thôi mà phổng lỗ mũi rồi ha ha ha ha 】
Phó Tu Niên cảm giác con gà trong tay bất động, dây thần kinh run lên, kết quả không ai có phản ứng gì, theo bản năng nhìn về phía Trần Ức, giọng do dự nói: “… con gà hình như chết thật rồi, vậy này là của anh hay của tôi đây?”
Trần Ức nhờ ngậm kẹo mà che đi khóe môi cong cong vì trò đùa quái đản của mình, sau đó buồn bực ngán ngẩm nói: “Chết ở trong tay ai coi như là tại người đó, chết ở trong tay cậu coi như là của cậu chứ.”
Phó Tu Niên nhỏ giọng nói: “Mà tôi mới thấy anh lén dùng cục đá chọi nó mà.”
Trần Ức: “…”
Có đồ ăn, mà gạo lại không có, A Kỳ dự định trước tiên trả lại gà cho ông cụ, lại về thôn mang theo cá tới chỗ các thôn dân đổi lương thực. Đoàn người hỏi đường đi tới nhà Lý Đức Thắng Lý đại gia, đi tới cửa thì lại gặp khó khăn. Không có gì, chỉ là con gà trong tay Phó Tu Niên không tỉnh lại nữa, nhìn chẳng khác gì chết.
Phó Tu Niên ung dung nhìn về phía Trần Ức: “Làm sao bây giờ?”
Trần Ức nghe vậy yên lặng, mọi người cho gã cơ hội nghĩ ra biện pháp tốt nào đó, chỉ nghe gã nói: “… Hay đừng trả, đem về nấu cho rồi.”
Triệu Khả Di kích động vỗ tay, phụ họa: “Được được được nha, gà hầm nấm!!”
Nói thật A Kỳ cũng có ý đó, Lý Tư Lộ lại không chịu bỏ qua cơ hội, trực tiếp đoạt lại gà trong tay Phó Tu Niên, cười đưa cho Trần Ức nói: “Người ở quê kiếm tiền không dễ dàng gì, ai làm thì người ấy chịu, anh gây ra họa, anh đi giải quyết, cũng đừng liên lụy mọi người, anh tìm ông cụ giải thích đi, chúng ta chờ ở ngoài.”
Phó Tu Niên nghe vậy nhíu mày: “Trần Ức trước đó cũng không biết gà người ta nuôi, gà này lúc trong tay ta thì vẫn còn sống, tôi cũng có trách nhiệm, nếu không được thì đợi chương trình quay xong, chúng ta bồi thường cho cụ ông.”
Dứt lời liền cầm con gà về, kết quả Trần Ức đi trước cậu một bước cầm lấy con gà, bộ dáng như muốn trực tiếp đi nhận lỗi, Phó Tu Niên nhanh chóng kéo gã lại: “Anh tính nói thế nào?”
Miệng lưỡi Trần Ức cay độc, không chừng sẽ đánh nhau với người ta.
“Ông à, trả ông xác con gà này, ông có muốn hay không?”
“Lỡ người ta không muốn thì sao?”
“Thì chúng ta đem về ăn.”
Vốn bầu không khí rất chi là nghiêm túc, kết quả Triệu Khả Di cùng A Kỳ nghe vậy vẫn cứ ngồi phịch xuống mà cười, thừa dịp Phó Tu Niên ngây ra như phỗng, Trần Ức đã mang gà tới gõ cửa nhà ông cụ.
Phó Tu Niên cùng A Kỳ thấy thế đuổi sát theo sao.
Cửa gỗ mở ra nghe cọt kẹt, bên trong có một ông cụ mặc áo ba lỗ màu trắng, thân hình lọm khọm, đối phương nhìn thấy Trần Ức thì sửng sốt một chút, nghĩ thầm tiểu tử thật lạ mặt, chưa từng thấy: “Sao, tìm lão có việc gì?”
Con gà trong tay Trần Ức, chẳng hiểu sao lại đập cánh trở lại một cách quỷ dị, gã chỉ vào gà trong sân nói: “Chào ông, đây chắc là gà ông nuôi, chúng cháu vào cánh rừng phát hiện ra, cố ý tới trả cho ông.”
Cụ ông nghe vậy tỉ mỉ quan sát con gà, cuối cùng vui vẻ: “Ai u, đúng thật là tôi nuôi trong nhà, mấy ngày trước thả ra ngoài hóng gió, kết quả bị con chó Đại Hoàng đuổi vào trong rừng, tôi đi đứng không tiện, không dám đi tìm, nhóc này, cám ơn, nhờ có cậu, con gà này ông đã nuôi mấy năm, rất có tình cảm.”
Ông cụ đem ra thả vào sân, còn muốn mời Trần Ức đi vào uống trà, Trần Ức từ chối, dựa vào cửa: “Đại gia, ông có ăn cá không, nhà chúng cháu không có lương thực, dùng cá đổi gạo thì sao? Đủ ăn một bữa là được.”
Người ở quê cái gì không nhiều, nhưng lương thực nhiều nhất, ông cụ này trong nhà hình như khá giàu có, ông vỗ vỗ cánh tay Trần Ức nói: “Chàng trai trẻ này, trong nhà vì sao một chút lương thực cũng không có vậy, chờ lát, ông cho cậu một túi.”
Nói xong, vào nhà dùng túi nhựa đựng gạo ra, còn nhiệt tình hỏi gã có đủ hay không, A Kỳ vội hỏi: “Đủ ạ đủ ạ, cảm ơn ông, cháu lập tức đem cá tới cho ông.”
Ông cụ nghe vậy xua tay, chất phác nói: “Này cậu, ông không cần cá, ông già rồi, sợ xương, cũng không bao nhiêu gạo cả, không đáng giá, đi đi, sắp đến trưa, đừng để bị đói.”
Trần Ức không chỉ có thuận lợi đem gà trả về, còn thành công được một túi gạo, mà khán giả lại không ngờ tới, Lý Tư Lộ liếc mắt nhìn túi nhựa một cái, ghét bỏ lên tiếng: “Có bấy nhiêu gạo, đủ ăn sao?”
Trần Ức chỉ nói đủ một bữa, cố ý không nói có mấy người, cụ ông nhìn thấy có ba người, theo bản năng cho là có ba người, cơm cũng chỉ cho đủ ba người.
【 ai u, cô gái này người không biết từng hạt gạo đề cực khổ mà có sao, ăn shit đi 】
【 cụ ông không nợ bả, bà nội tui là dân trồng trọt, mặc dù sống bây giờ cũng khá, nhưng là không có nghĩa là lương thực sẽ không đắt như vàng, cả ngày giả vờ giả vịt, buồn nôn nôn nôn! 】
【 Trần Ức dìm bả đi! 】
【 Trần Ức, xỉa bả đi! Mẹ nó, tức chết rồi, tui hận không thể cho bả một bạt tai 】
【 tui có dự cảm, Trần Ức nhất định sẽ xỉa bả 】
Trần Ức híp mắt, cười mà không cười, quả nhiên mở miệng: “Bốn người ăn thì đủ, năm người ăn sẽ không đủ, cô cứ thẳng thắn bỏ phần của mình đi, coi như giảm cân.”
Lý Tư Lộ sớm đoán được, rũ mắt khều móng tay: “Tôi ngày hôm nay á, tiêu hao thể lực quá nhiều, chịu hổng có nổi, Trần Ức, anh giúp ông đó, cứ quay lại xin thêm chút gạo đi, ông ta chắc sẽ cho tôi mà.”
Trần Ức: “Tốn sức quá hả, tôi kiến nghị cô nên về ngủ đi.”
Lý Tư Lộ sững sờ: “Tại sao?”
Trần Ức: “Ngủ sẽ không đói bụng.”