Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 31: Trở mặt thành thù



Lời này nghe khiến người vui vẻ mà cũng thấy oan ức.

Hoắc Minh Sâm buông tay ra, bĩu môi nói: "Tôi cũng không phải không cho anh tiền, tại anh không muốn, nếu chuyện gì cũng nói tới tiền... Ngủ với ông đây nhiều lần như vậy, tôi có đòi anh một phân tiền sao?"

Âm lượng câu tiếp theo đột nhiên hạ thấp, hơn nữa ánh mắt vui vẻ của cậu làm bầu không khí tự dưng ám muội.

Tay Lục Khởi muốn che miệng cậu, kết quả chậm một bước, ngược lại bị Hoắc Minh Sâm kiềm lại, đối phương cầm lấy tay cổ tay hắn, tự nhiên kéo hắn dậy: "Đi, anh ở đây lâu quá, dẫn anh đi hóng gió một chút."

Lục Khởi khó giải thích mà cảm giác ngày hôm nay mình có chút yếu thế, toàn bộ hành trình bị Hoắc Minh Sâm xách mũi dẫn đi, hắn thử tránh một chút, phát hiện khí lực đối phương quá lớn không tránh được, đành phải từ bỏ.

Khi ngồi trên xe, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn bị Hoắc Minh Sâm cười nhạo: "Chỉ cái thứ bé xíu đó của anh mới đấu với tôi thôi."

Lục Khởi nghe vậy, tựa cười mà không cười liếc nhìn cậu bằng ánh mắt trắng đen rõ ràng, dường như là đang cười cậu ngây thơ, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại di động, thuận miệng hỏi: "Em muốn thử ba ngày xuống không được giường cảm giác là gì không."

Hoắc Minh Sâm: "..." Cmn nó, tao sợ chắc!?

Tay không mạnh, cũng không có nghĩa là công phu trên giường cũng không xong, Hoắc Minh Sâm có thể dùng miệng lưỡi chiếm ưu thế, Lục Khởi thật sự tàn nhẫn, lăn giường có thể lăn tới cậu kêu cha gọi mẹ gọi tổ tông luôn.

Vừa rồi còn ý chí chiến đấu sục sôi cả người, đột nhiên ai đó không lên tiếng nữa, Lục Khởi hơi nhếch môi, hạ cửa sổ xe xuống một chút, tùy ý để gió nhẹ thổi loạn tóc mình, nhắm mắt dựa vào ghế, nét mặt thanh thản.

Hoắc Minh Sâm nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, nhìn con đường phía trước cùng hoàng hôn từ từ rơi xuống, bỗng nhiên không đầu không đuôi mở miệng nói: "Anh thích mặc quần áo màu nhạt, thích nơi yên tĩnh, thích nhất là xem hài, thích ăn cơm dẻo, thích nghe nhạc không lời, thích mưa phùn, thứ thích nhất là tiền..."

Lục Khởi nghe vậy, lặng yên mở mắt, có sự kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt, chỉ nghe người bên cạnh tiếp tục hỏi: "Tôi nói rất đúng, phải chứ?"

Hoắc Minh Sâm cong môi cười, vì mình nhìn ra được thứ Lục Khởi thích nên đắc ý, Lục Khởi không nói lời nào, bị người ta nhìn thấu tâm tư mà cảm thấy luống cuống.

Một góc chân trời bị ánh tà dương nhuộm đẫm thành màu cam vỏ quýt diễm lệ, sau đó liền từ hồng sậm sang tím nhạt, tầng mây dày đặc an tĩnh đẹp đẽ lại bao la mênh mông, ô tô vẫn chạy tới trước, cách những đám mây càng ngày càng gần, dường như đưa tay lên là có thể chạm tới được.

Chậm nửa nhịp ngồi thẳng lại, Lục Khởi nói: "Nói đúng thì thế nào, tôi không có thưởng cho em đâu."

"Mịa, ai quan tâm tới giải thưởng của anh."

Hoắc Minh Sâm theo thói quen cười nhạo, sau khi nói xong, trên mặt liền có chút ảo não, cậu lúng túng ho nhẹ hai tiếng, bỗng nhiên nói sang chuyện khác, giọng mềm mại đầy tính thăm dò, không tự nhiên hỏi: "Này... anh thấy hai chúng ta thế nào?"

Lục Khởi đang nhìn điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu lên: "Còn em, em thấy gì không?"

Mẹ nó, cũng bởi vì tôi quá nắm chắc rồi cho nên mới muốn nghe ý của anh một chút đó, Hoắc Minh Sâm yên lặng nuốt xuống ngụm máu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy chán nản như thế, tức giận nói: "Bây giờ là tôi hỏi anh, không phải anh hỏi tôi."

Được thôi, Lục Khởi chỉ có thể suy nghĩ cẩn thận một chút: "Em rất đẹp trai, hơn nữa rất giàu."

Hoắc Minh Sâm nghe vậy thoả mãn gật đầu, tiếp tục chờ đợi đoạn sau, nhưng mà trong không khí yên tĩnh một cách chết chóc...

Mười giây sau, cậu nhịn không được nghiêng đầu nhìn Lục Khởi liếc mắt một cái: "Chỉ vậy à? Không còn gì nữa hả???"

Lục Khởi gật đầu, tựa hồ là đang an ủi cậu, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Hai điểm đã đủ rồi, dung mạo đẹp trai có thể duy trì khi em còn trẻ, tiền bạc là mị lực bảo đảm cho em khi tuổi già xuống sắc, rất nhiều người tranh nhau theo đuổi thứ này đấy."

Nghe giống như rất có đạo lý, mà Hoắc Minh Sâm khó lòng giải thích lại cảm giác đau lòng, cậu hít sâu một hơi, khẽ cười một tiếng, cắn răng thâm trầm nói: "Ý của anh là, đời này ông đây cũng chỉ có thể dựa vào mặt cùng tiền để hấp dẫn người khác thôi sao?"

"Không phải à, chứ chẳng lẽ với tính xấu của em sao?"

Miệng lưỡi Lục Khởi vẫn như trước, làm người tức chết không đền mạng.

Gã vừa dứt lời, chỉ thấy vốn xe đang chạy bon bon bỗng nhiên quẹo cua, trực tiếp lên núi, ánh mắt Lục Khởi lập tức cảnh giác nhìn về phía Hoắc Minh Sâm: "Em tính làm gì?"

Hoắc Minh Sâm hừ lạnh, nghĩ thầm biết sợ rồi hả, mới nãy vừa làm gì, chân cậu đạp mạnh chân ga, nhướng mắt vui vẻ như đang xem hài kịch: "Gϊếŧ người diệt khẩu, quăng thi thể lên núi."

Lục Khởi đầu tiên là sững sờ, sau đó bật cười ý tứ sâu xa: "Muốn đánh dã chiến cứ nói thẳng, tìm cớ làm gì."

Hoắc Minh Sâm: "..."

Xe vẫn chạy lên đỉnh ngọn núi, cảnh mặt trời đã xuống núi bao la, ánh tà dương cùng màn đêm lúc hoàng hôn giao hòa, nóng đến độ làm cho người ta kinh hãi, lúc này bãi cỏ nhuộm một màu vàng, đỉnh núi cũng nhuộm một màu vàng, Lục Khởi mở cửa xuống xe, tay theo bản năng, như muốn tóm lấy một tia sáng.

Hoắc Minh Sâm thấy thế lặng lẽ đi tới phía sau hắn, bỗng nhiên giở trò đùa dai đè hắn xuống đất, Lục Khởi kinh ngạc một chút, khi phản ứng lại trước mắt một trận trời đất quay cuồng, cả người té lăn quay trên bãi cỏ mềm mại.

Tiểu bá vương Hoắc Minh Sâm dường như đè trên người hắn, cưỡi trên hông hắn, giống như thường ngày tóm chặt cổ áo hắn mà nói: "Mới vừa rồi còn dám quanh co lòng vòng làm tôi buồn, xem tôi trừng trị anh thế nào!"

Phía sau cậu là ráng chiều hoa lệ, gương mặt khí phách, nhất thời càng không biết kia là cảnh sắc làm người loá mắt hay cậu khiến người ta loá mắt hơn. Lục Khởi nằm trên bãi cỏ, giương mắt nhìn hắn, đôi mắt đen chuyển động, sau đó đem cảnh tưởng loá mắt này tạc vào lòng.

Có bầu trời xanh thẳm, có mây ngũ sắc, cũng có... Hoắc Minh Sâm.

Lục Khởi quen nắm trong tay tất cả, hắn thừa dịp Hoắc Minh Sâm không chú ý, bỗng nhiên vươn mình đặt người dưới thân, cũng chế trụ tứ chi của cậu, bắt đầu cào bên hông cậu.

"Phốc! Ha ha ha ha —— Mịe nó! Anh đánh lén!"

Hoắc Minh Sâm cười tới vô lực, nhất thời giằng co, Lục Khởi không đề phòng, theo bản năng ôm chặt gã, hai người cứ như hồ lô là lăn vài vòng trên bãi cỏ lăn, anh đè tôi, tôi cắn anh, rất giống mấy đứa nhỏ đánh nhau, trên người đầy vụn cỏ.

Hoắc Minh Sâm cả kinh : "Cmn! Dừng lại! Lăn xuống núi đó!"

Lục Khởi nghe vậy thuận thế dừng lại, tư thế hiện tại, Hắn ở trên, Hoắc Minh Sâm ở dưới.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở cũng giao hòa vào nhau, Lục Khởi nhìn cậu, cũng không nói gì, chỉ là dùng đầu ngón tay chốc chốc vuốt ve gò má trơn nhẵn của cậu, cặp mắt phong lưu đào hoa dường như bao phủ một mảnh thâm tình.

Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên rối rắm, cậu cắn môi dưới, lông mi dầy không khống chế được mà run rẩy, khô khan nói: "Này, trên đầu anh toàn lá cây."

Nói xong tính đứng dậy, tay muốn nhặt mấy vụn cỏ trên đầu hắn, trong nháy mắt đó trên môi lại đột nhiên nhận được hơi ấm bất ngờ, Hoắc Minh Sâm không khỏi trợn to mắt.

Nụ hôn này tới không hề có điềm báo trước, Lục Khởi trở tay đè chặt gáy của cậu, từng chút một xâm lược vào giữa hai môi, vì vậy Hoắc Minh Sâm vừa định đứng lên lại nặng nề ngồi xuống, cậu trở tay ôm Lục Khởi, nhiệt liệt đáp lại, lực hút lớn đến lưỡi cũng đau.

Mặt trời từ từ xuống núi, tựa hồ cũng xấu hổ khi nhìn thấy hai thanh niên hồ đồ này, khi bầu trời từ từ chỉ còn lại một mảnh đen kịt, hai người mới thở hổn hển mà tách nhau ra.

Buổi tối không khí ẩm ướt, tay Lục Khởi kéo Hoắc Minh Sâm xuống đất, đối phương lại cố ý kéo gã vào lồng ngực mình, cười hì hì, kéo dài giọng nói: "Này, vừa nãy làm gì mà hôn tôi say đắm dữ vậy."

Lục Khởi không nói lời nào, chỉ là thoáng nhíu mày, đem môi mình bị mút sưng đỏ cho cậu xem, ý tứ rất rõ ràng, bộ em không như vậy à?

Hoắc Minh Sâm lại hôn hắn một cái, đặt môi gần tai hắn, kéo dài thanh âm nói: "Anh là cái đồ muộn~ tao ~ "

"Em mới là tao đó."

Lục Khởi mở cửa xe, trực tiếp ngồi ghế phó lái, cảm thấy chữ này trời sinh chính là dùng để hình dung Hoắc Minh Sâm.

Trời đã tối rồi, buổi tối lái xe ở trên núi không quá an toàn, Hoắc Minh Sâm khởi động xe xuống núi, đèn trước xe kéo dài mấy bóng cây bên đường, dường như Lục Khởi vừa nãy nồng nhiệt như vậy cho cậu một ít can đảm, Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên lên tiếng nói, "Lục Khởi."

"Hả?"

"Anh có nghĩ tới..."

Hoắc Minh Sâm còn chưa dứt lời, cả thân xe bỗng nhiên rung lên kịch liệt một chút, như là bị người từ phía sau tông mạnh vào, sắc mặt cậu và Lục Khởi nhất thời thay đổi, nhìn gương chiếu hậu, một chiếc xe chở hàng cỡ trung đâm sau lưng họ, lúc này nó lui về phía sau, như chuẩn bị tông thêm một lần.

Trong lòng Hoắc Minh Sâm biết việc không ổn, lập tức tăng tốc chuẩn bị rời đi, ai biết phía trước cũng có một chiếc xe hơi, đèn xe làm mắt phía người trước một mảnh trắng xóa, cùng chiếc xe chở hàng phía sau hình thành hai mặt giáp công chặn họ ở giữa đường.

Trong mắt Hoắc Minh Sâm loé lên tia tàn nhẫn, muốn trực tiếp tăng tốc va chạm, mà nhớ tới trên đường núi này còn có Lục Khởi ngồi cạnh, đành phải cắn răng bỏ cuộc.

Xe chở hàng phía sau có năm sáu tên lực lưỡng đang đi xuống, trong tay chúng đều cầm thiết côn, vô cùng hung hăng, nhanh còn hơn sét đánh tiến lên kéo mở cửa xe, lôi Hoắc Minh Sâm cùng Lục Khởi xuống, đoạt di động của họ.

Tên đầu trọc thủ lĩnh liếc nhìn điện thoại của Lục Khởi, cười nói: "Oắt con, nhanh tay lắm, suýt nữa để mày điện thoại báo cảnh sát rồi."

Chúng dường như căn bản không lo lắng cảnh sát sẽ phát hiện, vẫy tay, rất nhanh liền có người đưa Lục Khởi cùng Hoắc Minh Sâm trói lại trên xe.

Nhân sinh tràn ngập biến cố như vậy, một giây trước còn ở trên sườn núi lăn qua lăn lại hôn hôn, một giây sau liền bị cướp trói gô.

Trong buồng xe tối tăm, thấy cả tro bụi tung bay trong không khí, bên cạnh còn có một người nhìn bọn họ chằm chằm, thiết côn chốc chốc gõ lên lòng bàn tay, không hề có một chút uy hiếp nào, phảng phất chỉ cần bọn họ hô một câu cứu mạng, một giây sau gõ lên đầu họ.

Lòng Lục Khởi hiện tại có chút phức tạp, lẽ nào đời này mình lại yểu mệnh nữa sao? Ánh mắt hắn cùng Hoắc Minh Sâm giao nhau, mấp máy môi: "Kẻ thù của em hả? Chúng hình như là kiếm em."

Hoắc Minh Sâm suy đoán những người này sợ là do Hoắc Viễn Quang phái tới, một bên thầm mắng mình sơ ý, một mặt hối hận làm phiền hà Lục Khởi, nghe vậy tức giận: "Anh không có đồng nào nghèo rớt mồng tơi, không kiếm tôi chẳng lẽ kiếm anh à."

Lục Khởi nói: "Tôi bị em liên lụy, để ý thái độ đi."

Câu nói này thành công một phát xuyên tim Hoắc Minh Sâm, nhất thời cậu nghiêm mặt không lên tiếng, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Lục Khởi liếc mắt nhìn cậu, tựa hồ muốn an ủi, lại không biết nên làm sao mở miệng, cuối cùng cân nhắc một chút nói: "Biết sai thì sửa, còn gì tốt hơn, học được bài học là tốt rồi."

Hoắc Minh Sâm nghe vậy mặt vô cảm nhìn về phía hắn.

Bài học gì? Học cái gì?

Muốn hôn phải về nhà, đừng có lên núi mà hôn, lên núi hôn sẽ bị bắt cóc sao?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv