Hôm nay Cố Lai không lái xe, Cô lão tiên sinh đi với Tư Dung rồi, hắn nhắn tin và GPS cho Thẩm Du, ngồi ở trong quán chờ cậu ta, cũng không ngồi không, mà gọi một dĩa bánh bao chiên ăn.
Lúc đó cũng sắp tới buổi chiều, có vài học sinh đi học, dòng người vốn chen chúc trong hẻm cũng dần yên tĩnh lại, dường như sự ồn ào ban nãy chỉ là ảo giác. Phố ăn vặt này gần Đại học Z, Dương Miên không thích tới căn tin, cũng không thích ồn ào, mỗi lần ăn cơm cũng muộn hơn người ta hai tiếng, tránh ăn vào giờ cao điểm. Chỉ là cậu ta không nghĩ tới mình lại gặp phải Cố Lai ở chỗ này.
Người kia yên lặng ngồi ở trong quán ăn nhỏ, chẳng có chút nôn nóng nào, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại. Gương mặt tuấn mỹ như trước, khiến Dương Miên có cảm giác như quay ngược lại thời đại học.
Cậu ta mím môi, như đang do dự, cuối cùng vẫn đi vào quán đó, ngồi đối diện Cố Lai, sau đó kéo môi cười vô hại, nhẹ giọng nói: “Thật là trùng hợp, không lại gặp anh ở đây.”
Cố Lai theo bản năng ngẩng đầu, thấy Dương Miên, không khỏi ngẩn người ra.
Khi hai người mới thêm bạn tốt, Dương Miên dường như ngày nào cũng gửi tin nhắn cho Cố Lai, mà từ ngày nào đó chẳng hiểu sao cậu ta không liên lạc nữa, chẳng quan tâm, lẳng lặng nằm ở ngoài danh sách của cậu ta, dường như chẳng quen gì nhau.
Cố Lai nhìn thấy Dương Miên, ngạc nhiên xong, vẫn là hơi gật đầu cười nói: “Ừ, nghe nói con đường ăn vặt này nổi tiếng, cho nên tới xem thử.”
Dương Miên liếc nhìn ánh mắt có chút xa cách của Cố Lai, nhớ tới avatar của hắn: Anh gần đây… sao rồi, em nghe người ta nói, anh và Thẩm Du sống chung?”
Cố Lai cười gật đầu: “Ừ, sống chung.”
Trên mặt Dương Miên mang ý cười, nhưng trong lòng chẳng gợn sóng, nếu như nói không có cảm giác gì, thì cũng không phải, dù sao đều là bạn trai cũ dựa vào cái gì mà Thẩm Du lại trên cơ mình chứ?
Đôi mắt vô hại của Dương Miên mơ hồ lóe một tia mờ ám, nhanh đến mức người ta chẳng thể nhìn thấy. Cậu ta thấy thực đơn cũ kỹ treo trên tường, như vô ý nói: “Trước đây Thẩm Du tính tình chẳng tốt lắm đâu. Nếu như cậu ấy với anh có cãi nhau, tuyệt đối đừng phản ứng lại, nhịn một chút cho xong, dù sao trong tình cảm cần bao dung lẫn nhau.”
Nét mặt Cố Lai hơi nghi ngờ, một lát sau mới phản ứng lại: “Không phải, chúng tôi không cãi nhau, Thẩm Du em ấy rất… rất…”
Đại não hắn hơi kẹt máy, nửa ngày mới từ từ phun ra một chữ để miêu tả, mím môi ngại ngùng nói: “Em ấy rất ngoan.”
Bảo cai thuốc lá thì cai thuốc lá, bảo cai rượu thì cai rượu, bảo đừng chửi bậy, thì quả thật là không còn chửi một câu nào nữa. Bình thường cậu chỉ thích nép ở trong lồng ngực hắn chơi điện thoại, vô cùng ngoan.
Dương Miên nghe vậy ý cười ở khóe môi sâu dần, dường như rất mừng cho họ, mà nụ cười đó chẳng hiện ở đáy mắt: “Thế à… rất tốt.”
Lúc này, Dương Miên phải đi, nhưng cậu ta vẫn ngồi yên, thậm chí còn gọi mấy món ăn nổi tiếng ở đây, sau đó như cùng Cố Lai tán gẫu: “Nói thật nha, em không nghĩ hai người lại ở với nhau đấy… Em còn lo Thẩm Du hận anh, dù sao cậu ta cũng chẳng phải người dễ nổi nóng, mà nếu hai người đang tốt đẹp như vậy, vậy thì cũng chẳng quan trọng nữa.”
Mấy câu nói của cậu ta như ẩn chứa sương mù, bên dưới giấu chi chít châm độc lóe lên ánh sáng lạnh.
Cố Lai nhìn cậu ta, không ra tiếng.
Dương Miên cụp mắt, không thấy rõ biểu cảm, che giấu mưu kế của mình: “Thực ra theo đạo lý mà nói, em chẳng nên nói mấy câu này, nhưng lại mà em quả thực lo cho anh đó. Chắc anh quên rồi, hồi ký túc xá đại học cháy, cậu ta bị anh hại nằm bệnh viện cả một năm trời, sau này chẳng xuất hiện nữa. Lúc họp mặt bạn cũ lại vô duyên vô cớ xuất hiện, anh chẳng thấy lạ sao?”
“Thế à…”
Phía sau Dương Miên bỗng nhiên vang lên một giọng lành lạnh, như rắn độc phun lưỡi làm người ta sởn cả tóc gáy. Mặt cậu ta biến sắc, theo bản năng quay đầu lại, đã thấy Thẩm Du đứng ở sau lưng mình, sợ hãi đứng dậy.
Dương Miên chẳng nghĩ tới việc Thẩm Du sẽ xuất hiện: “Cậu…”
Thẩm Du thoạt nhìn không hề giận, tiện tay kéo ghế ngồi xuống, tiếng ma sát trên mặt đất vang lên cực kỳ chói tai, hai chân bắt chéo, ung dung nói: “Nói đi, sao không nói tiếp, nói xem cái hội họp mặt đó rốt cuộc là do ai khởi xướng, là ai gọi hết người yêu cũ của Cố Lai tới hết, hả?”
Cậu nói một câu thì màu hồng trên mặt Dương Miên mất đi một chút, cuối cùng trắng như người chết. Cậu ta theo bản năng muốn trốn ở phía sau Cố Lai, kết quả bị chân Thẩm Du chặn đường.
Thẩm Du coi thường cái loại người giả nhân giả nghĩa như Dương Miên nhất, lúc trước đi học đã thấy ngứa mắt rồi, bây giờ thấy cậu ta cứ kè kè bên người Cố Lai thì cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Cậu hờ hững nhấc mí mắt, lạnh lùng châm chọc nói: “Sao, kéo tụi này lại, muốn cho anh ấy thấy mày hiền lành chẳng muốn rời bỏ anh ấy, thuận tiện nối lại duyên xưa à?”
“Vậy còn cậu thì sao?” Gương mặt hiền lành lương thiện của Dương Miên rốt cục xuất hiện tia rạn nứt, ngũ quan thậm chí có hơi vặn vẹo, nói chuyện đầy ác ý, “Cậu và Cố Lai tới với nhau, chẳng phải vì muốn trả thù sao? Dù sao hiện tại anh ấy cũng nghèo túng, muốn trả thù cũng dễ dàng hơn đúng không*?”
Thẩm Du chỉ cảm thấy hôm nay mình mà không giết chết cái tên thâm độc Dương Miên này thì quả là uổng kiếp làm người! Cậu móc chìa khóa xe ném cho Cố Lai, duy trì sự bình tĩnh trước cơn bão: “Xe ở đầu hẻm, anh qua đó chờ em.”
Cố Lai từ đầu tới cuối chẳng chen miệng vào, hắn nhận chìa khóa xe, thấy Thẩm Du đã bắt đầu sầm mặt cởi nút tay áo, trong nháy mắt hắn biết rõ đây là dạo đầu của mấy trận đánh nhau, hắn đứng dậy kéo Thẩm Du ở ghế lên: “Đi với anh.”
Thẩm Du nghe vậy, lạnh lùng nhìn về phía hắn, con ngươi hẹp dài sâu thẳm: “Sao, không nỡ à?”
Lúc này còn dám nhớ Dương Miên mãi không quên nữa chứ?
Cố Lai nói: “Ừ, xót cho em.”
Hắn bình tĩnh quét mã tính tiền, sau đó ôm eo Thẩm Du ra ngoài, kéo hai lần phát hiện người không động đậy, đành phải lùi lại, ở bên tai Thẩm Du nghiêm túc dò hỏi: “Em muốn tự đi hay là anh ôm em đi?”
Hắn không thể để mình Thẩm Du ở lại nơi này.
Đánh nhau ở thế giới loài người là phạm pháp, nghiêm trọng thì phải ngồi tù.
Cố Lai ở trước mặt mọi người, nói chuyện nghiêm túc mà lại giống như tán tỉnh người khác, Thẩm Du nghe vậy tim đập loạn xạ, lỗ tai nóng như thiêu đốt, còn mặt mày Dương Miên từ từ xám tro ảm đạm.
Từ lúc Thẩm Du bắt đầu bước vào quán, Cố Lai chẳng nhìn Dương Miên một cái, người này ôn nhu, nhưng lại quá mức lạnh nhạt.
“Đi thôi.”
Cố Lai chỉ nói hai chữ, Thẩm Du mơ mơ hồ hồ bị hắn lôi đi, tới khi ngồi trên xe mới phản ứng lại được. Cậu tức giận kéo cửa xe muốn quay lại đó, quyết tâm muốn trừng trị Dương Miên, lòng dạ hẹp hòi đúng lúc này được phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Thẩm Du: “Má nó, ông mày tẩn mày tới mẹ mày nhìn không luôn!”
“Đừng chửi bậy.”
Cố Lai ôm eo cậu, kéo người về mà Thẩm Du lại giãy giụa, giận tới đá cửa xe: “Anh buông ra! Anh không buông ra chính là muốn che chở cho nó!”
Cố Lai nghĩ thầm mình tại sao lại muốn che chở Dương Miên chứ, chỉ quen biết sơ sơ mà thôi. Hai tay ôm eo Thẩm Du, ép chặt người vào lồng ngực của mình, vẫn an ủi cậu: “Đừng giận mà, đánh nhau là phạm pháp.”
Lồng ngực Thẩm Du chập trùng, ánh mắt nguy hiểm, muốn nói cậu không giận, cậu hận. Dương Miên rõ ràng là đang khích bác ly gián, Cố Lai lại ngốc nghếch dễ lừa, lỡ mà tin nó thì làm sao bây giờ?
Tuy nghĩ thế mà một lát sau, cậu cũng tỉnh táo lại, muốn trừng trị Dương Miên quả là không đơn giản, hà tất đánh nhau trước Cố Lai mặt, ồn ào lại khiến hắn không vui.
Giọng Thẩm Du cứng rắn: “Buông ra.”
Cố Lai hỏi: “Không giận nữa?”
Thẩm Du cau mày, bất đắc dĩ ừ một tiếng, Cố Lai như động viên hôn cậu một cái, vừa định lui lại, ngay sau đó sau gáy liền truyền đến một nguồn sức mạnh. Thẩm Du ôm cổ hắn, thành thục làm nụ hôn này thêm sâu, răng môi quấn quýt mang theo mấy phần hung tàn, đến khi cái lưỡi ngứa ngáy mới miễn cưỡng dừng lại.
Đầu óc Thẩm Du mơ hồ, cậu quay lại chỗ điều khiển, vuốt vuốt mái tóc ngổn ngang, liếc nhìn thời gian, phát hiện còn ba tiếng nữa là thủy cung đóng cửa, bĩu môi hỏi: “Đi thủy cung nữa không?”
Cố Lai rốt cục nhận ra, mỗi lần gặp phải Dương Miên thì mọi chuyện quả là hỏng bét, ba tiếng cũng chẳng chơi được cái gì, đành nói: “Về nhà đi, cuối tuần sau mình đi.”
Khi phụ nữ tỉnh táo sẽ bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói, đàn ông cũng không ngoại lệ, Thẩm Du lái xe về nhà, nửa đường bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, giọng có chút dữ dằn: “Hai ngươi gặp nhau lúc nào?”
Cố Lai cúi đầu lướt di động, như bị oan: “Là cậu ta tự tới.”
Thẩm Du lại hỏi: “Nó và anh nói cái gì?”
Cố Lai cũng chẳng nhớ nổi, rề rà trong chốc lát, nói: “Cậu ta nói, anh hại em nằm bệnh viện một năm.”
Thẩm Du yên lặng, quả nhiên, lúc nãy cậu không nên nghe lời Cố Lai khuyên, phải đánh một quyền cho Dương Miên bò trên đất mới phải đạo.
Cố Lai để ý tới chuyện này: “Em bị thương sao? Nghiêm trọng không?”
Thẩm Du không muốn nhắc lại mấy chuyện không vui, nghe vậy chân đạp ga tăng tốc, tùy tiện nói: “Nhẹ thôi.”
Cố Lai không tin: “Cậu ấy nói em nằm bệnh viện một năm.”
Thẩm Du cắn răng: “Anh còn nói thêm một câu, ông đây lái xe đi giết chết thằng đó!”
Cố Lai không nói nữa, hắn thấy Thẩm Du muốn nổi giận, đành giữ yên lặng, trong đầu vô thức hiện ra vết thương đáng sợ sau gáy Thẩm Du.
Hai người một đường không nói gì, về đến nhà lên thang máy, chẳng nói câu nào. Khi Thẩm Du mở cửa, cố ý tạo ra tiếng động rất lớn, muốn gây sự chú ý với Cố Lai, nhưng đáng tiếc hắn chẳng phản ứng lại.
Thẩm Du rốt cục không nhịn được cau mày: “Sao anh không nói chuyện?”
Cố Lai ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không biết nói gì.”
Khí thế Thẩm Du yếu đi nửa phần, không dễ chịu nghiêng đầu đi: “Muốn nói gì thì nói đi chứ.”
Cố Lai nói: “Anh muốn xem vết thương củam, có thể chứ?”
Thẩm Du nghe vậy hơi dừng lại, hừ một tiếng, không kiên nhẫn: “Xấu lắm, có cái gì mà xem.”
Tuy nói vậy, nhưng cậu vẫn do dự một chút, tùy tiện mở khuy áo sơ mi, cởi quần áo vứt qua một bên, lộ ra vết sẹo bỏng đáng sợ sau lưng. Chính Thẩm Du cũng cảm thấy nó xấu, cúi đầu cố gắng không nhìn vào nét mặt Cố Lai, một lát sau không nghe thấy tiếng động, tưởng hắn giật mình, cậu luống cuống tay chân muốn mặc quần áo, vội la lên: “Đã nói nó xấu, mà anh còn muốn nhìn…”
Lời còn chưa dứt, người từ phía sau đã ôm cậu vào trong ngực, ống tay áo sơ mi còn chưa kịp mặc lên người thì nhẹ nhàng rơi xuống.
Lồng ngực Cố Lai nóng rực vừa vặn nằm ở phía sau, Thẩm Du run lên khó giải thích được, cảm thấy vết thương như bị thiêu cháy, đau nhưng lại không đau, mà còn có chút ngứa ngáy, lan ra toàn thân, từng chút ăn mòn đại não.
Cảm nhận được một cái hôn mềm nhẹ đặt lên sau gáy, thân thể Thẩm Du không tự chủ mà con rút lại, hơi không khống chế được thấp kêu thành tiếng, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở: “Cố Lai!”
Cố Lai không lên tiếng, vô thức kéo thân thể thon gầy của Thẩm Du vào trong lồng ngực, dường như như vậy thì có thể vuốt ve những thương tổn kia. Trong cõi u minh có một ngọn lửa lóe lên, thiêu trụi toàn bộ cỏ dại trong lòng Thẩm Du, chỉ còn lại bình nguyên sơn dã vô tận, lẳng lặng đợi hoa nở.
“Cố Lai… Ư… Cố Lai…”
Mọi thần kinh Thẩm Du sở hữu đều tập trung vào sau gáy, cậu không tự chủ nắm chặt ghế sô pha, thậm chí có thể cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp mềm mại của Cố Lai nhẹ nhàng lướt qua vành tai mình. Mọi kích thích ập tới cùng một lúc, lý trí sụp đổ trong nháy mắt, chỉ có từ từ nhãn cầu sung huyết và cảm giác tan vỡ tới nơi.
Cố Lai hôn nụ hôn cuối bên rìa vết thương, sau đó cảm giác ấm áp dừng lại, không biết nên làm như thế nào.
Thẩm Du chờ nửa ngày cũng không đợi được động tác kế tiếp của hắn, quay người nhìn vào đôi mắt mờ mịt đơn thuần của Cố Lai, im lặng siết chặt cánh tay của hắn, nghĩ thầm tên ngốc này sao lại thế, làm được một nửa rồi không quan tâm nữa.
Cậu dính sát vào Cố Lai, thở hổn hển, mồ hôi thấm ướt tóc tai: “Em giúp anh nhé?”
Cố Lai không tự chủ nhớ lại lần trước, có chút ngượng ngùng, đỏ mặt trốn về sau, lại bị Thẩm Du kéo lên khỏi salon, đẩy hắn giường, ngay sau đó ấn bụng xuống.
Thẩm Du cười toe toét ngồi ở trên người hắn, đối với chuyện tiếp theo lòng cậu cũng có chút thấp thỏm. Cậu cúi người hôn Cố Lai một cái, tim đập thình thịch, thấp giọng nói: “Lát em nói gì, anh nghe theo mà làm, biết không, đừng hỏi.”
Cố Lai sốt sắng gật đầu.
Trước đó chẳng có chuẩn bị gì, Thẩm Du không thể làm gì khác hơn là học lần trước, hi sinh mình, thành kính dâng cho Cố Lai, chỉ trách ai đó là một kẻ ngốc, cái gì cũng không hiểu.
Thẩm Du kỳ thực cũng không thể nói là hiểu được, mà sức khống chế lại yếu hơn Cố Lai mấy phần, vì vậy chỉ có thể tự mình chuẩn bị, lòng thầm than oan ức.
Da dẻ Thẩm Du dần nhuốm màu hồng nhạt, lỗ tai cũng đỏ theo. Cậu thấy sắc mặt Cố Lai trắng bệch nhìn mình, chậm chạp không dám làm gì, vừa buồn vừa giận, cậu chẳng giợ cái quỷ gì, Cố Lai lại sợ!
Mà thôi, gan hắn cũng nhỏ, xem phim ma ngoài rạp cũng bị dọa rồi.
Thẩm Du không thể làm gì khác hơn là nằm xuống, chuẩn bị tâm lý cho mình, khó khăn vất vả dẫn dắt Cố Lai, chỉ cảm thấy sự xấu hổ của đời này đã dùng hết rồi.
Chưa bao giờ cảm thấy thời gian qua nhanh như vậy, tà dương dần nhạt đi, bóng đem lấp ló ngoài cửa sổ, ánh lam đặc sệt tùy ý nhuộm đẫm nền trời.
Gương mặt lạnh như băng tuyết của Cố Lai bây giờ đỏ lên, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt bể thành ngàn vạn mảnh, không nhìn rõ gì cả.
Thẩm Du nhắm mắt, dùng gối cản trở ánh mắt, chẳng thể nào ngờ đời này của mình lại có ngày hôm nay, cầm tay chỉ việc, chỉ người khác làm chuyện như vậy, hơn nữa đầu óc đối phương lại chậm chạp: “Con mẹ nó anh thực sự đẩy có hai lần à, đồ ngốc …”
Cố Lai quả là nghe lời, nghiêm cẩn làm theo.
Hai lần, một chút không nhiều, một chút không ít.
Hắn có chút khó chịu, lại chẳng biết khó chịu ở đâu, chỉ cảm thấy vừa đau vừa thích, lại không hiểu phương pháp này, vành mắt oan ức mà đỏ lên.
Thẩm Du kéo cổ của hắn xuống, cắn vành tai Cố Lai không nhẹ không nặng, môi hơi cử động, như mất trí, nói ra một câu làm hại bản thân: “Động đi, đừng ngừng lại…”
Trong phòng này, chẳng biết lúc nào mọi thứ trở nên có đôi có cặp, hai đôi dép, hai cái bàn chải đánh răng, hai cái khăn rửa mặt. Trên tủ đầu giường cũng có hai vật trang trí, tay Thẩm Du quơ quào ở trong không trung, cuối cùng nắm lấy cánh tủ lạnh lẽo.
Đã là cuối thu, đêm lạnh như nước, vật trang trí là hai nhóc béo, trọng tâm không ổn định, lăn xuống đất, may mà không bể. Sàn nhà trơn láng phản chiếu ánh sáng, tạo ra hình ảnh phản chiếu của mọi thứ xung quanh.
Trong đôi mắt mơ hồ của Thẩm Du là màn đêm nặng nề bên ngoài, rèm cửa sổ nhạt màu đung đưa theo gió, chỉ là không nhìn thấy cây ngô đồng đã đầy vàng lá kia, chắc là đã rụng đầy trên đất rồi. Trên mặt cậu không biết là nước mắt hay mồ hôi, giọng vụn vỡ run rẩy, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được: “Cố… Cố Lai…”
Người thanh niên nhẹ nhàng mồ hôi trên trán cậu, lẳng lặng đợi cậu nói câu sau, vẫn nghe theo mệnh lệnh cậu như trước, vì vậy mà câu tiếp theo đã chuẩn bị xong của Thẩm Du nhanh chóng tan tành, chỉ có thể thấp giọng mắng đứt quãng: “Ông nội nhà anh!”
Thẩm Du vẫn thích chửi bậy, cả đời này cũng sẽ không thể thay đổi được, nhưng Cố Lai quả là làm người khác tức giận mà, Thẩm Du ngàn vạn lần không ngờ tới chuyện có một ngày mình bị tên ngốc này bắt nạt kêu cha gọi mẹ.
Thẩm Du khóc co rúm lại, không còn sự uy phong hung hăng của ban ngày, cậu nghĩ thầm, mất mặt, thật mất cmn mặt!
Cố Lai dùng đầu ngón tay trắng nõn ấn lên bờ môi đỏ sẫm của cậu, lại lặp lại lời nói này không biết bao nhiêu lần rồi nữa: “Đừng chửi bậy.”
Thẩm Du rốt cục thở ra hơi, ở nơi hắn không nhìn thấy uể oải dựng ngón giữa, oán hận nói: “fuck!”
Cố Lai cụp mắt, bao tay cậu lại, ấn đầu ngón tay đó xuống, nghiêm túc nói: “Anh hiểu tiếng Anh.”
Chà, nghe cũng ghê gớm đấy.
Mặt Thẩm Du vô cảm rụt tay về, mệt tới chẳng muốn cử động, cậu chôn mặt ở hõm vai Cố Lai, đầu ngón tay luồn trong tróc hắn, nhíu mày hỏi: “Vừa nãy, anh thấy thích chứ?”
Cố Lai gật đầu, đôi mắt còn hơi hồng hồng, ngại ngùng nhỏ giọng hỏi: “Còn em?”
Gương mặt Thẩm Du sắc bén lại dịu dàng tới kì cục, lẩm bẩm nói: “Vừa nãy ông đây tí nữa là chết rồi…”
Cố Lai không rõ, đang muốn nói cái gì đó, Thẩm Du liền quấn hắn như bạch tuộc, giọng điệu che giấu sự bá đạo, mang tính khí của công tử nhà giàu trời sinh kiêu căng: “Sau này làm xong, phải ôm em đi tắm, biết không?”
Cố Lai gật đầu, cọ chóp mũi của cậu một cách thân mật, con ngươi long lanh nước: “Được.”
Làm xong bước cuối cùng, lòng dường như cũng cảm thấy an ổn, nhưng cùng lúc này Thẩm Du cảm giác mình không có… bất kỳ lá bài tẩy nào nữa, chỉ có thể được ăn cả ngã về không, phải giữ người trước mặt chặt hơn, không được buông ra.