Hoắc Minh Sâm thấy hắn nửa ngày không hé răng, liền bấm điện thoại gửi một tin.
"Sao không nói gì?"
Lục Khởi lấy lại tinh thần, năm ngón tay luồn vào tóc, giống như có thể lấy ra suy nghĩ của mình vậy.
"Muốn tôi nói gì? Đang ở với người nhà em dám điện thoại cho tôi sao, lá gan em quả không nhỏ mà."
Hoắc Minh Sâm cười nhạo một tiếng, hơi nhíu mày, nhếch miệng, có chút đắc ý.
"Ở cùng người nhà gọi điện cho anh là to gan sao? Anh tin là những chuyện to gan hơn tôi vẫn làm được không?"
Lục Khởi nghe vậy mí mắt nháy một cái, trực giác đó không phải chuyện tốt, đúng như dự đoán một giây sau hắn nghe được tiếng micro được khuếch đại lên, chậm rãi, như là anh nhà giàu đang đùa giỡn với con gái nhà lành vậy.
"Bảo bối à, đừng nóng lòng, anh biết em nhớ anh, anh cũng nhớ em, qua năm mới sẽ gặp mà, ngoan đi."
Lục Khởi: "..."
Ông Hoắc cùng chú Ba đang nói cái gì đó, Hoắc Minh Thành đang ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, Hoắc Minh Sâm cứ như thế cà lơ phất phơ bất thình lình vừa lên tiếng, làm ba người lập tức nhìn lại.
Râu mép Hoắc lão gia rung rung, trừng mắt, mặt vẻ đầy tiếc nuối vì không mài sắt thành kim được; chú Ba mặt lại đầy ý cười, khi thấy con cháu mình càn quấy; anh cả chân thật nhất, trực tiếp đạp cậu một cước ở dưới bàn.
"Không biết phép tắc!"
Hoắc Minh Sâm ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt khó giải thích được, nhưng nhìn về phía chú Ba. Cậu vỗ vỗ bụi trên đùi, tiếp tục cùng Lục Khởi nói điện thoại, lần này âm thanh nhỏ đi rất nhiều.
"Ngồi đối diện một con sói, khó chịu thật."
Đối diện? Không phải là Hoắc Viễn Quang sao? Mà theo lý thuyết lúc này chú Ba trong mắt Hoắc Minh Sâm cũng còn tốt, ít nhất ở đời trước trước khi Hoắc Minh Thành chết vẫn có thể duy trì mối quan hệ hài hòa bên ngoài.
Lục Khởi hơi suy nghĩ, vô thức xoa đầu ngón tay, chớp mắt dò hỏi.
"Sói nào?"
Hoắc Minh Sâm cười đôi mắt cong cong, tại micro bên kia nhẹ giọng nói.
"Đương nhiên bạch nhãn lang giống anh đó..."
Cơ hồ trong nháy mắt, sắc mặt Lục Khởi trầm lại, ngồi dậy khỏi giường, song đến lúc hắn ý thức rằng tâm tình của mình có chút quá kích, liền chống lên thành giường chậm rãi ngồi xuống, hô hấp có chút ngưng trệ, giọng nói lại như thường.
"Tôi làm sao lại là bạch nhãn lang được?"
"Anh nhìn lại anh xem, anh về nhà cũng là tôi gọi cho anh, anh đến một câu thăm hỏi cũng không có, không phải bạch nhãn lang thì là cái gì."
Lục Khởi nghe vậy lòng buông lỏng, tiếp tục truy hỏi.
"Vậy em ngồi đối diện ai? Sao lại là sói?"
Hắn không phát hiện mình đã bị Hoắc Minh Sâm dẫn vào bẫy, bắt đầu chủ động nói chuyện với Hoắc Minh Sâm, dường như nói nhiều hơn, tâm lý Lục Khởi mới có thể ổn định một chút.
Hoắc Minh Sâm cố tình hơn thua với hắn.
"Chẳng sao cả, đợi lát nữa lại nói, hiện tại tôi bận."
Lục Khởi chỉ có thể gật đầu.
"Được, buổi tối tôi gọi lại."
Sau khi cúp máy, màn hình điện thoại không sáng, đây là lần đầu tiên Hoắc Minh Sâm chủ động cúp máy. Lục Khởi suy tư nhìn ra cửa sổ, một tay đút túi, nội tâm mơ hồ có chút phỏng đoán, mà lại cảm thấy không có khả năng lắm.
Hoắc Minh Sâm nếu sống lại, điều đầu tiên làm chắc chắn là gϊếŧ hắn, làm sao còn có thể cười híp mắt nói chuyện với hắn. Nhưng đối phương đời trước, lúc chết tinh thần đã không bình thường, cũng không phải tuyệt đối.
Không biết có phải Lục Khởi có tật giật mình hay không, hoặc người thông minh đều thích nghĩ quá nhiều. Trong câu nói của Hoắc Minh Sâm có mấy chỗ kì cục cũng có thể làm cho hắn đứng ngồi không yên, ăn cơm cũng mất tập trung.
"Chà, Lục Khởi, bổn cô nương nhọc nhằn khổ sở gói sủi cảo, anh chẳng ăn miếng nào, không nể mặt à?"
Lục Duyên rất không vừa ý thành quả lao động của cô cứ như vậy bị người ta quên lãng, dưới bàn nhẹ nhàng đá chân Lục Khởi.
"Ăn mau đi! Nguội bây giờ."
Lục Khởi lấy lại tinh thần, tự mình múc một chén canh sườn, cuối cùng cho rằng bản thân mình nghĩ quá lên rồi. Có một câu chăm ngôn thế này, không làm chuyện sai trái, nửa đêm không sợ ma gõ cửa. Hắn làm quá nhiều chuyện xấu xa rồi, ngoài cửa tùy tiện có chút tiếng động đã có thể làm hắn giật mình như đầu trộm đuôi cướp.
Lục Duyên bất mãn bĩu môi: "Sao anh không ăn sủi cảo?!"
Lục Khởi nói:
"Em không ăn sủi cảo, mẹ cũng không ăn, rõ ràng rất khó ăn, cho nên anh không ăn."
Lục Duyên từ nhỏ đã không chơi hắn nổi, chỉ toàn bị bẫy, muốn chọc phá hắn khó như lên trời, lập tức tức giận đến mức nắm tóc. Bà Lục bình tĩnh nói:
"Con nói đúng, vừa nãy mẹ không chú ý, con bé bỏ hơi nhiều muối, mặn hơn củ cải, nên món sủi cảo này không ăn được."
"Không quan trọng đâu ạ, bỏ da, làm thành bánh bao."
Lục Khởi đến cùng cũng thương em gái, lời vừa nói ra đã làm Lục Duyên cảm động nước mắt tuôn rơi đến đầy ao.
"Anh, anh xỉn hả?"
Lục Khởi lắc đầu.
"Em mới xỉn đó."
Hắn tin Lục Duyên làm ra sủi cảo dù cho không thêm nhiều muối thì ăn cũng không ngon.
Đêm đó, mẹ Lục đã ngủ, Lục Khởi gọi Lục Duyên vào phòng nói chuyện.
"Năm mới em theo anh tới thủ đô, công việc lần trước anh nói đã sắp xếp xong xuôi."
Lục Duyên thoáng trợn to mắt, trong đôi mắt đẹp như có ánh sáng.
"Lục Khởi, anh có thể à, có thể nhờ cậy mối quan hệ với công ty lớn như thế. Yên tâm, tư liệu anh dặn em đã tra xong, chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt."
Lục Khởi nghe vậy sững người lại, như cười mà không cười.
"Cô gái như em có thể tra ra cái gì."
"Anh mới không hiểu gì cả, tin tức của mấy gia đình hào môn mà paparazi đào được, chỉ cần có tiền, cái gì không tra được, tuy rằng chỉ có thể tin sáu, bảy phần, cũng không tệ lắm."
Lục Duyên ngồi ở bên giường, năm ngón tay thon dài lướt trên điện thoại, trên màn hình là hình của Hoắc Viễn Quang.
"Hoắc thị gần đây có một vị đổng sự mới, hơn nữa ở công ty đảm nhiệm chức vị cũng không nhỏ, có người nói lão ta là thân thích của chủ tịch, dù sao đều họ Hoắc mà."
Lục Khởi gật đầu.
"Lão là chú Ba, gần nhất mới từ nước ngoài trở về. Em vào công ty, phải nghĩ cách theo dõi lão, có tin gì thì nói cho anh."
Lục Duyên nghe vậy sững sờ, mặt đầy như ngờ.
"Này này này, em đi làm, chứ có phải gián điệp đâu, cả ngày chăm chăm vào một lão già nát rượu làm gì."
Lục Khởi thầm nghĩ: Cũng không hẳn là gián điệp đâu.
"Anh có thể giải thích cho em hiểu, mà giờ anh lười, sau này em sẽ biết."
Nói xong hất cằm về phía cửa.
"Về phòng em đi, anh muốn đi ngủ."
Lục Duyên hừ lạnh, giận đùng đùng đứng lên.
"Lưới trời lồng lộng, anh ngủ được thì đúng là quỷ."