*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Thẩm Du đến, Cố Lai đang ngồi đợi trên ghế dài ở khu nghỉ ngơi trong thương xá, cầm tờ rơi quảng cáo người ta phát trong tay, thỉnh thoảng lật xem, nét mặt nghiêm túc, ai không biết chắc còn tưởng hắn đang đọc kiệt tác văn học.
Lột bỏ vẻ tùy tiện lưu manh trước đây, một thanh niên ôn nhã cấm dục như vậy vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, chỉ yên tĩnh ngồi yên ở đấy, cũng biến thành một cảnh đẹp. Ở đây vốn là nơi thanh niên tụ tập, nam nữ thanh niên đi ngang qua, ai cũng không nhịn được mà nhìn hắn thêm lần nữa.
Lúc đó có một cô gái tóc dài xinh đẹp mắc cỡ, đỏ mặt đi tới bắt chuyện với hắn, vốn chỉ định xin cách thức liên lạc thôi, mà không biết tại sao lại bị Cố Lai thấp giọng uyển chuyển từ chối, đành phải thất vọng rời đi.
Cô gái kia đi rồi, Cố Lai lại chuyển ánh mắt về tờ rơi rực rỡ, bơi lội tập thể hình không thiếu gì cả. Có mấy nhân viên đứng ở giao lộ phát tờ rơi, hắn chưa đi dạo hết nửa cái thương xá, đã nhận được một đống tờ rơi này.
Cố Lai xem một lần, phát hiện mình không dùng được, lại gấp kỹ càng gọn gàng. Hắn đứng dậy, cho chúng vào thùng rác. Kết quả lúc hắn xoay người phát hiện Thẩm Du đứng ở phía sau, cách đó không xa nhìn mình, ánh mắt trong phút chốc trở nên nghi ngờ.
Nhìn lén mà bị tóm thì quả là có chút hơi lúng túng, nhưng đáng tiếc, từ trước tới giờ Thẩm Du chưa trải qua cảm giác đó. Cậu thấy mình đã bị phát hiện, đi thẳng tới trước mặt Cố Lai, giọng có chút lạnh nhạt, tức giận: “Đi thôi, phòng số 3.”
Cố Lai nghe vậy, thôi lấy điện thoại ra: “Cậu mua vé rồi à?”
Tính cách Thẩm Du mạnh mẽ, ít có người chịu được cậu, nghe vậy thì ừ một tiếng, cũng đi trước tới rạp chiếu phim. Cố Lai cất bước đuổi theo, nghĩ thầm mình phải tìm cơ hội mời lại, hắn không quen để người khác bỏ tiền cho mình.
Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới lần xem phim trước, thần sắc đều có chút thay đổi nhỏ. Lúc ngồi ở khu chờ, Thẩm Du nghiện thuốc, mà ở đây không cho hút thuốc, cậu vẻ hơi lo lắng buồn bực, tất nhiên là dù trạng thái tinh thần hay tâm lý của cậu đều có chút vấn đề.
“Có phải cậu khó chịu ở đâu không?” Cố Lai dường như phát hiện điều gì đó, nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt hơi đảo qua người cậu, thấp giọng thân thiết hỏi: “Đau bao tử à?”
Lần trước, biết được bệnh của cậu làm hắn có ấn tượng khá sâu.
Thẩm Du thở một hơi, lắc đầu không nói. Cố Lai thấy tay cậu cầm một gói thuốc lá tinh xảo mà dúm dó, trong phút chốc đã hiểu ra. Hắn thả vào tay cậu một viên kẹo nho, sau đó rút hộp thuốc lá ra: “Lúc bắt đầu cai thuốc lá sẽ khó chịu một chút, nhịn rồi sẽ ổn, trước tiên tôi sẽ giúp cậu giữ nó.”
Nói xong hắn đút hộp thuốc lá vào túi quần mình.
Thẩm Du thấy vậy, hô hấp cũng khó giải thích mà ngừng trong giây lát, máu trong phút chốc cuộn cuộn dâng lên. Cậu nắm viên kẹo, đầu ngón tay vì dùng sức quá độ mà trở nên xanh xao. Cậu muốn nói mình không thích ăn kẹo, mà sau khi do dự thật lâu, cậu cũng xé vỏ kẹo ra và ăn.
Đầu lưỡi ngào ngạt mùi nho, chua chua mang theo chút ngọt, nếm kỹ thì có vị hoa hồng. Bên trong nhân là nước hoa quả, vị ngon bất ngờ. Thẩm Du theo bản năng liếc nhìn vỏ kẹo, xem là hiệu gì, kết quả phát hiện không có nhãn hiệu, chỉ có khuôn mặt cười tươi màu xanh.
Cậu hoa loa nói: “Anh định làm đầu bếp thật à?”
Cố Lai gật đầu, nét mặt ôn hòa: “Ừm.”
Thẩm Du liếc mắt nhìn hắn, sau đó dời mắt đi: “Tôi có bạn làm trong nghề ăn uống, nếu anh muốn tìm việc, tôi…”
“Không sao cả, ” Cố Lai cười nói, “Tìm xong rồi, hoàn thành chương trình huấn luyện là có thể nhận việc ngay.”
Thẩm Du bĩu môi, không nói.
Bên cạnh Cố Lai có một đứa bé mập mặc đồ chó con đang chơi khí cầu. Đứa nhỏ loài người nói chuyện bi bô khiến hắn không rời mắt, Thẩm Du nghe thấy tiếng máy phát thanh nhắc nhở, đứng lên nói: “Vào được rồi.”
Lần đầu tiên Cố Lai xem phim, hắn theo dõi không rời, qua cửa soát vé, nhân viên đưa mỗi người một cái kính 3D, lúc này hắn mới nhớ ra mà hỏi tựa phim: “Chúng ta xem phim gì?”
Thẩm Du không nhớ tên: “Quên mất rồi.”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Rạp phim khá tối, người chen chúc như tổ ong, Thẩm Du cũng quên mất mình ngồi chỗ nào, chau mày, vừa xem số ghế trên vé, vừa tìm vị trí. Chỗ cậu đứng vừa ngay chính giữa đường đi, đột nhiên cậu không kịp chuẩn bị, bị người nào đó chen, nào ngờ dưới chân lại có bậc thang. Tưởng chừng sẽ bị ngã, bên hông bỗng nhiên bị siết lại, lập tức được người nào đó kéo tới chỗ trống trải.
“Cẩn thận một chút.”
Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc, sau đó lực bên hông cũng buông lỏng, vé xem phim trong tay bị người ta rút đi, phía sau cậu dán chặt vào lồng ngực người ta. Quần áo mùa hè mỏng, căn bản không chống cự nổi nhiệt độ nóng rực truyền sang. Cơ thể Thẩm Du cứng đờ, vết sẹo phía sau lưng như đau nhói, không biết là đau hay là tê.
“Hàng cuối, ghế giữa, đi thôi.”
Trong bóng tối Cố Lai vẫn đi được nên không lo, hắn sợ Thẩm Du ngã, nên đứng sau lưng cậu không xa không gần. Hông Thẩm Du cảm thấy tê tê, cậu ba chân bốn cẳng, tìm tới chỗ, rồi vội vã ngồi xuống, Cố Lai cũng cùng ngồi.
Lúc này màn hình lớn vẫn chiếu quảng cáo, từ từ chỗ trống trước mặt cũng được lấp đầy. Thẩm Du giương mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện chung quanh đều là tình nhân, cậu cảm thấy đứng ngồi không yên khó giải thích, vô thức chỉnh tư thế ngồi.
Cố Lai nghe thấy tiếng rột roẹt bên cạnh, tai thính giật giật: “Cậu vừa xoay người à?”
“Hả?” Thẩm Du phản ứng lại, thuận miệng đáp một tiếng, có vẻ hơi mất tập trung: “Chắc vậy.”
Hắn vừa dứt lời, cổ chân nóng lên, như bị người ta cầm. Thẩm Du cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cậu trợn to mắt, hạ thấp giọng, tức giận đến nổ phổi, nói với Cố Lai: “Anh làm gì vậy?”
Giở trò lưu manh cũng không nên giỡn thế này!
Cố Lai nghe vậy thu tay về, ngồi thẳng người, giải thích: “Xương không bị thương, chờ một lát, mua thuốc phun là được.”
Thẩm Du nghe vậy cả người cứng đờ, không biết tại sao, lấy tay từ từ bưng mặt, không lên tiếng. Mấy phút quảng cáo đi qua sau, kèm theo tiếng nhạc quái đản cổ xưa vang lên, như bỏ tấm màn che câu chuyện xưa.
Phim mở đầu bằng một ngôi làng hoang tàn vắng vẻ, cánh cửa mục nát, một đóa hoa trắng u ám lơ lửng. Mười mấy thanh niên đeo balo, tạo thành nhóm tới đâythám hiểm, kết quả không cẩn thận làm đổ bàn thờ một vị thượng linh, sau đó người chết liên tiếp…
Lần này, người bất an là Cố Lai, hắn mơ hồ cảm thấy bầu không khí của bộ phim này quá kỳ quái, không giống phim tình yêu hay hài kịch. Hắn vô ý thức điều chỉnh tư thế ngồi, mười ngón nắm chặt lấy nhau, lòng bàn tay bắt đầu dính mồ hôi lạnh.
Trong phim, một cô gái nằm nghiêng trên giường, tóc dài màu mực rũ từ giường xuống sàn nhà, sau đó bị một tay mục túm chặt lấy từng chút một——
“A!”
Một cô gái ngồi ghế trước phát ra một tiếng kêu sợ hãi lúc cấp bách, sau đó nhào vào ngực bạn trai bên cạnh, giọng dường như mang theo tiếng khóc nức nở: “Đều là tại anh, sao lại xem phim ma kinh khủng thế này!”
Ra là phim ma…
Mặt Cố Lai trở nên trắng bệch, tình tiết trong phim được đẩy lên, hắn thậm chí không có cách nào để duy trì tư thế ngồi tiêu chuẩn nữa, cơ thể từ từ trượt xuống một chút, im lặng mím môi, nhìn chung quanh, như là sắp khóc.
Thẩm Du xem phim tập trung, không chú ý tới sự khác thường của hắn, trong kính thỉnh thoảng hiện lên hình thi thể bị phát hiện. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nội dung vở kịch đẩy cao trào, còn có cả hiệu ứng từ kính 3D, bốn phía vang lên tiếng kêu sợ hãi. Bạn nữ bên cạnh trực tiếp bị doạ khóc, được bạn trai dỗ dành dẫn ra ngoài.
Thẩm Du vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí còn hơi xem thường, lúc cậu chuẩn bị tiếp tục xem tiếp, bỗng nhiên bị một cái tay lạnh lẽo mạnh mẽ kéo lại, não nhất thời trống rỗng.
Cổ Thẩm Du cứng ngắc, không có cách nào chuyển động. Hiện tay, tai như rơi vào hư vô, chỉ có xúc cảm từ lòng bàn tay lạnh lẽo là cực kỳ rõ ràng. Cậu hất cằm, không nhìn bên cạnh, cố gắng duy trì vẻ kiêu ngạo, lẳng lặng đợi Cố Lai nói.
Nhưng Cố Lai không nói gì, hắn yên lặng lấy kính 3D xuống, chôn mặt trên vai Thẩm Du, hai tay che lỗ tai, cơ thể bắt đầu run rẩy trong vô thức.
Nửa người trên của Thẩm Du bị ôm lấy, lúc này trong lòng cậu chỉ có một câu nói —— được voi đòi tiên!
“Cố Lai!” Cậu rốt cục không nhịn được, có chút xấu hổ, thấp giọng lên tiếng, vừa kéo người kia ta, động tác mạnh tới nổi ai cũng quay sang nhìn.
Thẩm Du nói với bản thân là không được giận, nhưng lại thấy mình không tuân theo lời bản thân. Ở nơi công cộng định động thủ, cậu đang định nói cái gì đó, vừa ngẩng đầu, lại đối mặt với gương mặt đầy nước mắt của Cố Lai, lời vừa tới miệng thì bị chặn ở yết hầu, chỉ còn kinh ngạc.
Tay chân Cố Lai như nhũn ra, bị cậu đẩy một cái, cơ thể suýt té xuống đất. Tóc mất trật tự, buông xuống. Màn hình ánh huỳnh quang sáng tối chập chờn, làm người ta có thể nhìn thấy rõ ràng cặp mắt anh đào xinh đẹp mang đầy nước mắt, thậm chí chóp mũi cũng hơi ửng hồng, vô ý thức co mình lại, thoạt nhìn vừa oan ức vừa đáng thương.
Thẩm Du giật mình.
Nhưng vào lúc này, trên màn hình xuất hiện một nữ thi mục nát được khuếch đại, mặt Cố Lai trắng bệch, quay đầu lảo đảo rời phòng chiếu. Bóng lưng hiếm khi trông thảm hại như thế, Thẩm Du phản ứng lại, lập tức đuổi theo.
Tay chân Cố Lai như nhũn ra, đi xuống cầu thang máy đi không bao xa thì bị đuổi kịp. Hình ảnh ma nữ đáng sợ không xóa đi được, nửa câu không nói ra được, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Thẩm Du gọi hắn mấy tiếng cũng không đáp, tưởng hắn bị mình từ chối mà bị đả kích. Một tay cậu đút túi, kiêu căng cau mày nói: “Đừng tưởng anh tốt với tôi mấy ngày mà được được voi đòi tiên.”
Tôi đuổi theo anh là tốt lắm rồi nhá.
Nói xong, thấy Cố Lai không lên tiếng, Thẩm Du có chút tức giận, bổ sung: “Đừng tưởng rằng trước đây tôi đeo đuổi anh, bây giờ vẫn sẽ đeo đuổi anh đấy. Toàn chuyện quá khứ, chúng ta chỉ có thể làm bạn, mà thôi cũng đừng nghĩ tới, chi bằng ai về nhà nấy đấy đi.”
Đầu óc Cố Lai rối như tơ vò, bây giờ rất cần thiết về nhà nghỉ ngơi. Người đó nói gì hắn nghe không hiểu gì hết, một câu tiếp theo lại nghe rõ. Nghe vậy tinh thần hoảng loạn mà gật đầu, cảm thấy có lý, sau đó quay người rời đi.
Thẩm Du chờ nghe hắn giữ lại: “…”
Thằng ngốc này lại còn gật đầu đồng ý nữa chứ?!
Cố Lai dừng xe ven đường, sắc mặt u ám phản chiếu trên cửa sổ xe. Mặt hắn vô cảm, vô cùng lạnh lùng, làm người ta tránh xa ngàn dặm. Đầu ngón tay Thẩm Du phát run khó giải thích, trong lòng tự nhiên mà sinh ra cảm giác hối hận không nói rõ cũng không tả rõ. Tay nằm trong túi nắm chặt, cậu nghiêng mắt nhìn sang, vẫn mạnh miệng, không chịu mất mặt: “Anh… anh đi rồi, sau này đừng tìm tôi nữa!”
Đại não Cố Lai nằm trong trạng thái rối loạn, nhờ có cửa sổ xe, hắn không nghe thấy Thẩm Du nói cái gì, hai tay phát run nắm chặt vô-lăng, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi.
Thẩm Du đứng tại chỗ, mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt tối tăm tới hù người.