*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên chiếc bàn tròn đá hoa cương phong cách Bắc có một chiến điện thoại di động lặng lẽ nằm đó, thỉnh thoảng lại có tin nhắn, tiếng rung nhè nhẹ vang lên trong căn phòng khách yên tĩnh, nghe có vẻ hơi ồn ào.
Một thanh niên từ buồng tắm đi ra, bàn tay với khớp xương rõ ràng ấn xuống làm thiết bị ngừng kêu. Hắn liếc nhìn tin nhắn, sau đó lấy ra quần áo từ tủ quần áo để thay. Cổ áo được chỉnh cẩn thận, cài từng nút áo một tới nút áo cao nhất, động tác nghiêm cẩn mà cẩn thận tỉ mỉ.
Hắn nhìn gương, chỉnh lại mái tóc rối. Gương mặt không hề mang chút cảm xúc nào, khí chất xa cách, miễn cưỡng áp chế vẻ phong lưu toát ra từ cặp mắt đào hoa kia. Con ngươi màu trà nhợt nhạt, mang theo vài phần lạnh lẽo của chất vô cơ, nhìn kỹ cũng tìm không ra bất kỳ cảm xúc nào thuộc về loài người.
Ngu Hề mới vừa từ rạp chiếu phim trở về, mang giày cao gót, dáng vẻ yểu điệu, đi qua hành lang, đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, thì nghe tiếng răng rắc vang lên. Ông hành xóm hơn nửa tháng không ra khỏi cửa hôm nay lại phá lệ đi ra.
“Ai dui, ngạc nhiên chưa, ” Ngu Hề dừng chân, hơi nghiêng đầu, chìa khóa quay một vòng trên đầu ngón tay mảnh khảnh, ánh mắt cô nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Cố Lai, tối rồi còn đi đâu thế? Hẹn hò hả?”
“Không phải, họp mặt bạn thời đại học thôi.”
Thanh niên nhìn lạnh như băng mà nói chuyện lại ôn hòa, mang theo vẻ nề nếp nghiêm túc.
Ngu Hề nghe vậy, trong nháy mắt trở nên hứng thú, cô nàng vốn thích náo nhiệt: “Thật hay giả thế, hai đứa mình rõ ràng học cùng trường đại học, mà tôi nghe nói có họp mặt vậy, ông dẫn tôi cùng được không.”
Là bạn học, cũng không có vấn đề gì.
Cố Lai suy tư một lát, sau đó gật đầu: “Được.”
Ngu Hề vui vẻ, vỗ vai hắn thật mạnh: “Nghĩa khí ghê ta, ông nằm viện xong, đầu óc cũng hư luôn, nhưng đừng lo lắng quá, có chị đây bảo vệ ông!”
Hai người cùng vào thang máy, bên trong có một tấm gương hình thoi, mơ hồ phản chiếu gương mặt họ. Ngu Hề dựa lưng vào tay vịn, lấy phấn dặm lại lớp trang điểm, thấy Cố Lai đứng bên cạnh, ánh đèn sáng ngời chiếu lên gò má, đổ bóng xuống, như…
Như một con robot vô cảm.
Ngu Hề đành lên tiếng, tìm chút chuyện để nói: “Cố Lai, có thật là ông không nhớ chuyện gì cả?”
Cố Lai nghe vậy, hơi nghiêng người nhìn về phía cô nàng, ý là đang lắng nghe, lễ phép tới nổi không có điểm gì để xoi mói, nghiêm túc đáp: “Ừm.”
Ngu Hề cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều, chẳng biết là tốt hay xấu nữa, thuận miệng nói: “Không sao, chấn động não thôi mà, không nhớ được cũng là chuyện bình thường. Qua một thời gian sẽ ổn hơn thôi, à, đúng rồi, ông tìm công việc mới chưa?”
Cô và Cố Lai là bạn học thời đại học, nhưng nghề nghiệp khác nhau. Sau khi tốt nghiệp, rất trùng hợp mà cùng nhau ở tiểu khu này, hay nói cách khác, hai bên là hàng xóm. Lúc trước, Cố Lai tìm người hợp tác làm ăn, bị gạt không ít tiền. Lúc theo người ta đánh nhau, không cẩn thận, té từ trên lầu xuống, đầu óc cũng hư, chẳng quen ai cả.
Với sự quan tâm của người khác, hắn muốn ngỏ lời cảm ơn.
Cố Lai nghe vậy, con ngươi nhạt màu hiện lên ý cười: “Cảm ơn, đã tìm được rồi.”
Tim Ngu Hề đập nhanh hơn vì nụ cười này, cô quấn lọn tóc xoăn trên vai, sau đó lườm một cái nói: “Ông không thích con gái, ghẹo đàn ông đi, đừng có ghẹo tôi chứ.”
Hai người lúc học đại học là “nhân vật nổi tiếng”, có tiếng là tra nam tra nữ. Đại học Z có hotboy nào, thì một nửa nằm trong tay Cố Lai, một nửa ở trong tay Ngu Hề, hơn nữa toàn là chơi xong thì đá, có thể nói là cặn bã nhân gian.
Ngu Hề vẫn chưa biết trong tim của Cố Lai đã thay đổi, chỉ cảm thấy hắn ra vẻ mà thôi, quyến rũ cười một tiếng nói: “Anh đẹp trai này, tôi không có xe, không ngại thì cho tôi quá giang đi?”
“Có thể, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện phải làm.”
Xe Cố Lai không được xem là mắc tiền, hơn mười vạn, để lâu trong nhà xe nên đã bám bụi rồi, Hồi trước hắn có một chiếc Bingley, nhưng mà làm ăn thất bại nên đem gán nợ cho người ta rồi.
Ngu Hề ngồi chỗ phó lái, hai chân bắt chéo, không phụ danh hiệu tra nữ: “Lúc trước ông cao ngạo lắm, không muốn làm việc cho người ta, nhưng bây giờ cũng không tới nổi nào, tranh thủ tìm cậu nào vung tiền như rác, ngày tháng sau này cũng bớt lo.”
“Thắt chặt dây an toàn.”
Cố Lai không hề trả lời câu nói của cô, khởi động xe, tốc độ vừa phải làm người ta không cảm thấy có chút xốc nảy nào. Dường như hắn có thể đoán được tình hình giao thông, mỗi lần chạy tới đều gặp đèn xanh, từ đầu tới cuối không gặp trở ngại gì.
Ngu Hề chống cằm nói: “Cuộc họp này là do ai khởi xướng vậy, cũng tốt nghiệp nhiều năm, tôi chẳng nhớ ai hết, cũng không biết có anh đẹp trai nào không.”
Cố Lai không có cách nào trả lời vấn đề này, hắn cũng không kế thừa ký ức của nguyên thân, đèn xe bên ngoài thuận theo cửa sổ thủy tinh mà chiếu vào, khiến đáy mắt u tối phản chiếu ánh sáng lộng lẫy.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Cuộc gặp mặt này cũng không biết là do ai khởi xướng, địa điểm là ở một quán bar sạch sẽ, được coi là nơi xa hoa trong nội thành. Bên ngoài bãi đậu xe, có 99% là siêu xe, đôi mắt xinh đẹp của Ngu Hề quét qua, trái tim đã bắt đầu rục rịch: “Ôi, làm sao bây giờ, tôi muốn tìm bạn trai.”
Cố Lai xuống xe, đi vòng tới bên cạnh, vô cùng ra dáng quý ông thay cô mở cửa xe, cũng nghiêm túc nhắc nhở: “Năm ngày trước, cô nói mình có bạn trai rồi.”
“Sớm chia tay thôi, đi thôi, phòng nào?”
Ngu Hề vô vị buông tay, muốn kéo cánh tay Cố Lai, lại bị người ta nhẹ nhàng tránh né, cô hơi nhíu mày, hứng thú: “Sao thế?”
Cố Lai nghiêm túc giải thích: “Chúng ta không phải bạn trai bạn gái.”
Lần đầu hệ thống làm người, chẳng thể hiểu rõ nguyên tắc trong thế giới này, nhưng hắn mơ hồ biết là chuyện này không đúng cho lắm.
Ngu Hề vui khôn tả: “Há, ông hoàn lương hả?”
Đi vào quán bar, lập tức có bồi bàn bước tới, Cố Lai nhìn tin nhắn trên điện thoại, nói số phòng, sau đó được dẫn lên lầu hai.
Bồi bàn khom người, thay hắn kéo cửa ra: “Có yêu cầu gì, thì ngài có thể rung chuông.”
“Cảm ơn.”
Bên trong, máy lạnh mở hơi lạnh, vô cùng mát mẻ, ghế sa lon hình vòng cung làm bằng da thật. Phong cách thiết kế là màu xanh và đen tương phản, ánh đèn trong phòng được chỉnh tối xuống 3 phần. Ánh đèn màu lam chiếu xuống, có thể thấy bên trong đã có mấy người, đều là trai đẹp, vẻ ngoài xuất sắc, thực sự đẹp mắt. Bọn họ ngồi yên lặng, không quấy rầy lẫn nhau, nhưng khi Cố Lai bước vào thì phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Cửa mở trong phút chốc, ai nấy đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn, chờ một chút, lúc họ phát hiện đứng ở cửa chính là Cố Lai, ánh mắt không hẹn trước mà cùng sinh ra một sự thay đổi rất nhỏ, yên tĩnh tới nổi kim rơi xuống đấy cũng nghe thấy.
Người đàn ông ngồi chính giữa mặc âu phục mang giày da, buồn bực ngán ngẩm lật qua lật lại bật lửa màu bạc trong tay, nét mặt khó đoán, một lát sau, anh ta khẽ cười thành tiếng, phá vỡ sự yên lặng này: “Ha, khách quý.”
Âm cuối mang theo mùi châm chọc nồng đậm.
Ngu Hề quét mắt nhìn thấy đồng hồ có không ít viên kim cương trên tay anh ta, liền quan sát gương mặt, cuối cùng nhẹ nhàng đứng phía sau lưng Cố Lai, nhỏ giọng nói: “À à à, là Nhiếp Toại Xuyên, là bồ cũ của ông đó.”
Khả năng nhớ mặt trai đẹp của cô nàng vô cùng tốt.
Cố Lai nghe vậy đi tới góc ghế sô pha ngồi xuống, nét mặt bình tĩnh, thấp giọng dò hỏi Ngu Hề: “Thấy bồ cũ thì nên làm thế nào?”
Giọng nói của hắn rất là nghiêm túc, nghiêm túc đến độ Ngu Hề cũng không có cách nào nghĩ hắn đang đùa với mình. Cô liếc nhìn ánh mắt nghiêm túc muốn thỉnh giáo của Cố Lai, Ngu Hề thành khẩn nói: “Ông không cần làm gì hết, tiếp tục dù trì thái độ hiện tại, tuyệt đối đừng chọc giận bọn họ.”
Từ khi bước vào cánh cửa này, Ngu Hề biết mình đến nhầm chỗ rồi, họp mặt bạn học cái gì, rõ ràng là họp mặt với bồ cũ thì đúng hơn.
Cố Lai luôn cảm thấy Nhiếp Toại Xuyên cứ trừng mắt nhìn mình: “Có cần nói một tiếng xin lỗi với cậu ấy không?”
“Tuyệt đối đừng nha,” Ngu Hề giữ hắn lại, “Ông quên là lúc ông đá ổng, ông bị đánh tới nhập viện rồi hả, còn xin tiền quyên góp nữa chứ.”
“… Ồ.”
Cố Lai ngồi yên trong chốc lát, sau đó nhìn về phía mâm đựng trái cây trên bàn, trên khay thủy tinh đẹp đẽ bày từng miếng dưa hấu cắt hình con thỏ, đỏ tươi, thoạt nhìn rất ngọt, bên cạnh còn bày mấy bình rượu nước ngoài không biết tên, màu sắc mỹ lệ.
Trước đây hệ thống không có vị giác, cũng chưa từng ăn dưa hấu.
Cố Lai nhìn chằm chằm mâm đựng trái cây rất lâu, phát hiện không có ai đụng vào. Cuối cùng hắn do dự đưa tay ra, cầm một miếng dưa hấu, nhìn nó rõ ràng trong chốc lát, tính cắn thử một miếng.
Sột xoạt, ngọt thật, trước giờ hắn chưa nếm qua.
Đồ ăn của con người thật là ngon.
Cố Lai nhếch mếp, lại cắn một ngụm, sau đó nhai kỹ, nuốt từ từ, ăn một miếng dưa hấu mà cảm giác như dự đại tiệc ở Pháp vậy. Hắn ăn xong, dùng khăn giấy cẩn thận lau tay, lúc tìm thùng rác, phát hiện cách đó không xa có một thanh niên đang nhìn mình.
Khuôn mặt thanh tú, da trắng như men, đôi mắt rất to, nét mặt sợ hãi, thoạt nhìn yếu đuối, có thể bắt nạt/ Cố Lai không nhớ rõ cậu ta là ai, vẫn căn cứ theo nguyên tắc bạn tốt, đưa cậu ta một miếng dưa hấu, dò hỏi: “Cậu ăn không?”
Nào ngờ hành động này lại làm viền mắt đối phương đỏ hoe, nửa ngày cũng không lên tiếng, nước từ từ dâng lên, thoạt nhìn như là muốn khóc.
Ngu Hề kiểm tra lại vòng bạn bè, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, phản ứng lại, vội vàng kéo Cố Lai, thấp giọng vội la lên: “Ông đừng có tới gần quá, đầu óc Dương Miên có vấn đề mà, ông cũng không phải không biết. Ngày nào tên này cũng như là âm hồn bất tán bám đuôi ông, chỉ biết khóc sướt mướt, hồi đó muốn đá mà không đá được đấy.”
Đồng tử màu trà của Cố Lai có chút mờ mịt.
Lúc này Ngu Hề mới làm não hắn cũng hỏng rồi, bất đắc dĩ đỡ trán: “Cuộc họp mặt này là do ai đề nghị thế, rõ ràng là bẫy ông rồi, tôi đi đây, ông tự bảo trọng đi.”
Cố Lai không nhúc nhích, xã giao là hoạt động không thể thiếu của xã hội loài người. Nếu làm người, nhất định phải học cách làm quen, do đó mà hắn tiếp tục vùi đầu ăn dưa hấu. Dương Miên thấy thế, nét mặt phức tạp, căng thẳng nắm góc áo nói: “A Lai, nghe nói hồi trước anh nằm viện, sức khỏe đã tốt lên chưa?”
Cố Lai cười nói: “Cảm ơn, không sao rồi.”
Dương Miên còn muốn nói gì đó, Nhiếp Toại Xuyên liền nhìn lại, nói một câu đầy ẩn ý: “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, nghe nói cậu ở đại học Z làm phó giáo sư, tính tình vẫn mềm mỏng thế, làm sao quản học sinh.”
Vì câu này của Nhiếp Toại Xuyên, đề tài vô tình chuyển tới công việc của mọi người, trong đó có người làm start-up công ty game, có người mở rộng lĩnh vực phần mềm. Dương Miên du học về thì tới trường cũ làm giáo sư, còn Nhiếp Toại Xuyên, là hiện tổng giám đốc tập đoàn Thiên Khải.
Khi người khác đang thấp giọng trò chuyện, chỉ có Cố Lai im lặng không nói, nhiệt tình hắn có dường như đã đổ hết vào mâm trái cây trên bàn.
Ánh đèn mỹ lệ, một thanh niên ngồi trong góc, hơn nửa người giấu trong bóng tối. Cậu mặc một cái áo thun có cổ màu trắng, trên cổ là một sợi dây chuyền bạc, thoạt nhìn cũng còn trẻ. Tay cậu cầm ly rượu, chất lỏng đỏ sậm, phủ màu sắc tinh tế lên đầu ngón tay trắng nõn.
“Còn anh?”
Thanh niên kia ngẩng đầu, khóe môi là ý cười tịch mịch,
“Cố Lai, bây giờ anh làm nghề gì?”
Cố Lai theo bản năng giương mắt, nhìn về phía cậu ta: “Tôi à?”
Thanh niên kia nhắm mắt gật đầu, trên vai mang theo ánh sáng màu xanh, trông thần bí khó lường.
Dưới ánh mắt của mọi người, Cố Lai vuốt cổ tay áo nhăn nheo, nghiêm túc nói: “Có biết trung tâm mở rộng Ấn Tượng Hoàng Dịch không?”
Thanh niên này rất hứng thú mà nhíu mày: “Làm bất động sản à?”