*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi cùng nhau, săn giết không ít cương thi bậc thấp, trong không gian cũng còn dư chút tinh hạch, Bùi Nhiên nghĩ: phòng thuê trong khu trung tâm cũng không được tiện nghi, liền đổi toàn bộ thành điểm cống hiến, đại khái cũng hơn một ngàn.
Phòng vốn do khu căn cứ quản, vì vậy cũng sẽ tồn tại công ty bất động sản, đa số họ đều là người bình thường không có dị năng, nhưng bởi vì ăn cơm nhà nước, cũng xem như là có thể diện, Bùi Nhiên đến quầy lễ tân hỏi thăm, rất nhanh đã có người chuyên phụ trách đến.
“Lầu bốn vừa có phòng trống, giá cả như nhau, đều là ba trăm điểm cống hiến một tháng, điện nước tính riêng, muốn thuê thì trả tiền ba tháng trước.”
Người tiếp đãi là một bác gái trung niên, thoạt nhìn lạnh lùng, nói chuyện dường như cũng mang theo cảm giác châm chích, Bùi Nhiên xem qua căn phòng trống lầu bốn, phát hiện nó hơi giống nhà trọ, một phòng một phòng vệ sinh, có thể nói là không rộng rãi cho lắm.
Bùi Nhiên hỏi: “Còn phòng khác không?”
Bác gái hơi nghiêng người, chuỗi chìa khóa bên hông kêu rắc rắc, bà rủ mí mắt, giọng hơi thô, như có thói quen hút thuốc, trên người mang theo mùi thuốc lá lắng đọng lâu năm: “Không cần xem đâu, đều là lớn cỡ này thôi, ở cái thời này, còn muốn ở biệt thự lớn à.”
Bùi Nhiên không cãi nhau với bà ta, dù sao bác gái là những sinh vật tương đối đáng sợ trong ký ức hắn, hắn nghiêng đầu nhìn về Khúc Nghiên, phát hiện từ đầu tới cuối cậu vẫn luôn lặng im không nói, cứ như không khí, không rời hắn một tấc, hắn lên tiếng dò hỏi: “Phòng này được chứ? Được thì anh thuê.”
Hai người xuống lầu trả hết phí, rồi làm thủ tục, ăn chút gì đơn giản, tới lui cũng hơn nửa ngày.
Phòng rất sạch sẽ, không có bụi, có đệm có chăn, mỗi ngày hẳn đều có người tới quét, Bùi Nhiên mấy tháng nay ăn gió nằm sương, nhìn thấy giường lớn trong phòng, rốt cục cũng có cảm giác làm người, hắn nằm xuống thì không muốn nhúc nhích nữa.
Khúc Nghiên ngồi ở bên ghế salon, tay đỡ cằm, lẳng lặng nhìn Bùi Nhiên lăn lộn ở trên giường. Ánh mặt trời mờ nhạt xuyên qua khe hở ở rèm cửa sổ mà vào phòng, ở bên trong phòng tạo thành một vệt ánh sáng, vừa vặn chiếu lên đỉnh đầu Khúc Nghiên, cậu hơi híp mắt lại, ánh mặt trời trút xuống trên một sợi tóc, sau đó lướt xuống trên lông mi, da dẻ tái nhợt lại ánh vẻ ôn nhuận của ngọc, trông lạnh lùng khiến người ta khó tới gần.
Bụi trong không khí, dưới ánh sáng, không chỗ trú thân.
Bùi Nhiên nằm ở trên giường, thoải mái không ngờ, hắn nhìn trần nhà, gảy gảy khăn trải giường, nhớ tới điểm cống hiến trong thẻ chỉ còn không tới một trăm, thở dài: “Không có tinh hạch.”
Lúc trước ra ngoài giết cương thi là bất đắc dĩ, bây giờ có ăn có uống, phòng cũng có, ai lại muốn ra ngoài cơ chứ.
Hắn trở mình, nhìn gò má Khúc Nghiên, nửa cánh tay rớt xuống bên giường, như đang ngoắc ngoắc tay với cậu, cười hỏi: “Em nuôi anh được không.”
Khúc Nghiên vẫn chưa trả lời, tiếng hệ thống liền vang lên:【 keng, không thể nhá. 】
Bùi Nhiên yên lặng che mặt, muốn nhanh nhanh phiền chết nó: “Tao có hỏi mày đâu, đáp bừa cái gì.”
Trong lúc cáu kỉnh, ngực hắn lại nằng nặng, cằm chạm vào lớp da lành lạnh, Khúc Nghiên chẳng biết lúc nào nằm nhoài trong lồng ngực của hắn, nghiêm túc nói: “Được, em nuôi anh.”
Bùi Nhiên sớm đoán cậu sẽ trả lời như vậy, nhưng hắn vẫn rất vui, bàn tay thuận thế mà luồn vào trong vạt áo Khúc Nghiên, như có như không khẽ xoa lên vùng xương cùng cụt của cậu, lầu bầu nói: “Ha, mơ ước lớn nhất hồi còn nhỏ của anh là ăn no chờ chết, bây giờ mơ ước lớn nhất của anh cũng vẫn là ăn no chờ chết.”
Khúc Nghiên bị hắn xoa, thấy có chút ngứa, nhưng lại chẳng né tránh, trái lại, còn trượt cơ thể mình tới, để tay Bùi Nhiên hoàn toàn với vào trong quần áo cậu, có lẽ việc này chính là sự thân mật, có lẽ là do thiếu cảm giác an toàn, không lý do gì cả, cậu rất thích cảm giác thân thể tiếp xúc với nhau.
Khúc Nghiên dịu dàng nhưng bên ngoài phủ đầy gai nhọn, nếu bị ép buộc, cậu cũng có thể mềm như nước, bởi vì cậu chủ động, động tác động viên đơn thuần này vô thức cũng thay đổi mùi vị. Bùi Nhiên đột nhiên nhớ tới trong nguyên tác, nếu như dựa theo quỹ tích vận hành vốn có, Trong tương lai Khúc Nghiên sẽ trở thành người nắm quyền căn cứ phía nam, mà cậu ở trước mặt hắn vẫn là một thiếu niên choai choai, nhìn thế nào cũng chẳng giống.
“Em nhắm mắt chút đi, anh đi tắm.”
Bùi Nhiên vẫn không hiểu rõ chuyện đàn ông làm với nhau, hắn thấy trên ống quần hơi dính bẩn, cầm quần áo sạch chuẩn bị đi tắm, vì vậy nhiệt độ ám muội lên cao trong phòng cũng vì vậy mà từ từ hạ xuống.
Khúc Nghiên nhìn hắn biến mất ở sau cửa, lần đầu tiên câu cảm thấy đàn ông mà quá ngu cũng không phải chuyện tốt, năm ngón tay cậu lướt vào trong tóc, bàn tay như cây lược, kéo tóc lên phía trên, gương mặt dần dần lộ rõ, ánh mắt cũng sắc bén hơn hẳn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cậu khẽ cười một tiếng, đứng dậy, mở cửa phòng tắm, trực tiếp chen vào cái nơi vô cùng chật chội kia, lúc đó Bùi Nhiên vừa gội đầu xong, nhìn thấy cậu không khỏi ngẩn người: “Sao vậy?”
Bọt nước văng tung toé, quần áo mỏng manh trên người Khúc Nghiên bị ướt rất nhanh, ôm sát vào người. Những giọt nước trong suốt chảy xuống, men theo gương mặt tái nhợt của cậu, cuối cùng lăn trên xương quai xanh tinh xảo mảnh khảnh rồi rơi vào vạt áo, làm nổi bật gương mặt nhàn nhạt của cậu, lạnh lẽo làm người ta khó giải thích được, nhưng cũng toát ra vẻ mê người.
Bùi Nhiên không khỏi chăm chú nhìn cậu thêm một chút: “Em muốn tắm à? Anh nhường em.”
Lúc định đi, Khúc Nghiên lại trực tiếp kéo hắn về, cả người áp người của hắn lên bức tường phòng tắm lạnh lẽo, dòng nước ào ào chảy xuống, sương mù tràn ngập, làm mắt người ta cũng mơ hồ theo.
Không khí yên lặng trong chốc lát.
Bùi Nhiên đột nhiên hiểu rõ được ý muốn của cậu, lại không giải thích được mình cần phải làm gì tiếp theo. Khúc Nghiên nhìn hắn thật chăm chú, vuốt ngược mái tóc ướt lên trên, ngửa đầu hôn Bùi Nhiên một cái. Nụ hôn đầu đặt trên môi hắn, nụ hôn thứ hai hôn lên hầu kết hắn, nụ hôn thứ ba rơi trên lòng ngực hắn, sau đó đi xuống, Khúc Nghiên quỳ trên mặt đất…
Cảnh tượng nảy dường như rất quen thuộc.
Khi bọn họ còn ngủ trong cái kho chật hẹp dưới lòng đất, trong phòng vệ sinh, Khúc Nghiên cũng từng tê dại quỳ xuống ở trước mặt hắn, gương mặt máu me đầm đìa, làm một chuyện thấp kém như vậy.
Theo bản năng, Bùi Nhiên không muốn để cậu tiếp tục, tay kéo cậu đứng dậy: “Đừng như vậy.”
Đôi môi nhạt màu của Khúc Nghiên dần dần sậm màu hơn, là một màu hồng mỹ lệ, cậu khẽ cau mày, đầu ngón tay nắm lấy hai tay Bùi Nhiên, nét mặt cố chấp, giọng nhẹ nhàng mơ hồ, nói: “Tại sao…”
“Không phải anh thích em sao…”
“Tại sao không động vào em chứ…”
Cũng đã quỳ rồi, tại sao đã làm như vậy mà vẫn không đồng ý chứ?
Chuyện này với Khúc Nghiên thật sự rất kinh tởm. Lúc cậu còn nhỏ, nhìn người mẹ làm gái của mình và khách của bà ta mây mưa triền miên, cả phòng ngập mùi thuốc lá, tiếng kêu gào vui thích như là một bàn tay thối nát, lòng bàn tay siết chặt, sa đọa phóng đãng.
Nếu như bà ta không chết.
Nếu như người đàn bà đó còn sống.
Bà ta sẽ đem con mình ra rao bán với giá cao, dù sao thiếu niên thanh tú sạch sẽ vĩnh viễn có sức hấp dẫn lớn lao với khách.
May mà bà ta chết rồi.
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Khúc Nghiên quấn chặt cổ Bùi Nhiên, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói, dường như có thể nhìn thấu lòng người: “Em biết anh không thích con trai, thế nhưng anh đã nói, là anh thích em…”
Cậu chặn lại nơi nào đó của Bùi Nhiên, sau đó cơ thể chậm rãi trượt, đầu gối chạm vào mặt đất lần thứ hai, ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh là người duy nhất em đối đãi như vậy… có biết không?”
Chỉ Bùi Nhiên mới không làm cho cậu cảm thấy buồn nôn.
Dù hai người đã đủ thân mật nhưng Khúc Nghiên còn cảm thấy không đủ, dục vọng chiếm hữu của cậu còn cao hơn cả máu thịt giao hòa, càng dữ dội hơn nuốt vào bụng, dục vọng của cậu như vực sâu vô tận, mãi mãi cũng khó mà lắp đầy.
“Không cần như vậy đâu.”
Bùi Nhiên thấy thế, cuối cùng vấn đề phức tạp như “Rốt cuộc thì ra mình thích cả nam và nữ” cũng được vứt đi, lần thứ hai hắn kéo Khúc Nghiên lên, trở tay tắt vòi hoa sen, ôm thiếu niên gầy gò ra khỏi nhà tắm, nghiêng người ngã xuống trên giường.
Trên người hai người họ đều dính nước, tí tách rơi trên giường, làm ướt từng mảnh, ít hoặc nhiều. Xương hàm dưới của Bùi Nhiên rõ ràng, sườn mặt lộ lên đường nét gợi cảm, hầu kết giật giật, sau đó cúi người để lại trên môi Khúc Nghiên một nụ hôn, không tiếng động mà an ủi thiếu niên có tâm trạng biến đổi không ngừng đang nằm dưới mình.
Khúc Nghiên như là một kẻ nghiện, cuối cùng cũng giống như có được thuốc giải mà thỏa mãn thở dốc một tiếng, khôi phục dáng vẻ nghe lời vốn có, cậu ôm eo Bùi Nhiên, giọng ám khàn khàn muội: “Hôn em đi…”
Bùi Nhiên dùng răng khẽ cắn cậu một chút, ý là đang hôn đó.
Khúc Nghiên lại hỏi: “Anh thích em chứ?”
“Thích, ” Bùi Nhiên nghiêm túc trả lời, sau đó dừng lại động tác lại, nhìn về phía cậu, “Vậy em thích anh không?”
Khúc Nghiên không nói, mà là dẫn dắt tay hắn, chậm rãi đặt lên lưng mình, nơi đó có ba vết thương mới, là trước bị cương thi cấp cao tấn công, vì bảo vệ Bùi Nhiên mà để lại.
Lúc đó bọn họ dừng chân tại một nhà trọ bỏ hoang, không ngờ có tới ba con T4, Khúc Nghiên không có cách nào hoàn toàn điều khiển chúng, ban công lầu hai là lối ra duy nhất, Bùi Nhiên sợ độ cao không dám nhảy xuống, Khúc Nghiên kéo thật chặt, nói: “Đừng sợ, không đau.”
Sau đó Bùi Nhiên đúng là không đau, bởi vì Khúc Nghiên làm đệm cho hắn, phía sau lưng bị ba mảnh thủy tinh vỡ đâm trúng.
Đau, chỉ có Khúc Nghiên mà thôi.
Bùi Nhiên vẫn nhớ ba vết thương này, hắn vuốt ve mặt vết thương đóng mài, cúi người dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, mang theo yêu thương lẫn đau lòng. Khúc Nghiên mẫn cảm, run rẩy, sau đó ôm chặt Bùi Nhiên, cảm thụ được nhiệt độ của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng thở dốc: “Không nên hỏi em thích anh hay không, anh chỉ cần biết rằng, trên đời này, em sẽ chỉ vì anh mà cam tâm tình nguyện bị thương, là đủ rồi…”
“Em sẽ luôn bảo vệ anh.”
Từ ‘thích’, đối với Khúc Nghiên mà nói, rất vô lực cũng rất nhạt nhòa, không đủ để miêu tả lòng cậu.
Nhưng đối với Bùi Nhiên cũng như đối với mình, thích một cái vô lực và yếu ớt, xem như bảo vật mà trân trọng.
Bùi Nhiên khẽ vuốt ve cậu, Khúc Nghiên như đang khóc, trên mặt cậu cũng đầy mồ hôi, khóe mắt chưa từng có nước mắt, vừa thở dốc, yếu ớt ngẩng đầu lên, cái cổ yếu đuối lộ ra trong không khí, như thừa nhận khoái cảm trào dâng.
“Khúc Nghiên…”
Bùi Nhiên thấp giọng gọi tên cậu, tâm trạng cũng khó tả hơn trước đây, hắn hôn mỗi một tấc da thịt trên người Khúc Nghiên, bản tính ấm áp rốt cục cũng mang theo chút quyết tâm ăn tươi nuốt sống người ta vào bụng.
Khúc Nghiên cắn chặt vành tai của hắn, âm thanh va chạm vang lên vỡ vụn, cậu nói đứt quãng: “Biết gì không… người như em rất đáng thương…”
Chưa từng thấy ánh sáng, chưa từng hưởng ngọt ngào, người khác chỉ cần bố thí một chút tình yêu, sẽ như nhặt được bảo vật, chỉ cần đối xử tốt với cậu dẫu chỉ một chút, cậu sẽ nguyện ý dâng cả trái tim mình lên.
Thật là bi ai.
Đáng thương biết bao.
Những kẻ đáng thương lớn lên ở rãnh nước bẩn.
Khúc Nghiên nói tiếp, chỉ có mình cậu mới hiểu: “Em vốn nghĩ em không phải là một kẻ đáng thương, mà thì ra em vốn…”
Bùi Nhiên nâng mặt cậu, nhìn vào hai mắt cậu, thấp giọng nói: “Em không phải.”
“Có anh ở đây, nên em không còn đáng thương nữa.”
Bóng đêm dần chìm xuống, tắm rửa xong, nằm trên giường chặt chẽ ôm nhau, không ai buông tay, Khúc Nghiên nằm ở trên người Bùi Nhiên, nhắm hai mắt, nét mặt hiếm khi có chút yên tĩnh, trên lưng là ba vết thương đáng sợ dần chìm vào trong màn đêm mơ hồ trong căn phòng, cuối cùng ẩn vào trong đêm tối mịt mù.
Chúng có thể trở thành người bạn trung thành, mãi mãi ở bên cạnh cậu tới hết cuộc đời, không có hận thù, không có tranh cãi ầm ĩ, yên lặng nằm ở trên lưng cậu, yên lặng.
Mấy ngày liên tiếp thần kinh Bùi Nhiên căng thẳng vô cùng, đột nhiên thả lỏng, cơn buồn ngủ như thủy triều kéo tới, hắn không chú ý, người trong ngực hắn, yên lặng mặc quần áo tử tế, rời khỏi phòng.
Buổi tối trạm gác của căn cứ rất nghiêm mật, đèn pha đảo qua từng ngóc ngách, không một kẽ hở, không bỏ qua chỗ nào cả, thỉnh thoảng có tiếng ô tô nổ vang rền, là đội dị năng hoàn thành nhiệm vụ trở về, cũng không ai chú ý tới thân ảnh gầy gò bí ẩn trong bóng đêm kia.
Tinh hạch có thể nâng cấp dị năng, nhưng cũng chỉ dành cho người mới bắt đầu, càng về sau, cấp càng cao, thì càng khó tiến thêm, chỉ dùng để bổ sung thể lực.
Chỉ khi ở bước ngoặt sinh tử, mới có bước nhảy vọt.
Ở cách căn cứ không xa có một khu đồng hoang, từ từ có một đám cương thi nhỏ tụ tập lại, nhưng chúng chỉ đi tới đi lui, không gào thét, yên tĩnh ngoan ngoãn tới kỳ cục, cho chẳng gây chú ý.
Khúc Nghiên yên lặng điều động càng nhiều cương thi, ép năng lực tinh thần của mình lên tới đỉnh. Trong cơ thể, dị năng chuyển động càng lúc càng nhanh, từ từ, cương thi tụ tập càng nhiều, thành một mảnh đen kịt, ở đêm không trăng này, nhìn không tới điểm cuối.
Khúc Nghiên đội nón lưỡi trai, hơn nửa khuôn mặt đều rơi vào trong bóng tối, cậu nghiêng đầu đánh giá bầy cương thi từ xa, như tham gia vào một buổi phối âm cho vở kịch, môi cậu không hề có một tiếng động giật giật, phun ra một chữ: “Ầm…”
Dường như đáp lại lời hắn, dưới bóng đêm, cầy cương thi cùng nhau nổ tung, máu thịt tung toé, đủ loại tổ chức cơ thể rơi trên sân cỏ, phát ra tiếng sột soạt, làm người ta hoài nghi có phải có cơn mưa rào hay không.
Cả người Khúc Nghiên tỏa ra mùi tanh hôi, cậu cũng không để ý việc hiện trường doạ người trước mặt này có thể làm người khác chú ý, tâm trạng lại rất tốt đi tới trước, dùng tinh thần lực khống chế cho đống tinh hạch nổi lên khỏi đống máu thịt đó, sau đó cất chúng vào túi đeo bên người.
Sáng hôm sau, Bùi Nhiên bất ngờ tỉnh lại, một tia sáng xuất hiện, lóe lên ở khe hở giữa hai mí mắt, đâm đến đôi mắt hắn đau, hắn cau mày ngồi dậy, mở đôi mắt buồn ngủ, sau đó đã nhìn thấy cả giường tinh hạch…
Cả giường…
Tinh hạch…
Thứ này sáng như kim cương, chẳng biết là ai đã rửa sạch chúng, để hết trên giường, ánh sáng khúc xạ lọt vào từ khe hở ở rèm cửa, chói mắt như tinh hà.
Bùi Nhiên vẫn còn lơ mơ, bên tai liền bỗng nhiên vang giọng nói quen thuộc: “Thích không?”
Khúc Nghiên nằm úp sấp ở bên giường, tay chất chiến lợi phẩm thành đống ở trên giường, sau đó giao hết cho Bùi Nhiên: “Cho anh hết.”
Mặt cậu không có chút tối tăm nào, lẳng lặng nằm úp sấp ở bên giường, như là chờ được khen. Bùi Nhiên lặng im chốc lát, nhịn không được lau mặt, hỏi: “Em đào à? Lúc nào?”
Khúc Nghiên nói: “Tối hôm qua.”
Bùi Nhiên ngồi ở trên giường, tâm trạng như đang đi trên tàu cao tốc, từ khiếp sợ chuyển thành kinh ngạc, từ kinh ngạc chuyển thành bình tĩnh, cuối cùng liếc nhìn mái tóc đen mềm của Khúc Nghiên, không biết nên nói cái gì.
Bùi Nhiên tiện tay mặt quần áo lên, tóc tai bù xù, mang tới cảm giác một gã đẹp trai chán chường. Hắn xuống giường, kéo Khúc Nghiên từ trên mặt đất vào trong lồng ngực, vừa giận vừa cười: “Ngủ cùng anh, còn có thể đi ra ngoài giết cương thi, em có sức dữ.”
Khúc Nghiên không biết có hiểu hay không, thấy Bùi Nhiên ôm cậu, nét mặt lộ ra vẻ vui vẻ rõ ràng, thuận thế nhào vào trong lồng ngực của hắn, cọ cọ cằm của hắn nói: “Em nuôi anh mà.”
Hệ thống canh đúng lúc, như ma trơi: 【 đồng ý với tui, đừng có lấy nghen 】