Nghiêm Ngộ có một giấc mộng dài, kỳ quái lạ lùng, cái gì cũng có, rồi như không thứ gì còn sót lại, hắn hít thở nặng nề, khó khăn thức dậy từ giấc mơ, mở mắt ra, vẫn còn thất thần.
Vô số bóng mờ tụ tập lại cùng một chỗ, gương mặt từ từ rõ ràng, cuối cùng chính là gương mặt mà hắn quen, Tuân Xuyên nằm úp sấp ở trên người hắn, trợn tròn mắt nói: “Anh mà không tỉnh, là em nghĩ anh đã chết rồi.”
Trong nháy mắt, gương mặt của cậu đầy sức sống, tùy ý một cách rõ ràng.
Nghiêm Ngộ sững sờ trong chốc lát, mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nâng tay sờ mặt Tuân Xuyên, liền chạm vào vết cắt biến mất không còn tăm hơi ở cổ họng cậu, cười thấp giọng nói: “Tốt quá.”
Cũng không nói là việc gì tốt.
Tuân Xuyên đơn thuần cho là hắn khen mình đẹp trai, nên hất cằm nâng mặt lên: “Mất rồi đúng không, một chút vết thương cũng không còn.”
Cậu dựa vào rất gần, Nghiêm Ngộ nghiêng đầu có thể hôn cậu, trên thực tế Nghiêm Ngộ cũng thật sự làm như vậy rồi, nắm cái cằm hơi lạnh của Tuân Xuyên, hôn một cái trên đó, dừng lại hai, ba giây mới rời khỏi, thuận lời của cậu: “Ừ, một chút vết thương cũng không còn.”
Tuân Xuyên nhìn đối mắt thâm thúy của Nghiêm Ngộ, tất nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, nếu như bây giờ đo nhiệt độ, lỗ tai cậu chắc đã bị thiêu cháy rồi, xoay người vùi vào trong chăn, buồn bực nói: “Em bây giờ lợi hại hơn anh đó…”
Nghiêm Ngộ hơi nhíu mày: “Cho nên…?”
Giọng Tuân Xuyên mang theo chút đắc ý: “Sau này anh không thể đuổi em đi.”
“Không đuổi em,” Nghiêm Ngộ chắc cảm thấy cậu có chút ngốc, nằm xuống lại, ôm Tuân Xuyên vào trong lòng, hôn cái trán hơi lạnh của cậu, thở dài nói: “Sau này không bao giờ đuổi em đi.”
Tuân Xuyên, đôi khi, nghĩ lại, nếu như lúc trước Nghiêm Ngộ nói thẳng cho cậu biết, mà mình lại tin, hai người có lẽ sẽ trải qua những ngày kinh hồn bạt vía, nhưng mình cuối cùng có lẽ vẫn sẽ chết.
Sẽ chết một cách thật yên lặng, bởi vì đã sớm biết nguyên nhân, cho nên cũng không có oán hận, cũng không biến thành ác quỷ, cuối cùng sẽ đi đầu thai.
Cục diện hiện tại, tuy rằng con đường phía trước gian nan, nhưng ai có thể nói đây không phải là một phương thức khác để thành toàn hai người.
Nghiêm Ngộ nằm không bao lâu, mới phát hiện mặt mày mình xám xịt, phía sau lưng còn có mồ hôi dinh dính, xuống giường đem khăn trải giường và vỏ chăn ném vào máy giặt, sẵn tiện vào nhà tắm rửa ráy.
Tay Tuân Xuyên vừa nhấc lên, một cái vỏ chăn màu trắng trong tủ bay ra, cậu đến cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước ào ào ào bên trong, hai tay dán vào kính mài, giống như nhào vào, cố ý doạ Nghiêm Ngộ: “Em vào được này.”
Nghiêm Ngộ đang gội đầu, hắn dội sạch sẽ xà phòng, mở mắt ra, phát hiện ngoài cửa có một bóng người mơ hồ: “Muốn vào thì vào.”
Nếu như chịu thiệt thì không phải là hắn rồi.
Tuân Xuyên vẫn ngại nhìn lén, da mặt khi mỏng khi dày, đầu ngón tay cậu gõ lên mặt kiếng một cái, phát ra tiếng vang lanh lảnh: “Em đi trải giường.”
Trong phòng quá yên lặng, Tuân Xuyên không thích cái cảm giác này, bèn mở TV, dù cho không muốn xem, nghe tiếng cũng tốt, tóc Nghiêm Ngộ ngắn, chưa bao giờ sấy, hắn thay quần áo xong thì vào buồng tắm, tóc tai ướt nhẹp vẫn còn nhiễu nước, nhìn thấy Tuân Xuyên khom người tại trải giường, trải xong giường thì thay bao gối, tới tới lui lui như một con ong nhỏ cần cù chăm chỉ.
Máy giặt phát ra tiếng ong ong, hương nước giặt nhàn nhạt bay khắp phòng. Phim truyền hình đang lúc chiếu lại, Nghiêm Ngộ dùng di động đặt thức ăn bên ngoài, lại thấy Tuân Xuyên kéo rèm cửa sổ ra, híp mắt một cái, lúc này mới phát hiện hôm nay trời mưa, bên ngoài thời tiết mát mẻ, là nhiệt độ mà nhiều người yêu thích.
Cậu bỗng nhiên thoả mãn.
Tuân Xuyên ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa xem ti vi, vừa ăn đồ ăn vặt trước đó cậu mua về, thấy Nghiêm Ngộ ngồi lên, lấy chân đá hắn ra: “Tóc anh còn ướt kìa.”
Nghiêm Ngộ miễn cưỡng ổn định cơ thể mình: “Đồ ăn vặt của em quá hạn rồi.”
Tuân Xuyên nghe vậy, động tác ngừng lại, theo bản năng nhìn ngày sản xuất, lại thấy Nghiêm Ngộ đang cười trộm, lúc này mới phát hiện mình bị lừa, cậu tóm lấy sau gáy Nghiêm Ngộ, bỗng nhiên thổi một hơi thật mạnh, làm đối phương run một cái.
Tuân Xuyên hỏi: “Có nhớ không, lần đầu gặp em, anh cũng làm như vậy.”
Nghiêm Ngộ phát hiện tóc mình đã khô một cách thần kì rồi, ngồi trên giường: “Cho nên?”
Tuân Xuyên nói: “Động tác này không đứng đắn, rất cợt nhã.”
Nghiêm Ngộ đưa lưng về phía cậu, không thấy rõ nét mặt, mà như là đang cười, thuận miệng đáp một tiếng: “Ồ.”
Cũng không lâu sau, thức ăn được đưa tới, đều là thức ăn nhanh, hamburger gà chiên, khoai chiên, Tuân Xuyên mới vừa ăn xong đồ ăn vặt, lại thấy thèm, thấy Nghiêm Ngộ mở túi ra thì vui mừng, đầu tiên là uống một ngụm nước ngọt.
Cậu dường như có thể nếm ra một chút mùi vị, chớp mắt nói: “Lành lạnh, có hơi ngọt.”
Nghiêm Ngộ nghe vậy ngừng lại, cắn chặt ống hút, cũng uống một ngụm, kết quả cái gì cũng không hút được, lúc này mới phát hiện ly nước đã cạn rồi, cậu nhấc mắt nhìn về phía Tuân Xuyên, mà người kia làm mặt quỷ cười nhạo hắn.
Nghiêm Ngộ: “Không quan trọng lắm.”
Hắn còn một ly, mua phần hai người.
Phim truyền hình chiếu Bạch Xà truyện dường như kết thúc rồi, Pháp Hải trấn áp Bạch Tố Trinh dưới Lôi Phong tháp, cách Kim Sơn tự trăm bước, không phải người xuất gia không được đi vào. Hứa Tiên cầm một con dao cạo, ở ngoài cửa trực tiếp cắt búi tóc, tóc tai bù xù, một đao cạo sạch tóc, ngoài tháp dưới núi quét chùa cả đời.
Ngoài cửa sổ mưa phùn tí tách rơi, trên cửa kiếng cũng nhiều có nhiều vệt nước, uốn lượn rồi rơi xuống đất, ngày hôm nay nhiệt độ có hơi thấp, Tuân Xuyên trùm chăn, làm ổ bên trong thoải mái thở dài: “Thích nhất trời mưa mà ở trong nhà.”
Nghiêm Ngộ hỏi: “Tại sao?”
Tuân Xuyên nói: “Người khác mắc mưa, em thì không.”
Phòng cũ kỹ, lúc trời mưa, trần nhà cũng ẩm ướt, chẳng bao lâu hình thành rất nhiều chỗ mốc, Nghiêm Ngộ là người hôm nay có rượu hôm nay say, chưa bao giờ cân nhắc sau đó sống thế nào, hiện tại đột nhiên hiểu ra, người sống, thì chạy là điều rất quan trọng.
Hắn mở to mắt, đụng Tuân Xuyên một cái: “Ở đây ít lâu nữa rồi chúng ta dọn nhà.”
Tuân Xuyên nhìn về phía hắn: “Anh có tiền sao?”
Hai tay Nghiêm Ngộ gối ở sau gáy, chậm rãi nhắm mắt: “Anh sẽ kiếm tiền.”
Tô Tình có chút võ công mèo quào mà có thể kiếm nhiều như vậy, không lý gì hắn không được, thuật sĩ có bí pháp bảo vệ dương khí, giao du với quỷ thời gian dài với cũng không sao, trước đây Nghiêm Ngộ không làm, đơn giản là cảm thấy dính phải vận rủi, nhưng bây giờ ngẫm lại, cũng tốt.
Tô Tình vốn định hôm nay dọn nhà, nhưng có lẽ vì nguyên khí tổn thương, trì hoãn một quãng thời gian, không lâu sau, cô tìm đến Nghiêm Ngộ, Nghiêm Ngộ mới biết, Tô Tình vốn tính mở phòng trà đoán mệnh tại nhà.
“Tôi đã chọn địa chỉ mới xong rồi, chủ trọ nói bên kia vẫn còn phòng trống, hơn nữa cách phòng trà cũng rất gần, các cậu muốn cùng tôi chuyển tới đó không. Tôi ở bên ngoài đi sớm về muộn cũng không coi sóc hết được, các cậu có thể giúp tôi xem cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ có khách đoán mệnh, mua bùa hộ mệnh, lương cậu theo đó mà tính.”
Nghiêm Ngộ cũng coi cứu mạng Tô Tình, cô có lòng quan tâm, với lại mấy chuyện bắt quỷ như vậy hai người dù sao cũng tốt hơn một, thay phiên thay ca, vừa kiếm tiền vừa có thể chiếu cố nhau.
Nghiêm Ngộ không do dự đáp ứng: “Cô là chủ, cô tính đi.”
Hắn trả bù tiền nhà cho bác gái chủ trọ, sau đó bắt đầu lục tục thu dọn hành lý, có thể nói không có quy tắc gì, nhà bếp dọn một nửa, lại đi gom quần áo, quần áo còn chưa chuẩn bị xong, lại nghĩ việc dùng vải bố quấn lên thanh kiếm đồng tiền, tránh làm ngộ thương người.
Tuân Xuyên ôm gối ngồi dưới đất, nhìn bốn phía rối như tơ vò, thực sự không có chỗ để tay, không biết sao Nghiêm Ngộ nghèo rớt mùng tơi mà trong nhà nhiều thứ lỉnh kỉnh thế.
Nghiêm Ngộ nói: “Dọn sách là được, không cần lấy giấy đâu.”
Tuân Xuyên bĩu môi: “Anh nói thì hay lắm, gạt em làm cu li cho anh.”
Sau đó đem sách bói quẻ xếp từng quyển từng quyển đặt trong hành lý, Nghiêm Ngộ bận việc một buổi sáng, mặt mày xám xịt, hắn kéo ống tay áo lên đến khuỷu tay, thấy Tuân Xuyên cúi đầu thu dọn đồ đạc rất ngoan ngoãn, tới gần hôn cậu một cái.
Tuân Xuyên xoay người, ghét bỏ mà lau mặt: “Người anh toàn mồ hôi, đi ra đi.”
Nghiêm Ngộ vui vẻ, bản tính lưu manh trỗi dậy, muốn đè cũng không đè được, không để ý Tuân Xuyên giãy dụa, cưỡng ép cọ mặt đầy mồ hôi của hắn vào, sau đó dùng sức hôn lên hai má cậu: “Anh không đi.”
Tuân Xuyên nhéo hắn một cái.
Nhưng vào lúc này, dưới lầu vang lên tiếng còi ô tô, Nghiêm Ngộ nói: “Tô Tình đến, em dọn đi, anh xách đồ xuống.”
Tuân Xuyên không để ý tới hắn, cúi đầu để vào trong túi, nghe thấy tiếng bước chân Nghiêm Ngộ xa rồi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, sau đó lại nhìn lại chỗ mình đang ở.
Cái phòng này không hề lớn, cũng không được tốt lắm, mà có quá nhiều chuyện đều xảy ra ở đây, đột nhiên rời đi, vẫn còn có chút không nỡ.
Quẻ đồ thượng vàng hạ cám quá nhiều, Tuân Xuyên sợ mình để sót, liền đem đống giấy quăng dưới đất kiểm tra lần nữa, xếp phẳng từng tờ lại, chờ Nghiêm Ngộ xem lại xem có còn muốn vứt không.
Dưới đáy bàn học phủ một lớp bụi dầy, cửa phòng mở rộng, một trận gió lạnh thổi vào, một tờ giấy nhỏ lăn một vòng, dừng ở chân bàn.
Tuân Xuyên tiện tay nhặt lên xem, phát hiện là vé đi thành phố X, liền ném ra sau, mà không biết nhớ tới chuyện gì, thân hình bỗng nhiên ngừng lại, xoay người, giờ mới lượm về.
Tấm vé tàu đã cũ có hơi rách, viền hơi thô, Tuân Xuyên lấy tay vuốt lên một chút, mới phát hiện đó là sau tết, ngày 25, mười giờ rưỡi sáng sớm tới thành phố X.
Mà cậu chết ngày 24…
Tuân Xuyên dường như hiểu được chuyện gì đó, không dấu vết siết chặt vé xe, hồi lâu, thở dài một hơi, dựa lưng vào cạnh giường ngồi trên mặt đất, bĩu môi, như muốn khóc, cuối cùng lại nhịn được.
Dường như là cuộc đối thoại rất lâu trước kia, giờ nhớ tới, vẫn từng chữ rõ ràng.
“Nghiêm Ngộ…”
“Hửm?”
“Nếu như, em là nói nếu như, nếu như anh biết buổi tối ngày hôm ấy em sẽ chết, anh vẫn sẽ đi thành phố X sao?”
“Ừm…”
“Anh sẽ đi sao?”
“Ừm.”
Hắn đến cùng vẫn đi, dù không biết cậu sẽ chết, cũng sẽ đi.
Hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Tuân Xuyên phản ứng lại, kẹp vé xe kia vào một quyển sách, sau đó kéo dây kéo, Nghiêm Ngộ vào, liền vào nhà tắm rửa mặt, sau đó dùng ống tay áo chùi lung tung hai lần.
Tuân Xuyên hỏi: “Bên ngoài rất nóng sao?”
Nghiêm Ngộ: “Đúng vậy, khuân đồ đổ mồ hôi.”
Hắn nhìn bốn phía một vòng, phát hiện chỉ còn hai cái vải dù, hỏi: “Còn mấy thứ này thôi à?”
Đồ trong nhà không cần nữa, tới chỗ mới thì mua, Tuân Xuyên chỉ vào đống giấy: “Anh xem xem còn cần không?”
Nghiêm Ngộ cũng không thèm nhìn tới: “Không cần, đi thôi, đóng cửa.”
Nói xong xách hai cái túi đi xuống lầu dưới, Tuân Xuyên đóng cửa lại, biến thành hồn thể, lướt nhẹ bay tới, bám vào sau lưng Nghiêm Ngộ, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Em nặng không?”
Nghiêm Ngộ đùa: “Anh nói nặng, thì em có xuống không.”
Tuân Xuyên lắc đầu, ôm sát cổ của hắn: “Không xuống.”