Nam Hạ nghe vậy mới an tâm cùng anh dùng bữa, sau đó liền mỏi mệt rã rời trở về giường nghỉ ngơi.
Sợ cô ngủ quá lâu sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ buổi tối, hai tiếng sau, Cố Thâm khe khẽ đánh thức tiểu thiên hạ trong ngực.
Nam Hạ rời giường rửa mặt, quay trở lại đã thấy anh vào bếp chuẩn bị nấu ăn.
Dáng người tuấn tú hơi cúi xuống, lộ ra bóng lưng mang đậm khí chất phóng khoáng nhưng cũng không kém phần thành thục chững chạc.
Cô nhớ tới ngày đó lần đầu tiên quen biết anh.
Đã tám năm rồi, anh vẫn kiên trì bên cạnh cô, thật tốt.
Nam Hạ khe khẽ đi tới sau lưng anh, vươn tay ôm lấy Cố Thâm.
Khóe miệng người đàn ông phía trước không tự chủ được khẽ cong lên, không nói gì, để mặc cho cô ôm lấy mình.
Qua một lúc lâu, anh đột nhiên nghe thấy cô lẩm bẩm: "Thật muốn gả cho anh."
"...."
Động tác trên tay hơi dừng lại.
Trong nồi thịt gà hầm đang sôi lên ùng ục, toát ra một trận hương thơm hấp dẫn.
Nam Hạ bị thanh âm này nhắc nhở, phát hiện anh còn không đeo tạp dề, nhất định là ngại phiền.
Cô buông anh ra, từ trong ngăn kéo bếp tìm thấy một chiếc tạp dề, đi tới bên cạnh anh: "Mau đeo cái này vào, không thì cả người đều sẽ ám mùi thức ăn đó."
Cố Thâm không quá để ý: "Anh cũng chỉ là người bình thường, đương nhiên sẽ mang theo những dấu vết sinh hoạt hàng ngày chứ."
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng anh vẫn ngoan ngãn cúi đầu để cô đeo tạp dề cho mình.
Tay nhỏ ở sau lưng linh hoạt vài động tác, tạp dề đã được cố định ngay ngắn.
Nam Hạ thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình, lại vui vẻ ôm lấy anh, cảm giác chính mình càng lúc càng thích người ngày rồi.
Lại qua thêm một lát, Cố Thâm cuối cùng cũng tắt bếp.
Cô tự giác nói: "Để em đi lấy khay bày bàn."
Cô vừa mới buông anh ra đã bị người kia cường hãn dùng một tay kéo vào trong ngực.
Anh cúi đầu, mắt phượng hẹp dài lộ ra ý cười, lưu manh nói: "Ban nãy vừa lẩm bẩm gì đó? Lặp lại lần nữa."
Nam Hạ nhìn lên.
Mỗi lần anh cười như vậy, toàn thân đều là cổ bĩ khí phóng khoáng kia, mê người đến lợi hại.
Đường cong quai hàm cương nghị cũng lộ ra thật rõ ràng.
Cô đối diện với ánh nhìn của anh, ngại ngùng lặp lại mấy lời lúc nãy: "Thật muốn gả cho anh."
Cố Thâm bật cười: "Vừa được người khác làm cho một bữa cơm liền muốn gả cho người ta? May mắn mà gặp anh, gặp phải người khác thì không biết em sẽ bị lừa đến mức độ nào."
Cô nhu thuận gật đầu, tựa vào ngực anh: "May mà có anh."
Hai người ăn ý sinh hoạt cùng một chỗ, thời gian trôi qua rất nhanh.
Hơn chín rưỡi một chút, Phương bá đã gọi điện thoại hỏi Nam Hạ khi nào cô về nhà.
Sau khi cúp điện thoại, cô khẽ thở dài một hơi.
Cố Thâm nhéo nhéo gò má hây hây của cô: "Không sao, về sau sẽ còn có nhiều thời gian."
Nam Hạ quyến luyến không thôi nhìn anh.
Anh không đến cô còn cố nhịn, vừa gặp mặt thì nhớ nhung trong lòng thật sự không thể nhịn được, thật muốn cả ngày dính lấy anh.
Cô cúi đầu, khe khẽ nói: "Ước gì cả thể dành cả ngày với anh."
Cố Thâm xoa nhẹ đỉnh đầu cô, ôm cô vào lòng một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: "Đi thôi, anh đưa em về nhà."
Cố Thâm lái xe Nam Hạ vòng vèo qua mấy con phố, kéo dài thời gian hai người ở cạnh nhau một lúc sau đó dừng ở phụ cận, để cô tự mình lái xe vào sân.
Nam Hạ vừa vào phòng khách liền thấy Nam Khải.
Nụ cười tươi tắn trên khóe môi cong cong vẫn chưa kịp thu lại.
Nam Khải sững sờ chớp mắt, cảm giác đã rất lâu rồi không nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm thế này từ con gái mình.
Nam Hạ tưởng rằng ba mình đang ở lầu hai, ai ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy, có chút chột dạ cúi đầu.
Bất quá cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Ba, hôm nay ba không đọc sách sao?"
Nam Khải ừ một tiếng, "Hôm nay cùng đi chơi với Nam Phong có vui không?"
Nam Hạ qua loa gật đầu: "Rất tốt."
Nam Khải: "À? Vậy hôm nay hai đứa đã đi đâu?"
"..."
Nam Hạ thật sự có chút hoài nghi có phải ba đã nhìn ra điểm gì khác lạ rồi không.
Nhưng thần sắc ông cũng bình thường tự nhiên, giống như thuận miệng hỏi một chút.
Nam Hạ nói: "Đến nhà của đồng nghiệp anh ấy ăn lẩu. Rất nhiều người, náo nhiệt vô cùng."
Nam Khải gật đầu một cái, không nói gì nữa, thúc giục cô đi nghỉ ngơi.
*
Thời điểm giữa tháng 7, Tần Nam Phong vô tình gặp phải tai nạn xe cộ, gãy xương chân phải.
Ba mẹ anh bận bịu chuyện công việc, không có thời gian chiếu cố chăm sóc, dứt khoát đem anh đến nhà Nam Khải dưỡng thương.
Sau khi Tần Nam Phong chuyển đến, trong nhà như có thêm rất nhiều sinh khí, tâm tình của Nam Khải cũng buông lỏng hơn rất nhiều.
Hai người lúc này đang ở phòng khách nói chuyện phiếm.
Tần Nam Phong chuyển đĩa táo đến trước mặt Nam Khải, ông nhận lấy, hỏi: "Hạ Hạ đâu rồi?"
Dì giúp việc nói: "Tiểu thư ra ngoài đi dạo."
Nam Khải cảm thấy có chút khác thường: "Đứa nhỏ này dạo này hình như rất thích ra ngoài."
Tần Nam Phong cười cười: "Chắc là tại vì con quá khó hầu hạ."
Nam Khải biết đối phương nói đùa, cười một tiếng: "Nói khó hầu hạ thì ta đây mới là người khó hầu hạ."
Tần Nam Phong: "Cũng đúng."
Nam Khải: "..."
Đúng lúc này, Nam Hạ trở lại.
Cô để lộ ra vẻ mặt mang theo ý cười, bước chân vui vẻ nhịp nhàng, ngọt ngào chào hai người đang ở phòng khách, sau đó nhanh chóng lên lầu.
Nam Khải quét mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 10 rưỡi đêm.
Ông hỏi: "Dạo này tâm tình của Hạ Hạ có vẻ rất tốt. Con có thấy vậy không?"
Tần Nam Phong cắn một miếng táo: "Chắc vậy. Chắc là nhờ người anh họ thú vị như con mới thắp sáng được cuộc sống tẻ nhạt của Hạ Hạ."
Nam Khải không để ý tới Tần Nam Phong, khẽ nhíu mày.
*
Hạ Hạ cơ hồ mỗi ngày đều ra ngoài, thi thoảng mới có một hôm ở nhà.
Nam Khải nắm chắc thời gian Nam Hạ trở về nhà, mượn cớ muốn đi ngủ sớm, ở trên lầu nhìn ra ngoài.
Quan sát mấy ngày, thấy cô đều trở về một mình, tâm tình Nam Khải mới hạ xuống một chút.
Lại qua mấy ngày, Nam Khải đang ở trong nhà kho tìm một ít vải vóc thì nhìn thấy bóng Nam Hạ. Bên cạnh cô còn có một người đàn ông, rất cưng chiều mà xoa đầu cô.
Cửa sổ nhà kho là hướng ra phía cửa sau của biệt thự, Nam Khải rất ít khi đến chỗ này.
Nam Khải khẽ nghiến răng, bảo sao ông chú ý mấy hôm nay vẫn không phát hiện được gì.
Ông đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.
Nam Hạ hơi ngước đầu, cười ôn nhu lại vui vẻ, nụ cười kia rực rỡ đến độ có thể thắp sáng cả trời đêm.
Nam Khải hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài, trở lại phòng khách đợi người.
Mười giờ rưỡi, Nam Hạ đã trở lại.
Nam Khải nhìn cô, định lên tiếng chất vấn nhưng nhìn thần sắc vui vẻ của Nam Hạ cũng không nỡ mở miệng.
Hôm sau, Nam Khải hỏi Tần Nam Phong: "Còn định giấu đến bao giờ?"
Tần Nam Phong lại cắn một miếng táo: "Bá phụ định hỏi gì?"
Nam Khải thản nhiên nói: "Định lừa ta đến lúc nào đây? Người kia đã theo Nam Hạ đến tận London rồi đúng không?"
Tần Nam Phong lập tức cười: "Đây là chuyện gì chứ? Sao lại liên quan đến con? Nếu nói lừa bịp giấu giếm thì là Hạ Hạ gạt người mới đúng chứ."
Anh lại tiếp tục ăn táo.
Nam Khải trầm giọng hỏi: "Con biết tên kia?"
Tần Nam Phong: "Có biết."
Nam Khải hít một hơi thật sâu: "Người như thế nào?"
Tần Nam Phong: "Không quá quen."
"..."
Nam Khải nói: "Vậy biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu."
Tần Nam Phong suy nghĩ một chút: "Thật ra cũng không có gì nhiều. Bất quá dáng dấp cũng rất tốt, chỉ kém con một chút, nếu không cũng không bắt được Nam Hạ."
"Đúng rồi, năng lực của hắn cũng không tệ, lần trước về nước có so tài một lần. Khuê nữ của bá phụ bẫy con một chút, giở trò lừa bịp để cho hắn thắng."
"..."
Thanh âm của anh nhàn nhạt đều đều như kể chuyện, Nam Khải nhất thời cũng không đoán được gì.
Tài nghệ của Tần Nam Phong thì Nam Khải cũng biết, cho dù Nam Hạ có giở trò lừa bịp, người kia có thể thắng thì khẳng định cũng không đơn giản.
Tần Nam Phong nói tiếp: "À, đúng rồi, tháng trước hắn còn ứng tuyển vào đội xe của con."
Nam Khải: "?"
Tần Nam Phong: "Hình như là định sẽ ở lại lâu dài."
Nam Khải: "Sao không nói sớm?"
Tần Nam Phong: "Cũng không phải con tuyển dụng hắn, là giám đốc tự mình tuyển người. Lúc hắn ứng tuyển cũng dùng tên tiếng Anh, ai mà biết được hắn là ai. Lúc xảy ra tai nạn con mới biết đó là bạn trai của Hạ Hạ. Cũng thật có số hưởng, ngay có huấn luyện viên tốt nhất của con cũng đoạt đi."
"...."
Tần Nam Phong nhìn thần sắc không có mấy biến đổi của Nam Khải, nói thêm: "Hơn nữa, con sớm nói với người thì có ích lợi gì? Người định tiếp tục cấm cản Hạ Hạ chứ gì? Người đã sống đến từng này tuổi, người cũng nên nhớ khuê nữ nhà mình cũng đã lớn rồi, Hạ Hạ cũng có cuộc sống của riêng mình, không còn như lúc bé suốt ngày chỉ biết chạy theo con nữa."
"..."
Nam Khải bóp trán: "Hạ Hạ cứ vậy mà thích tên kia?"
Tần Nam Phong bật cười: "Mấy ngày nay đâu phải người không thấy Hạ Hạ vui vẻ tới mức nào. Trước kia là bộ dạng ủ rũ thế nào không phải người không biết."
Nam Khải thở dài, lên lầu gọi điện thoại tìm người thăm dò Cố Thâm thật kĩ.
Tần Nam Phong nhắn tin cho Nam Hạ: "Lộ tẩy rồi đó."
*
"Lộ tẩy rồi đó."
Nam Hạ lúc này vừa tắm rửa xong, trở lại phòng ngủ, Cố Thâm lập tức ôm lấy cô.
Anh hạ giọng trêu ghẹo: "Em có nhận ra... Thể lực của em dạo này tốt hơn rất nhiều không?"
Nam Hạ nhìn tin nhắn vừa tới, ngẩn người, hoàn toàn không nghe được Cố Thâm vừa nói gì.
Cố Thâm không hài lòng nhéo nhéo tai cô: "Sao không nói gì?"
Nam Hạ khẽ cựa quậy, nói: "Ba em biết rồi."
Cũng không biết thế nào mà biết được.
Chắc là dạo này cô thường xuyên ra ngoài như vậy, ông hẳn là cũng đoán được?
Hay là cô và Cố Thâm ở gần nhà thân mật, bị ông bắt gặp?
Động tác của Cố Thâm dừng lại, liếc mắt nhìn tin nhắn trong tay cô, lại nhìn Nam Hạ, trong mắt lộ ra lo lắng.
Nam Hạ nói: "Không có chuyện gì, ba em cùng lắm cũng chỉ trách phạt em một chút, em chịu khó nghe lời là được."
Cố Thâm xoa đầu cô, không nói gì.
Nam Hạ đổi áo ngủ thành quần áo chỉnh tề:" Hôm nay em phải về sớm một chút."
Cố Thâm không biết vì sao bật cười một tiếng: "Đúng là lén lút hẹn hò."
Nam Hạ thay quần áo xong, nói: "Hôm nay anh không cần đưa em về."
Cố Thâm nắm tay cô: "Không sao, tiễn em đến ngã tư thôi."
Chỉ cần dừng không quá gần nhà cô là được, Nam Hạ gật đầu.
Hai người tách ra ở ngã tư.
Nam Hạ cắn môi nhìn anh: "Sau này có lẽ sẽ khó gặp nhau hơn một chút."
Cố Thâm cười cười, nắm cằm nhỏ của cô, hôn một cái: "Không sao, nếu khó khăn quá thì anh trèo cửa sổ hẹn hò với em cũng được."
Nam Hạ: "...."