Cô hôn vội vàng nhiệt liệt, không có chút kĩ xảo này, giống như phát tiết theo ham muốn bản năng nguyên thuỷ.
Chỉ dùng sức chạm vào khoang miệng anh.
Ra sức cảm thụ hết tất cả.
Cô chưa từng khát vọng anh mãnh liệt đến như vậy.
Bàn tay to rộng nóng bỏng của Cố Thâm che ở sau cổ cô, giữ chặt cô trong lòng.
Da thịt Nam Hạ vốn mong manh, thậm chí còn có thể cảm nhận được vết chai mỏng trên tay anh đang từ từ vuốt ve vùng da gáy mẫn cảm của cô.
Tay cô cũng không tự chủ được vuốt ve cổ anh.
Hai người ở trong mưa cuồng nhiệt hôn nhau.
Cố Thâm rất nhanh chuyển sang thế chủ động, quấn lấy đầu lưỡi cô, cắn mút đến độ lưỡi cô có chút tê dại.
Nam Hạ không cam lòng yếu thế, học anh bá đạo hôn sâu.
Giữa hai cánh một là một mảnh tê tê mềm mềm điện cảm.
Cố Thâm thấy Nam Hạ sắp chịu không nổi mới khe khẽ tách môi ra, nhìn cô cười một tiếng.
Nam Hạ bất giác ngửa đầu nhìn anh, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Đèn xe chiếu rọi một bên, ánh sáng nhàn nhạt lướt qua mặt anh.
Nếp uốn ở đuôi mắt anh cong lên rất sâu, lộ ra ý cười nồng đậm cùng một chút ám muội đầy mĩ cảm.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng tim đập giống như bị phóng đại lên thêm gấp mấy lần.
Không biết là nhịp tim của anh hay của cô.
Cố Thâm chăm chú nhìn cô một lúc, vươn tay nắm lấy cằm cổ, ngón trỏ nhẹ nhàng mơn man chạm vào môi cô.
Tay anh giống như mang theo điện, quét qua khiến Nam Hạ không chịu được, há miệng cắn một cái.
Môi vì nụ hôn nóng bỏng vừa rồi mà kiều diễm ướt át vô cùng.
Đôi mắt kia rõ ràng là thanh thuần trong suốt nhưng lại câu người đến lợi hại.
Lúc Cố Thâm không nhịn được muốn hôn xuống, Nam Hạ lại giành trước một bước, lần nữa chiếm lấy môi anh.
Tay cô từ cổ anh một đường hạ xuống đến bên hông, theo áo choàng dài đưa vào trong.
Tay Nam Hạ rất lạnh.
Đụng phải da thịt ấm áp hừng hực của anh liền không nhịn được run lên.
Cố Thâm vì động tác này của cô mà toàn thân lửa nóng bùng lên.
Anh đưa tay bế bổng cô lên.
Đột nhiên rời đi mặt đất, trọng tâm Nam Hạ không vững, theo bản năng níu lấy áo choàng của anh. Sức lực quá lớn, một chiếc nút áo trực tiếp rơi xuống, lăn dài trên mặt đất ẩm ướt.
Cả người cô dính trên người anh, không khác gì một chú gấu Koala.
Lưỡi nóng của anh từ bờ môi cô rời đi, một đường mơn trớn xuống cổ.
Nam Hạ nhắm hai mắt, tay luồn vào tóc anh, trán dán vào vầng trán anh.
Tóc anh đã ướt một mảng, lạnh như băng, Nam Hạ bất giác run một cái.
Cố Thâm lập tức ôm cô đi tới cửa xe.
Hai tay anh đang ôm chặt cô, anh khẽ hôn má cô, nói: "Mở cửa."
Nam Hạ run rẩy, đưa tay mở cửa xe.
Cửa xe vừa hé ra, Cố Thâm nhấc chân đá mở rộng, đem cô ném vào.
Ngay sau đó anh cũng lên xe, dùng sức đóng cửa.
Máy sưởi bên trong xe luôn hoạt động, hai người liền cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Cố Thâm nhìn mái tóc ẩm ướt của Nam Hạ, vươn tay rút hai tờ khăn giấy định giúp cô lau khô.
Nam Hạ nhìn anh, hất cánh tay anh, cả người lại tiến tới.
Cố Thâm cười một tiếng, tiện tay ném khăn giấy sang một bên, đặt cô trên người mình.
Trong không gian chật hẹp, hai người quấn quýt không buông, mang theo một tầng kích thích đầy mĩ cảm.
Cố Thâm cuồng nhiệt, theo áo lông ấm áp của cô luồng vào trong, chu du cảm nhận những đường cong mỹ miều xinh đẹp.
Nam Hạ khép hờ mắt, nhẹ nhàng cắn cổ anh một cái.
Trong không khí tất cả đều là mập mờ nhiệt liệt.
Lưng Nam Hạ bị khí lạnh ở kính xe làm tỉnh táo, mở mắt nhìn Cố Thâm.
Anh khẽ cười, bàn tay từ trên người cô rời đi.
Nam Hạ cầm lấy cổ tay anh.
Anh chăm chú nhìn cô, yết hầu ở cổ họng không tự chủ được lăn mấy vòng.
Nam Hạ lại lần nữa lấy hết dũng khí tiến lên, tùy tiện hôn anh, chạm tay muốn tháo thắt lưng anh.
Toàn thân Cố Thâm run rẩy, dùng sức thoát khỏi ý loạn tình mê, đè lại bàn tay không an phận của cô, rút điện thoại di động từ trong túi ra.
Ánh mắt anh nhìn cô mang theo lửa nóng, tất cả đều là ham muốn cháy rực
"Đợi anh đặt phòng khách sạn."
Cố Thâm còn chưa kịp mở điện thoại, cổ tay lại bị cô bắt lấy.
Cô nhìn anh, không lên tiếng, Cố Thâm lại hiểu ý cô, rõ ràng là ánh mắt ngăn cản.
Thanh âm nhẫn nhịn của anh vang lên: "Em chắc chắn?"
Anh không muốn lần đầu tiên sẽ ở loại địa phương thế này, sợ cô cảm thấy quá mức tùy ý, để lại ấn tượng không tốt với cô.
Nam Hạ hiểu ý anh, khẽ gật đầu một cái, nghiêng đầu nỉ non: "Muốn em."
Toàn thân Cố Thâm chấn động.
Anh cắn răng, nén điện thoại sang một bên, tắt đèn pha bên ngoài, chỉ mở một ngọn đèn trong xe.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu soi trên mặt Nam Hạ.
Trong đôi mắt thanh thuần mang theo mấy phần yêu mị.
Vừa thanh khiết vừa mị hoặc.
Cố Thâm cởi áo khoác của Nam Hạ đặt sang một bên.
Anh hít sâu một hơi, vuốt mái tóc hơi rối của cô.
Hơi thở nóng ấm rơi vào cổ cô.
Vừa ấm vừa nhột.
Lưng Nam Hạ căng thẳng, dán lên kính xe lạnh băng.
Cô vươn hai tay ôm chặt lưng rộng của anh, không nhịn được cắn môi.
Một giọt máu đỏ tươi từ giữa môi rỉ ra.
Cố Thâm cúi đầu, ngậm lấy môi cô.
Nhiệt độ trong xe đột nhiên có chút nóng, khiến cả 2 người bọn họ như rịn ra thêm một tầng mồ hôi.
........
Nam Hạ cơ hồ hít thở không thông.
Cố Thâm mở hé cửa sổ sau xe.
Gió rét mang theo mưa tuyết thổi vào lưng anh, Cố Thâm theo bản năng càng ôm chặt người trong ngực hơn.
Xa xa truyền tới tiếng chó sủa, ở trong đêm khuya an tĩnh lại càng phá lệ rõ ràng.
Dưới thân Cố Thâm là tiểu thiên hạ xinh đẹp.
Anh yêu chiều hôn trán cô một cái, thanh âm mang theo trêu đùa: "Xem ra biết khiêu vũ thì không giống người thường."
Nam Hạ tê liệt nằm trên ghế, muốn mở miệng trả lời cũng không được.
Cố Thâm yêu thương ve vuốt cằm nhỏ của cô, nhoài người lên trước xe lấy khăn giấy, chu đáo giúp cô vệ sinh thân thể.
Nam Hạ nhẹ nhàng thở hổn hển, để mặc anh muốn làm thì làm.
Một lát sau, cô rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng khàn khàn: "Em khát nước."
Cố Thâm mở chai nước đưa qua: "Trong xe chỉ có cái này thôi, em uống tạm một chút. Lát nữa trở về sẽ mua cho em sữa nóng."
Nam Hạ gật đầu, nhận lấy.
Cô chầm chậm uống mấy ngụm nước.
Nam Hạ cũng chưa kịp mặc quần áo, trên người chỉ đắp lên chiếc áo choàng dài của Cố Thâm mà thôi.
Vai nhỏ trắng nõn vì cử động của cô cứ vậy mà lộ ra.
Quần áo rơi đầy trên sàn xe.
Tóc cô cũng rối loạn, mang theo hơi ẩm, không biết là mồ hôi hay là nước mưa.
Khuôn mặt thanh thuần nhuộm một tầng hồng nhuận xinh đẹp.
Cô đưa chai nước lại cho Cố Thâm.
Anh một hơi uống hết, đem chai không ném xuống sàn xe, cúi người thay cô chỉnh lại tóc rối, ôn nhu hỏi: "Về nhà thôi?"
Nam Hạ khẽ gật đầu.
*
Trời ban đêm rất lạnh.
Mưa tuyết đã biến thành tuyết rơi.
Hơi nóng mơ hồ trong xe làm nổi lên một tầng sương trắng bám trên cửa kính xe.
Cố Thâm bật cần gạt nước, chạy xe.
Anh theo kính chiếu hậu quét mắt nhìn qua.
Nam Hạ mệt đến độ cả người vô lực, miễn cưỡng nằm ở ghế sau, không hề nhúc nhích, khép hờ mắt.
Trên người vẫn đang đắp áo choàng của anh, để lộ ra một đoạn chân nhỏ trắng nõn.
Miệng lưỡi anh đột nhiên lại đắng khô, Cố Thâm vội vàng khui một chai nước lạnh mới.
Kĩ thuật lái xe của anh rất tốt, trong chốc lát đã trở lại nội ô.
Đi ngang qua một siêu thị 24/24, anh dừng xe mua cho cô một ly sữa nóng.
Nam Hạ uống xong cảm thấy vừa mệt vừa buồn ngủ, rất nhanh đã mơ màng rơi vào giấc ngủ, cũng không biết đã qua bao lâu, cô cảm giác được xe đã ngừng nhưng không tắt máy.
Hệ thống sưởi vẫn bật.
Cố Thâm nghe động mới trở lại xe, nhẹ giọng dỗ dành: "Anh giúp em mặc quần áo lại rồi về nhà nhé?"
Nam Hạ lúc này đã khôi phục được chút khí lực, tự mình mặc quần áo, ra hiệu cho anh tắt máy xe.
Đến nhà, anh săn sóc hỏi cô muốn tắm không?
Nam Hạ khẽ gật đầu.
Thân thể ướt dính khó chịu, vô cùng muốn đi tắm.
Anh lại thay cô lấy quần áo, chuẩn bị nước ấm, sau đó nhẹ nhàng ôm cô thả vào bồn tắm.
Nam Hạ mệt mỏi, tắm rất nhanh, sau đó liền về phòng.
Cố Thâm cũng mất ít thời gian liền tắm rửa xong, về giường ôm lấy cô.
Nam Hạ gối lên cánh tay anh, đưa tay vuốt ve đuôi mắt Cố Thâm.
Vừa hẹp dài lại vô cùng gợi cảm, toát lên vẻ phóng khoáng bất kham đặc trưng.
Cố Thâm thấp giọng hỏi: "Mới vừa rồi đau lắm sao?"
Nam Hạ khẽ ừ một tiếng.
Cố Thâm hôn cô, dỗ dành: "Sau này sẽ tốt hơn."
Nam Hạ ngước mắt nhìn anh.
Cố Thâm tắt đèn: "Đi ngủ."
Nam Hạ chui vào trong ngực anh, phát giác ra sự khác thường: "Nhưng anh như vậy sao mà ngủ được?"
Cố Thâm kiềm chế: "Đừng làm rộn."
Lần đầu tiên của cô, anh sợ mình làm cô đau.
Cô giống như không hề cố kị, to gan chạm vào nơi nào đó: "Em không muốn anh phải nhịn."
Không có một chút xấu hổ nào, mang theo cố ý buông thả, cũng mang theo tận hứng....
Cố Thâm không nhịn được, lại muốn cô lần nữa.
Sau khi kết thúc, anh mở đèn, nhìn thấy khóe lệ của cô có điểm đo đỏ cùng ánh nước.
Anh ôm chặt tiểu thiên hạ vào ngực, đau lòng hỏi: "Đây là sao đây? Hửm?"