Cố Thâm bật cười.
Nam Hạ nhịn không được xấu hổ, đánh anh một cái.
Cố Thâm ôm cô đi vào phòng ngủ, dùng chân dài đá cửa.
Quần áo bị anh cởi vứt tán loạn trên mặt đất.
Anh đứng dậy giơ tay tắt đèn.
Nhẹ nhàng tới gần mà hôn cô, động tác vuốt ve như trân bảo, chậm rãi tháo từng nút áo của cô.
Thân thể cô từ từng chỗ anh chạm vào mà nóng dần lên.
Anh yêu thương dùng môi phác họa từng đường nét trên mặt cô, kiềm giọng nói: "Anh đi lấy đồ."
Nam Hạ dạ.
Anh đứng dậy đi đến phòng ngủ phụ, cô nghe được tiếng mở ngăn kéo.
Cửa phòng ngủ để mở, lộ ra chút ánh sáng.
Nam Hạ nằm trên giường, tim đập khẩn trương đến muốn nhảy ra ngoài. Cô không dám nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn trần phòng màu xám.
Cho đến khi anh trở lại.
Cả gian phòng lại chìm vào bóng tối.
Cô chủ động vươn tay nhỏ ôm lấy thắt lưng anh.
Cả người Nam Hạ không nhịn được run lên.
Cố Thâm dừng động tác, hỏi: "Sợ?"
Nam Hạ nói: "Không có."
Thanh âm mang theo run rẩy.
Cố Thâm đem đồ đạc trong tay ném lên tủ đầu giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Nam Hạ chậm rãi thở phào một cái, thần kinh cẳng thẳng trầm tĩnh lại.
Cố Thâm hôn trán cô: "Không vội, chúng ta từ từ thích ứng."
Nam Hạ làm tổ trong ngực anh, không trả lời.
Thực tế lúc nào cũng không như tưởng tượng, cô vẫn có chút sợ.
Mặc dù không ngừng thuyết phục chính mình nhưng thân thể run rẩy hoàn toàn không khống chế được.
Cô nhắm mắt lại, khẽ nói: "Cám ơn."
Cố Thâm lại cười, đem cô vây vào ngực: "Cám ơn cái gì, sớm muộn gì cũng là của anh."
Nam Hạ ngoan ngoãn dạ một tiếng.
*
Hôm sau đi làm, Nam Hạ đeo nhẫn trên tay, thẳng thắn tuyên bố cuộc sống độc thân kết thúc.
Trịnh Viễn nhìn thấy viên kim cương lấp lánh cả người đều ỉu xìu, không kiên trì đòi cùng cô đi ăn trưa nữa.
Tô Điềm vui vẻ thay cho cô, mân mê ngón tay nhỏ của Nam Hạ: "Cũng quá là đẹp rồi, kích thước như vậy chắc chắn giá sẽ rất cao.", Tô Điềm hâm mộ nói, "Nam thần của cậu rất tình nguyện dùng tiền cho cậu nha, không uổng công cậu cực khổ theo đuổi người ta."
Viên kim cương này 3 carat.
Ngón tay Nam Hạ vốn thon nhỏ, đeo vào thật sự có chút lớn.
Nhưng cô và Cố Thâm đều là người không quá để ý tới vật chất.
Nam Hạ mỉm cười: "Anh ấy tặng cái gì tớ đều thích, đều là tâm ý của anh ấy."
Bộ phận thiết kế hôm nay cũng khá hưu nhàn, vừa may tạp chí "Beauty" đưa tới kì mới nhất, Nam Hạ liếc nhìn trang bìa, nhíu mày.
Trang bìa là người mẫu quốc tế Văn Nhã.
Văn Nhã là người đại diện độc quyền của The One.
Văn Nhã là một người mẫu quốc tế có tiếng, có thể mời được người này hợp tác làm người đại diện độc quyền, Khuynh Thành chắc chắn đã rải không ít tiền tài cùng công sức.
Vấn đề là, trang phục của trang bìa lần này là bộ âu phục kẻ sọc vuông đạo nhái kia.
Lá gan của Cố Hoàn cũng quá lớn rồi.
Bộ âu phục này lần trước đã bị dân cư mạng bóc phốt làm sản phẩm sao chép, bộ phận quan hệ xã hội đã tốn không ít công sức mới giải quyết ổn thỏa, người này vẫn dám quang minh chính đại dùng bộ y phục này làm ảnh bìa?
Giải thích duy nhất chính là, bộ y phục này có số lượng tiêu thụ rất tốt, đã có nhiều người đặt trước.
Trong chốc lát Tô Điềm cũng đem tới những tin tức giống như Nam Hạ suy đoán. Bộ trang phục này được đặt hàng rất nhiều, hơn nữa số lượng nhà thiết kế bị đạo nhái rất lớn, người dùng trong nước thường cũng mù mờ vấn đề này, cho nên Cố Hoàn hoàn toàn không kiêng nể gì cả.
Nam Hạ chớp mắt, không nói gì.
Cố Hoàn liều mạng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị làm lớn chuyện.
Cố Thâm cũng nghĩ vậy.
Anh và Cố Hoàn không hợp nhau, cho nên cũng mặc kệ bọn họ, để xem bọn họ sẽ giải quyết thế nào.
*
Y như rằng, ngay tối hôm đó, mạng xã hội sôi sục chuyện The One sao chép đạo nhái.
Các hashtag "Văn Nhã mặc sản phẩm đạo nhái", "Khuynh Thành sao chép"... đều là hotsearch.
Chắc là đối thủ của Văn Nhã trong tình huống này cũng mượn cơ hội làm khó dễ, đem chuyện này đẩy lên không ngừng.
Quá khứ làm ăn không sạch sẽ của Khuynh Thành cũng bị phát tán, muốn ém xuống cũng không xong.
Có người nhận ra được tác giả của các tác phẩm bị đạo nhái, trực tiếp nhắn tin cho nhà thiết kế, nói qua chuyện này. Nhà thiết kế kia lập tức liên hệ với luật sư, yêu cầu bồi thường, cũng cám ơn dân cư mạng đã cung cấp thông tin.
Lúc xảy ra chuyện thì Cố Thâm đang họp, anh chỉ quét mắt nhìn tin tức, sau đó tiếp tục cuộc họp.
Khoảng 5 phút sau, trợ lý của Cố Tằng đi tới yêu cầu anh đến phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cố Thâm cũng không ngẩng đầu nhìn lên, ném ra hai chữ: "Không rảnh."
Điện thoại di động vang lên.
Là Cố Tằng gọi tới, anh không nhận, trực tiếp từ chối điện thoại.
Một lúc sau, Cố Tằng tự mình xuống.
Trước đây ông chưa từng đến đây lần nào, cho nên nhân viên của My Lady ai nấy đều giật mình, biết có đại sự xảy ra.
Khuôn mặt ông lạnh lùng nghiêm nghị, tuy đã có tuổi nhưng bước chân vẫn rất ổn trọng, trực tiếp đẩy cửa phòng họp, yêu cầu tất cả mọi người đi ra ngoài.
Cố Thâm trừng mắt: "Người đang làm cái gì vậy? Con đang họp."
Cố Tằng đóng cửa lại, nhìn anh: "Chuyện lần này..."
"Con không quản." Cố Thâm vắt chéo chân, cà lơ phất phơ, "Chuyện này con đã sớm nói với người rồi. Là chính người cam tâm tình nguyện mở một mắt nhắm một mắt. Đến lúc có chuyện sao người không tìm con ngoan của người mà tìm tới con làm gì? Đạo lý gì đây?"
Thái độ của anh lỗ mãng, bất quá mỗi câu mỗi chữ đều là sự thực.
Cố Tằng nén giận nói: "Doanh số mỗi tháng bán hơn mấy trăm cái, tiền lợi nhuận..."
Cố Thâm ngắt lời: "Vậy người dùng tiền lợi nhuận đó mà xử lý khủng hoảng truyền thông đi. Cũng không biết có đủ không đấy."
Cố Tằng nộ quát một tiếng: "Được, không cần con quan tâm chuyện xử lý khủng hoảng truyền thông."
Cố Thâm có chút ngoài ý muốn.
Anh có quan hệ rất tốt với bên truyền thông, còn tưởng Cố Tằng tìm anh vì chuyện này.
Cố Tằng nói: "Chỉ cần con đi xử lý bên Văn Nhã, hi vọng bên đó không hủy hợp đồng là được."
Địa vị của Văn Nhã trong giới rất xuất sắc.
Nếu cô hủy hợp đồng thì The One nhất định sẽ bị bóp chết, cũng hủy diệt một nửa Khuynh Thành.
Cố Thâm cảm thấy hoang đường, anh nới cravat: "Người không sao chứ? Con và đối phương chỉ mới gặp qua đúng một lần, Cố Hoàn là người trực tiếp đàm phán, sao lại đẩy cho con?"
Cố Tằng thở hắt ra, thần sắc phức tạp nhìn Cố Thâm: "Là đối phương yêu cầu. Nói chỉ cần con cùng ăn một bữa cơm, chuyện hủy hợp đồng có thể suy nghĩ lại."
Thái độ của ông với Cố Thâm rất phức tạp.
Mẹ của đứa con trai này là người ông yêu sâu đậm, ông cũng chỉ là một người đàn ông, khó tránh khỏi yêu ai yêu cả đường đi. Đứa con trai này vốn là phóng túng bất kham, làm chuyện gì cũng muốn gây hấn với ông, bất quá nếu không chạm tới giới hạn cuối cùng thì ông cũng không khống chế.
Ông cũng biết từ trước đến nay Cố Thâm rất được mắt nữ nhân, lại không nghĩ tới cả Văn Nhã, một người mẫu quốc tế đã thấy qua đủ loại người lại có thể nhìn trúng Cố Thâm.
Cố Thâm nở nụ cười: "Cho nên người là muốn... Để cho con làm trai bao? Bán nghệ không bán thân?"
Cố Tằng tức giận: "Cố Thâm! Không được nói khó nghe như vậy, lần này chỉ là cùng đối tác ăn một bữa cơm mà thôi."
Cố Thâm lạnh lùng nhìn ông: "Vậy lần sau thì sao? Lần sau lại xảy ra chuyện ăn cắp ý tưởng thế này thì người lại đẩy con ra? Lại ăn một bữa cơm? Hay lên giường?"
Lời anh nói thô tục tới cực điểm.
Cố Tằng sầm mặt: "Con nói cái gì vậy? Chuyện lần sau thì lần sau nói, trước tiên xử lý thật tốt chuyện trước mắt đã."
Cố Thâm không nhìn ông nữa: "Con không có hứng thú thay Cố Hoàn thu thập cục diện rối rắm, hơn nữa còn là chuyện ăn cắp ý tưởng hèn hạ mà còn dám mặt dày đẩy doanh số. Có phải làm trai bao thì cũng là chính bản thân anh ta làm mới phải. Người ra cửa quẹo phải là đến thang máy, không tiễn."
Cố Tằng giận không kiềm được, cầm lấy ống bút trên bàn ném về phía Cố Thâm.
"Nó là anh trai con!"
Cố Thâm không tránh, ống đựng bút đập thẳng vào mặt anh, có vết máu chảy ra.
Anh lãnh đạm nhìn Cố Tằng. Dùng tay sờ sờ vết chất lỏng trên mặt, Cố Thâm lạnh giọng: "Nếu người không đi ra, con sẽ gọi điện thoại cho Văn Nhã. Để cho cô ấy lập tức hủy hợp đồng."
Cố Tằng: "Con..."
Đứa con trai này đã cứng cáp rồi, ông hoàn toàn không quản được, cũng không thể bắt ép được.
Ông tức giận, xoay người ra khỏi phòng họp.
Trợ lý lập tức đỡ lấy Cố Tằng.
Cố Tằng đi hai bước, đột nhiên che ngực, tay không ngừng run rẩy, môi cũng tím bầm: "Thuốc..."
Cả người suýt chút nữa ngã xuống.
Đây là bệnh tim tái phát.
Trợ lý vội vàng lấy thuốc từ trong túi ông đút cho Cố Tằng, đem ông dìu vào phòng họp.
Cố Thâm ngẩng đầu nhìn: "Ba, người không sao chứ?"
Cố Tằng giơ tay lên, chậm rãi hít thở, môi run rẩy, không nói chuyện.
Cố Thâm xoay người cửa phòng họp, vừa may gặp phải đôi mắt lo lắng của Nam Hạ.
Cô nói: "Em lo lắng chủ tịch..."
Anh gật đầu, ôn hòa nói với cô: "Đi rót giúp anh một ly nước ấm."
Nam Hạ lập tức đem nước ấm tới.
Huyết sắc của Cố Tằng chậm rãi khôi phục.
Cố Thâm đặt ly nước một bên, ôn nhu nói với Nam Hạ: "Không có việc gì đâu, em ra ngoài trước đi."
Nam Hạ nhìn vết thương trên mặt Cố Thâm, gật đầu không nói gì.
Cố Tằng nghỉ ngơi một chút, uống một hớp nước, nói: "Giúp Cố Hoàn một lần, coi như ta xin con."
Cố Thâm không đáp.
Cố Tằng nói: "Con cứ từ từ suy nghĩ, là bên Văn Nhã tự mình yêu cầu."
Ông đứng dậy rời đi, để lại danh thiếp của Văn Nhã trên bàn.
Cố Thâm cầm lấy tấm danh thiếp, cười châm biếm, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném vào thùng rác.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, trầm mặt trở về phòng làm việc của mình.
Chuyện này rất nhanh được truyền khắp công ty.
Bởi vì hai người cãi nhau khá lớn tiếng, bên ngoài cũng đoán được đại khái.
Tô Điềm còn hỏi Nam Hạ: "Cậu nói xem cuối cùng Cố tổng có phải cùng đi ăn với Văn Nhã không? Bệnh tim của ông cụ cũng đã phát tác như thế, chắc Cố tổng phải đi một chuyến rồi. Không biết bạn gái của anh ấy có tức giận không?"
Nam Hạ ngước mắt nhìn nơi bóng lưng cao lớn kia vừa rời đi, nghĩ tới vết thương trên mặt anh, không đáp.