Tôi bật cười, ghét sát tai cô ta và gằn từng chữ: “Đúng vậy, mày là đồ sao chổi.”
Cô ả chợt run lên, giống như một con thỏ đang hoảng sợ.
Ba tôi giơ cuốn từ điển ở bên cạnh lên rồi ném về phía tôi, lần này tôi không tránh kịp.
Cơn đau ở trán lan ra toàn thân như muốn nuốt chửng lấy tôi, nhưng tôi vẫn cố nhịn không rơi một giọt nước mắt nào.
Tôi muốn cười, nhưng chẳng cười nổi nữa.
Tôi xoay người ra khỏi phòng, phía sau là tiếng rống giận của ba tôi.
Ông ta bảo tôi biến đi, đừng bao giờ bước vào ngôi nhà này nữa.
Rốt cuộc mọi chuyện trở nên như thế này từ khi nào nhỉ?
Người bên cạnh tôi, từng người từng người đều rơi đi mất.
Cho dù tôi có cố gắng gấp bội thì cũng vô ích.
Bọn họ không hẹn mà cùng đứng sau lưng một người khác.
Mà người đó chính là em gái của tôi, Lâm Kỳ.
Mọi thứ thật kỳ lạ, giống như có một bàn tay vô hình điều khiển hết thảy vậy.
Đợt thi đấu vừa rồi tôi không giành được giải nhất mà em gái tôi lại đạt được.
Cũng không phải là năng lực của tôi thua kém Lâm Kỳ, mà bởi vì cô giáo thấy được sự nỗ lực của cô ả, còn nói là cô ả đã khiến cô giáo cảm động.
Em gái tôi luôn chủ động kết bạn với đám bạn thân của tôi, lấy lý do cao cả là muốn đến gần tôi hơn một chút.
Nhưng qua một thời gian ngắn sau, chẳng biết vì sao mà những người bạn ấy lại chủ động xa lánh tôi.
Gần đây trong trường bắt đầu có tin đồn, nói rằng tôi bắt nạt bạn học, còn nói tôi là cô gái ác độc dối trá. Người ta đồn tôi đã từng bị bạo lực học đường, và bây giờ tôi lại bạo lực học đường với chính em gái ruột của mình.
Còn có vài hình ảnh lúc tôi bị bắt nạt rò rỉ ra ngoài, chúng giống như những con d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào vết thương của tôi.
Mà mấy hình ảnh đó cũng chỉ mỗi mình Lục Chiêu có được…
Tôi chất vấn cậu ta, hỏi lý do tại sao cậu ta lại làm như vậy.
Tại sao mọi chuyện đã qua rồi mà còn phải phát tán mấy tấm hình độc ác ấy lên diễn đàn của trường.
Lục Chiêu đáp…
Những chuyện này đều là báo ứng…
Ai bảo tôi bắt nạt em gái của tôi chứ.
“Thế cô treo ngược người làm gì vậy?”
Bùi Thần nghiêng đầu đứng trước người tôi.
Đúng là tôi đang treo người trên một chiếc đòn bẩy trong phòng thể dục bị bỏ hoang.
Đương nhiên là để nước mắt không rơi xuống được.
Chẳng qua tôi quên mất là Bùi Thần cũng thường tới đây ngủ.
Nhiều ngày ở cạnh nhau khiến tôi và anh ta dần trở nên quen thuộc.
Tôi biết Bùi Thần luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng thật ra là anh ta bị tâm thần.
Tôi biết anh ta cũng rất cô độc nên mới luôn đến tìm tôi.
Không ai chơi với anh ta, bởi vì người khác đều nói anh ta là đồ sao chổi.
“Bùi Thần, gần đây tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết. Nội dung kể về một cô nàng thiên kim giả thích tác oai tác quái trong nhà, sau đó thiên kim thật trở về. Tôi cảm thấy tôi chẳng khác nào cô thiên kim giả kia. Tôi như tu hú chiếm tổ chim khách, là bia đỡ đạn ác độc, là nữ phụ bị bạn bè xa lánh và nhận kết cục bị vả mặt không trượt phát nào.”
Bùi Thần cụp mắt nhìn tôi, sau đó bật cười: “Vậy à? Nào có nữ phụ nào đáng yêu như cô?”
Anh ta đỡ tôi ra khỏi đòn bẩy.
“Xuống đây đi, cứ tiếp tục như vậy thì đầu cô sẽ ứ m.á.u mất, cô muốn làm dơi à?”
Ngoài cửa sổ mưa vẫn triền miên không dứt.
Đột nhiên tôi hỏi: “Anh cũng cho rằng tôi bắt nạt người ta sao?”
Bùi Thần chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu nắm lấy sợi dây chuyện mà anh ta vẫn luôn đeo trên cổ.