Không Khuất Phục Trước Số Mệnh

Chương 4: Trở mặt



Cô em gái tốt của tôi vẫn đứng đó khóc thút tha thút thít, cô ả kéo tay áo của Tưởng Thư Hoài. “Xin anh, Thư Hoài, anh đừng hỏi mà. Không liên quan đến chị gái đâu…”

Thư Hoài…

Thân mật quá nhỉ.

Tôi nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay cô ả, mà tôi – người được cho là hung thủ - lại chẳng biết nó bắt nguồn từ đâu.

Có điều hình như Tưởng Thư Hoài đã nhận định tôi chính là tên thủ phạm lòng lang dạ sói đấy rồi.

 

Tôi vừa định lên tiếng giải thích thì lại có người bước vào.

Lục Chiêu đút hai tay vào túi thong thả đi vào phòng, nhìn thấy cậu ta, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi ung dung mỉm cười, “Tưởng Thư Hoài, anh nghĩ cho kỹ vào. Tại sao tôi phải làm chuyện như vậy với em gái của mình chứ? Lục Chiêu, cậu tới đúng lúc lắm, cậu cũng biết trước kia chị bị bạo lực học đường mà, sao chị có thể...”

Nói được một nửa thì tôi dừng lại, bởi vì tôi trông thấy vẻ mặt của Lục Chiêu… Cậu ta chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ghét bỏ ấy.

 

Tôi vô thức nhớ lại. Mấy ngày nay Lục Chiêu lúc nào cũng lải nhải về Lâm Kỳ.

“Sao em gái chị hay bẽn lẽn thế?”

“Em gái chị học toán tệ thật đấy.”

“Em gái chị…”

Trong phòng hóa trang yên tĩnh, giọng nói của cậu ta chợt vang lên. Tôi nghe cậu ta gằn từng chữ.

“Lâm Hà, đúng là tôi nhìn nhầm chị rồi. Bị bạo lực học đường thì chị có quyền bắt nạt người khác sao?”

 



Cảnh tượng thế này quen thuộc quá, hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi thì phải.

 

Tôi nhìn Lâm Kỳ kéo tay áo của Tưởng Thư Hoài với dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Tôi lại nhìn Lục Chiêu đang chắn trước người cô ả.

Tôi cười với bọn họ, dù rằng đôi hàng mi của tôi đang không ngừng run rẩy.

 

“Vậy à? Nếu các người cho rằng tôi làm thì cứ báo cảnh sát đi. Để cảnh sát xử lý vụ này, được chưa?”

Tôi đi lướt qua bọn họ.

Đột nhiên Tưởng Thư Hoài bắt lấy cổ tay tôi và nói: “Xin lỗi em gái cô đi.”

Lục Chiêu chắn đường tôi, còn khuyên nhủ: “Lâm Hà, tôi không muốn chị trở nên ác độc như thế.”

Tôi chẳng làm gì sai cả, sao tất cả mọi người đều mắng chửi tôi vậy?

Tôi quay sang nhìn Lâm Kỳ, hai mắt cô ả đỏ ửng, thật ra cô ả biết rõ người gây ra những vết thương ấy chẳng phải là tôi.

Nhưng cô ả lại câm như hến.

Tôi rút tay về, đẩy hai người đàn ông trước mặt sang hai bên. “Ngại quá, tôi đang bận lắm. Tôi còn phải thi nữa, tôi muốn đạt giải Nhất nên chẳng muốn phí thời gian với các người đâu.”

 

“Đã đến lúc này rồi mà chị còn có tâm trạng tham gia cuộc thi sao?”

Lục Chiêu đứng sau lưng tôi hét lên, nhưng tôi chả quan tâm.



Tôi đi một mạch ra sân khấu.

Cho dù tôi chẳng còn gì trong tay thì tôi vẫn sẽ tiến về phía trước.

 

Tôi đã kết thúc phần thi rất thuận lợi.

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên khi tôi cúi chào cảm ơn, tôi mãn nguyện mỉm cười, nhưng suy nghĩ đã bay đến tận nơi nào.

 

Tôi nhìn xuống dưới sân khấu.

Lâm Kỳ mặc váy trắng bị Tưởng Thư Hoài kéo tay đưa đi, Lục Chiêu lẽo đẽo theo sau, cậu ta còn lưu luyến nghịch với mái tóc đuôi ngựa của cô ả.

 

Tại sao chứ? Tại sao ánh đèn rực rỡ đang chiếu trên người tôi, tôi vẫn mạnh mẽ, tôi vẫn cố gắng không để bản thân khó chịum, nhưng vì sao cảm giác mất mác lạc lõng cứ dần dần nuốt chửng tôi vậy?



 

Chưa được mấy ngày thì đột nhiên Tưởng Thư Hoài đến tìm tôi.

Thật ra tôi chẳng có nhiều thời gian để xử lý chuyện tình cảm.

 

Tưởng Thư Hoài không có ở đây, tôi cũng có thể tìm người khác thay gã.

Nhưng khi đọc tin nhắn mà gã gửi đến, đột nhiên tôi nhận ra mình vẫn chưa buông bỏ được.

Đúng thế, vốn dĩ tôi chỉ định quen gã vì đường lui của mình, nào ngờ sau này tôi lại thích gã thật.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv