Không Khuất Phục Trước Số Mệnh

Chương 2: Tu hú chiếm tổ



Thế nên tôi đã đoạt lấy Tưởng Thư Hoài.

Có điều thay vì nói là đoạt thì nên nói rằng Lâm Kỳ chắp tay nhường gã cho tôi sẽ đúng hơn.

 

Cô ả thiện lương tốt bụng Lâm Kỳ này tham gia một hoạt động cứu trợ chống động đất, rồi may mắn thế nào lại cứu được Tưởng Thư Hoài – cậu ấm của nhà họ Tưởng.

Đáng tiếc khi ấy thị lực của Tưởng Thư Hoài đã bị tổn thương, ý thức cũng mơ hồ, không thể nhớ rõ người cứu mình là ai được.

Vì vậy, tôi nhanh trí làm tu hú chiếm tổ chim khách.

Tưởng Thư Hoài phí hết tâm tư để tìm ra người cứu mình tại khu hỗ trợ thiên tai, vậy mà Lâm Kỳ lại làm như không quen biết gã.

 

Thế nên tôi đã nói rằng: Em gái à, nếu em không muốn anh ta nhận ra em thì em cứ giới thiệu cho chị đi.

Khi đó Lâm Kỳ cắn môi nhận lời.

Nhưng tôi nghĩ, có lẽ bây giờ cô ả hối hận rồi.

 

Tưởng Thư Hoài à?

 

Gã là một người dịu dàng và ngay thẳng.

Cái lúc mà gã còn tốt với tôi thì một ngày ba bữa chẳng bỏ bữa nào, đút nho cho tôi ăn còn phải lột cho sạch vỏ, thậm chí gã còn nhớ rõ kỳ sinh lý của tôi nữa.

 



Chẳng qua gã đã thay đổi chỉ trong một đêm.

Vẻ nhiệt tình khi trước dần dần trở thành sự nóng nảy khó chịu, gã cũng chẳng còn muốn nghe điện thoại của tôi nữa.

Sáng thứ Bảy, tôi đến phòng vẽ của Tưởng Thư Hoài.

Gã học vẽ, còn tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật ở nước ngoài.

Trong phòng vẽ, trừ mùi hương dễ chịu của ánh mặt trời thì còn có hương thơm từ nhựa thông.

Tôi vừa bước vào căn phòng rộng đã thấy một người đang tựa vào giá vẽ ngủ rất sâu.

Có lẽ người đàn ông này đã thức trắng đêm để vẽ.

 

Tôi bước tới nhìn vào trang giấy vẽ.

Bức tranh vẫn chưa được tô màu. Cô gái trong tranh giống tôi đến ba bốn phần, trông cô ta như đang mỉm cười rạng rỡ với người đã vẽ nên bức tranh này.

Thật lâu sau tôi mới phản ứng được, quả nhiên không phải là tôi.

… Mà là Lâm Kỳ.

 

Tôi nhìn đăm đăm vào bức tranh, có lẽ là nhập thần quá nên ngay cả khi người đàn ông phía sau đã tỉnh lại mà tôi cũng chẳng hề hay biết.

 

Tôi đang ngồi xổm dưới đất, vừa xoay đầu lại đã thấy Tưởng Thư Hoài nhìn mình không chớp mắt.

“Sao vậy? Sao anh lại vẽ em gái của em? Lần sau vẽ cho em một bức nhé?”

Nói xong, tôi vui vẻ nhào vào n.g.ự.c người kia, gã thở dài ôm lấy tôi.



 

“Không rảnh.”

Động tác vô cùng dịu dàng, nhưng lời nói cũng tuyệt tình không kém.

Tôi cảm thấy chẳng có cụm từ nào có thể diễn tả tâm trạng của hai chúng tôi ngay lúc này ngoại trừ câu: ai cũng có mục đích riêng.

Nhưng mà, tôi đúng là người giỏi ngụy trang.

Tôi xoay người lại nhìn Tưởng Thư Hoài: “Anh à, nếu em nhỡ làm chuyện gì khiến anh không thích thì anh nhất định phải nói cho em biết đấy, có được không anh, đừng giữ trong lòng rồi tự khó chịu, ngốc lắm…”

Tôi vươn tay nhéo mũi gã.

Tôi không chỉ muốn bày ra vẻ nhu nhược đáng thương mà còn muốn tìm cách nào đó để xoa dịu mối quan hệ này.

 

Có lúc sự im lặng chính là đầu sỏ tạo nên vết rách trong tình cảm.

Hiện tại tôi vẫn còn cần Tưởng Thư Hoài.

 

Gã nhìn tôi bằng đôi mắt màu nâu lạnh, nghiêm túc đến mức tôi cảm thấy như thể gã đang khoét một lỗ trên người mình.

Không lâu sau, tôi nghe gã hỏi: “Ngày đó, người cứu anh thật sự là em sao?”

 

“…” Vấn đề này khó trả lời quá.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv