Bùi Thần đúng là bị thần kinh.
Thần kinh đến mức chẳng thèm cô em gái đáng yêu của tôi.
Tôi và Bùi Thần cùng tựa vào xe, anh ta cúi đầu nghịch ly cafe trong tay.
“Lâm Hà, đợt cạnh tranh lần này được sắp đặt riêng cho em gái của em đấy. Mặc dù hạng mục đó kêu gọi bên tôi đầu tư, nhưng đối tác lại là tập đoàn họ Tưởng và họ Lục.”
Tưởng Thư Hoài và Lục Chiêu.
“Em gái của em hoàn toàn có thể dựa vào hai người đàn ông đó để giành được chiến thắng. Trận đấu này, em đã thua ngay từ đầu rồi.”
“…”
Khó trách vì sao ba tôi chẳng lo tôi sẽ cướp mất vị trí của em gái.
Chẳng trách em gái tôi vẫn bận rộn dây dưa với Tưởng Thư Hoài và Lục Chiêu.
Cứ như thiên thời địa lợi nhân hòa đều tập trung vào cô ả, và vận khí của tôi cũng bị cô ả rút đi sạch sẽ.
Tối nay không có trăng, tôi nghe Bùi Thần nhẹ nhàng nói rằng: “Tôi đến đây để giúp em. Có lẽ bên Lâm Kỳ thấy không còn gì sơ sót nữa nên đã nộp bản kế hoạch rồi. Tôi… lén lấy cho em nhé?”
Những điều còn lại, không cần nói cũng biết.
Nếu như trộm được bản kế hoạch này rồi thì tôi có thể công bố kế hoạch ra trước thời gian cạnh tranh.
Đến lúc đó, Lâm Kỳ không thể nào chứng minh được vì sao bản kế hoạch của chúng tôi lại giống nhau.
Hình như đây là biện pháp duy nhất để giành chiến thắng thì phải.
Tôi nhìn chằm chằm vào người con trai đang đứng bên cạnh mình.
“Vì sao anh lại giúp tôi? Anh đã đeo dây chuyền mà cô ta tặng lâu đến thế cơ mà?
“…”
Bùi Thần ngẩn người, sau đó bật cười.
“À, cái đó ấy à? Thật ra thì ngày tháng sống trong viện mồ côi khổ sở lắm. Bây giờ chỉ cần thấy mặt cô ta là tôi sẽ nhớ đến chuyện cũ, nên tôi càng ghét cô ta hơn.”
“…”
Quả nhiên là Bùi Thần có bệnh mà.
Tôi không trả lời anh, đột nhiên có hai con bươm bướm từ đâu bay tới lượn lờ quanh chúng tôi một vòng rồi lại vỗ cánh bay đi mất.
Tôi nghe Bùi Thần chậm rãi kể: “Tôi được ba tôi đón về từ viện mồ côi. Sau khi sinh tôi ra, mẹ tôi đã đặt tôi trước cửa viện. Sau này ba tôi tìm được, xác định chúng tôi có quan hệ ruột thịt. Tôi là đứa con duy nhất nên ông ta luôn hi vọng tôi có thể ngồi vào vị trí của ông ta, nhưng tôi không muốn làm Tổng Giám đốc cao cao tại thượng đó.”
“Vậy anh muốn làm gì?”
Tôi ngước lên hỏi anh.
Trong đêm tối, lần đầu tiên trong mắt Bùi Thần ánh lên tia sáng.
“Tôi muốn…”
Anh dừng lại, sau đó cười với tôi.
“Bỏ đi, Lâm Hà. Nếu như có một ngày tôi thật sự làm được công việc mà mình mơ ước thì tôi sẽ nói cho em biết, được không?”
Nhưng cuối cùng tôi cũng không cho Bùi Thần lấy bản kế hoạch kia.
Không phải là tôi tốt đến mức tránh làm việc ác mà đơn giản là tôi thấy bản kế hoạch của Lâm Kỳ rất gai mắt.
Đối với tôi mà nói, thật là xúc phạm khi phải biến đồ của Lâm Kỳ thành của mình.
Ngày cạnh tranh đến rất nhanh, tôi trang điểm thật đẹp rồi đến công ty.
Khi gặp Lâm Kỳ, cô ả níu lấy tay áo của tôi rồi rụt rè gọi: “Chị ơi… Chúng ta đừng thế này nữa được không? Ba cũng đâu muốn chúng ta như vậy…”
Trước kia tôi là cô gái ưu tú nhất trong lòng tất cả mọi người.
Còn bây giờ tôi lại là đứa con gái hư hỏng người gặp người tránh.
Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, vậy thì chắc gần đến hồi kết rồi nhỉ?
Nữ chính lương thiện ngây thơ gây dựng sự nghiệp, mở ra một cuộc sống mới.
Còn nữ phụ độc ác như tôi sẽ phải bay màu.
Nhưng thế giới này thật sự có thể phân biệt đen trắng, đúng sai ư?
Đây chính là đợt phản công cuối cùng của tôi với số mệnh.