Nói chuyện vui vẻ với họ cũng được một lúc, tới khi tôi muốn đứng dậy đi nhà vệ sinh lại bất động thanh sắc, nhìn thấy đôi nam nữ từ khách sạn kia đi xuống nhà ăn.
"Tuyết Dung, cháu sao vậy?" Đỗ Như Lam theo ánh mắt tôi nhìn thấy một trai một gái thân mật cùng nhau đi xuống nhà ăn, nhưng cô gái trước mắt sắc mặt bỗng đại biến, ánh mắt đau đớn, nỗi buồn kia như lọ mực bị đổ trong nước nhanh chóng lan ra.
"Cháu, cháu không sao! Cháu xin phép đi trước! Cháu có việc ạ!" Tay tôi bất giác đưa lên ngực mình, tôi thấy lồng ngực mình có chút nhoi nhói, tôi phải nhanh chóng dời khỏi đây.
Tôi đang kìm nén mọi thứ trong lòng.
Tại sao, nửa năm rồi, lại nhìn thấy người không muốn nhìn thấy nhất trong hoàn cảnh này chứ!
Tôi không biết Cố phu nhân phía sau đang nói cái gì, tôi chỉ biết tai mình ù đi, trước mắt bắt đầu mơ hồ rồi!
"Quân ca ca, anh nhìn đi đâu vậy? Em muốn ăn sáng đấy!" Lục Thanh Hoa thấy Mộ Thiếu Quân có chút bất thường lơ đãng mình thì hơi mất hứng, níu níu tay anh nhõng nhẽo.
"Được, em mau gọi đồ đi!" Mộ Thiếu Quân cho là mình bị hoa mắt rồi, sao có thể nhìn thấy hình bóng người vợ mình đã ly hôn nửa năm nay ở đây chứ.
Anh quay lại cười ngọt ngào với Lục Thanh Hoa bên cạnh, nhưng vẫn không tự chủ được mà quay lại nhìn về hướng cô vừa đi khỏi đây.
"...." Đỗ Như Lam híp mắt nhìn đôi trai gái cách bàn ăn mình không xa lắm. Lại nhìn thấy nước mắt của cô khi vội vàng bỏ đi, lòng bà hơi khó chịu.
"Sao vậy?" Cố Hàn thấy vợ bất thường liền nhíu mày hỏi.
"Em rất thích cô gái Đỗ Tuyết Dung kia!"
"Anh biết!"
"Không, em có cảm giác rất kỳ lạ với cô bé ấy! Cảm giác như là, gặp lại được một người thân vô cùng quan trọng với mình ấy! Anh có cảm thấy vậy không?" Đỗ Như Lam nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt chồng mình nói.
"...Anh cũng có cảm giác giống em. Hơn nữa, anh có để ý thấy trên cổ cô bé đó có một sợi dây chuyền hình giọt nước màu xanh..." Cố Hàn nói ra nghi vấn mình đã nhìn ra từ lâu.
"Anh à...em không dám nghĩ đâu, chẳng phải con gái thất lạc của chúng ta đã tìm được từ ba năm trước rồi sao?!" Đỗ Như Lam không dám tin, bà nghĩ nghĩ rất lâu nhưng làm sao có thể chứ.
Hơn nữa, thế giới này rộng lớn, người với người giống nhau, có cảm giác thân thiết kỳ lạ cũng không phải hiếm, sợi dây chuyền Định Mệnh năm đó bà đeo lên cổ con gái cũng đã được thấy từ ba năm trước khi bà tìm được Thanh nhi của bà rồi.
"Có lẽ...chúng ta nghĩ nhiều thôi!" Cố Hàn ôm vợ vào lòng bình tĩnh nói.
Nhưng nội tâm ông cũng không bình tĩnh đến thế, không thể có chuyện người lạ mới gặp mặt lại có cảm giác thân quen như vậy.
Ba năm trước nhận được con gái thất lạc cũng có nhiều vấn đề ông không hiểu, chỉ là ông không muốn điều tra cặn kẽ.
Có lẽ, sau khi gặp được cô gái tên Đỗ Tuyết Dung kia ông lại có một cảm giác thôi thúc mình, ông phải điều tra lại chuyện năm xưa.
Tôi không biết mình đã chạy về phòng như thế nào. Tôi cũng không dám ở đây thêm một giây phút nào nữa, tôi nhanh chóng thu dọn hành lý để dời khỏi đây.
Tôi biết mình hèn nhát đến mức nào, nhưng nhìn thấy anh đi cùng với người con gái kia tôi vừa sợ vừa đau lòng.
Nửa năm rồi!
Nửa năm cố ép mình không được nghĩ tới điều gì khác ngoài công việc, chỉ như vậy mới không nghĩ về anh nữa, không nhớ anh nữa.
Làm sao, tại làm sao mà chỉ mới chợt nhìn thấy thôi mà tất cả như ùa về, bao nhớ mong kìm nén bấy lâu liền như lũ vỡ đê ập tới làm tôi không kịp trở tay.
Chạy trốn!
Là cách tốt nhất hiện nay tôi có thể nghĩ ra.
Ngay ngày hôm đó, tôi đã mua vé trở về thành phố A.
"Sao lại về sớm vậy? Mình tưởng cậu bảo sẽ đi nghỉ ngơi vài ngày mà?" Chung Hân ngạc nhiên hỏi tôi khi thấy tôi xách va li về sớm hơn dự định.
"Tại mình nhớ cậu quá đó!" Tôi mỉm cười rồi nhảy tới ôm Chung Hân nói to. Đúng là nhớ con bạn này chết mất.
"Xi, mới không tin đâu. Vậy chúng mình đi ăn thịt nướng đi!" Chung Hân liếc tôi tỏ rõ bản mặt ghét bỏ nhưng miệng thì cười không khép lại được.
"Ok, chầu này hãy để bản tiểu thư mời. Muốn ăn gì cứ gọi không cần khách sáo" tôi vui vẻ vỗ ngực tự đắc .
"Được , vậy mình không khách sáo đâu. Gọi thêm mấy đứa nữa đi."
Thế là Chung Hân gọi thêm mấy đứa bạn độc thân khác trong nhóm bạn đại học chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc và thân thiết với nhau.
Tuy chỉ là ăn quán thịt nướng vỉa hè nhưng mấy đứa chúng tôi chén anh chén chú, nói chuyện trên trời dưới biển rất vui vẻ đến tận mười một giờ đêm mới lôi nhau về nhà ngủ.
Bởi vì tối qua uống khá nhiều nên sáng sớm dậy đầu tôi rất đau. Cũng may hôm nay không phải đi làm, đi xuống nhà bếp đã thấy cái Hân chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi còn cậu ấy thì đã dời nhà từ lâu.
Cả ngày ở trong nhà cũng chán vậy là tôi quyết định đi tới trại trẻ mồ côi trước đây mình từng ở, sau đó đi dạo đây đó trên đường.
Nhìn trên màn hình lớn ở quảng trường thành phố có xuất hiện tin tức Mộ Thiếu Quân ba tháng sau sẽ kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Lục, Lục Thanh Hoa.
Một hôn lễ môn đăng hộ đối giữa hai gia tộc lớn, đã tốn không ít giấy mực của truyền thông kia. Lòng tôi lại nhói đau vô cùng.
Hôn nhân giả giữa anh và tôi ngoài hai nhà Lâm gia cùng Mộ gia biết thì đây được coi là bí mật. Không ai biết cũng hay, một người qua đường như tôi lấy tư cách gì mà oán than.
Có trách thì phải trách chúng tôi kiếp này có duyên không phận.
Không về nhà nấu cơm, tôi ăn tạm bát mỳ bên lề đường sau đó thì tới tiệm cơm của vợ chồng chú Lý ở gần trung tâm thành phố phụ giúp.
Nói ra thì cũng xấu hổ, Lâm gia làm nhiều chuyện xấu, chú Lý vốn là một quản gia làm việc nhiều năm tại Lâm gia nhưng mà sau khi Lâm gia bị Mộ Thiếu Quân gây khó dễ đã không trụ được phải bán nhà bán cửa lấy tiền đi nước ngoài sinh sống, hiện mấy chục người làm tại Lâm gia cũng thất nghiệp từ đó.
Vốn việc này chẳng liên quan đến tôi nhưng hồi ở Lâm gia chú Lý vẫn luôn đối tốt với tôi như con gái, tôi rất cảm kích, vì vậy đã giúp chú mở một tiệm cơm nhỏ mưu sinh.
Chắc cũng là cái duyên với làm ăn mà tiện cơm ngày ngày cũng đông khách. Thu nhập cũng khá, đối với đôi vợ chồng già chú Lý cũng đủ sống không khổ sở.
"Tuyết Dung hôm nay tới phụ chú sao?" Thấy tôi bước vào cửa tiệm vợ chồng chú Lý cười toe toét, đẩy đẩy tôi ngồi xuống ghế mời uống nước.
Tôi buồn cười gật đầu" vâng, hôm nay cháu được nghỉ. Chú tạm nghỉ ngơi đi , tiệm đang đông khách cứ để cháu phụ nốt cho"
Tôi nói xong liền đeo tạp dề vào bếp nấu ăn, chú Lý cũng không có ngăn, chỉ nhìn tôi cười to hơn, hẳn là cái tình huống này diễn ra nhiều lần cũng quen thuộc với chú đi.
Cửa tiệm bỗng xuất hiện một đầu bếp nữ xinh đẹp tháo vát nên khách tới càng lúc càng đông hơn . Nhiều khách gọi quá khiến tôi không kịp trở tay nên vợ chồng chú Lý lại phải trở lại phụ giúp theo.