“Nếu các ngươi muốn cô ta sống thì mau đưa cho tôi một trăm triệu và để tôi an toàn rời khỏi đây, mau lên.”
Cố Dư Thanh nhìn tình hình bất lợi trước mặt, thế đến đường cùng, chó cùng rứt rậu dí mạnh họng súng vào đầu Tuyết Dung hướng những người phía trước nói.
“Mau bỏ súng xuống nếu không chúng tôi nhất định không hạ thủ lưu tình.”
Cảnh sát trưởng lên tiếng ra lệnh.
Mặc dù nhóm cảnh sát đứng trong nhà thờ này nghe theo chỉ thị của cảnh sát trưởng không được manh động, nhưng lại không có ai biết được, thông qua bộ đàm mini tiên tiến gài đằng sau tai của mấy vị cảnh sát tinh anh phía sau, nhóm cảnh sát bên ngoài đã nắm bắt được tình hình bên trong và bắt đầu hành động.
Cố Hạng đã chết, nhưng con tin đang gặp nguy hiểm.
Xung quanh con tin có cài bom kích nổ, bên dưới sàn nhà có chứa hơn mười quả bom kích nổ hạng nặng khác.
Một cảnh sát sau khi báo cáo điều này với một người đàn ông cao ráo, tuấn tú đứng trước tần thượng đối diện với nhà thờ, liền nghe thấy người đàn ông đó nói.
“Nhóm gỡ bom làm tới đâu rồi?” Người này chính là Dương Phàm, hậu duệ cũng là người kế thừa Dương đại gia tộc trong truyền thuyết lên tiếng.
Đồng chí cảnh sát bên cạnh lên tiếng:”Đang tiến hành, rất nhanh sẽ vô hiệu hóa tất cả.”
“Ừ!” Dương Phàm lên tiếng một câu rồi không nói gì nữa. Khoảng một phút sau mới mở miệng, “Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cậu truyền lời cho những người kia là tôi rời đi. Không hẹn gặp lại!”
Cố Hạng, mối họa lớn nhất cũng đã chết, đối với Dương Phàm mà nói anh đã không còn lý do gì để ở lại đây. Anh là người đứng đầu cục cảnh sát thành phố này, nhưng rất ít người biết.
Tại vì, Dương gia từ thời cụ tổ anh đã rút khỏi cuộc sống phồn hoa mà quy về ở ẩn, bảo vệ bí mật gia tộc, không tranh với đời. Anh là hậu duệ kế thừa, cũng phải làm theo.
Dương gia có tiếng cũng có miếng* trong xã hội, nhưng rất ít khi xuất hiện. Những thành viên trong gia tộc làm gì cũng sẽ ngụy trang, không được để người ngoài phát hiện ra thân phận thực sự.
*Cách nói lái của câu: Có tiếng mà không có miếng (* có nghĩa là có danh xứng với thực)
Lần này xuất hiện ít nhiều cũng để hợp lực cùng các đại gia tộc kia tiêu diệt kẻ thù gây hại.
Mà lý do hôm nay vẫn có mặt tại đây cũng đơn giản là vì giúp nhóm người trong nhà thờ kia giải quyết một phần nguy cơ, sau đó sẽ tiêu soái rời đi.
Vấn đề của bọn họ anh chỉ giúp đỡ một phần coi như báo đáp, còn đâu cũng không còn liên quan đến anh nữa.
Trước khi Dương Phàm biến mất khỏi tầng thượng, một người luôn im hơi lặng tiếng đứng bên cạnh anh nghe thấy lời anh nói:”Nếu đối tượng không chịu khuất phục, trực tiếp hạ thủ.”
“Rõ!” Người này là một sát thủ bắn tỉa, trên tay anh ta là một cây súng dài chuyên dụng để bắn tỉa ám sát đối tượng được chỉ định.
Mà đối tượng được chỉ định lần này chính là Cố Dư Thanh và Lục Thanh Hoa đang kích động như những người điên dưới kia.
Cố Dư Thanh không muốn chết, càng không muốn ngồi tù mọt gông. Cô ta thừa nhận mình chính là người của Cố Hạng cài vào giả dạng con gái thất lạc của vợ chồng Cố gia.
Cô ta cũng chỉ là vì mạng sống và vì tiền mới làm vậy, cô ta vốn chỉ là một đứa con gái của một gái làng chơi, mẹ cô ta lỡ một đêm với một vị khách nào đó không biết tên mà sinh cô ta ra, mặc dù nuôi cô ta nhưng luôn đánh đập, chửi mắng cô ta.
Sống trong nghèo hèn, cô ta khát khao có thật nhiều tiền và một ngày trở thành vợ nhà giàu. Thế là có một ngày, khi cô ta hai mươi hai tuổi, đã gặp Cố Hạng trong một quán bar, cô ta hầu hạ lão, và sau đó là chuỗi ngày dây dưa với lão.
Cô ta nhờ có lão mà vào được Cố gia, trở thành con gái nhà giàu lại là thiên kim tiểu thư người người ngưỡng mộ.
Vinh hoa phú quý, có tình thương yêu của cha mẹ khiến Cố Dư Thanh tham lam muốn có nhiều hơn, cô ta ngày càng quên mục đích mình vào Cố gia là gì. Thậm chí thuốc mà Cố Hạng bảo cô ta lén cho vào đồ ăn của mọi người trong Cố gia, cô ta cũng dần dần không cho nữa.
Vì cô ta cảm động và lưu luyến những người thân này, nếu cô ta có thể mãi mãi là con gái của họ thì mãi mãi có thể sống trong nhiều tiền, vô cùng nhiều tiền.
Thuốc mà Cố Hạng đưa, bắt buộc phải uống trên mười liều mới được coi là thuốc độc, cô ta cũng không biết nó là thuốc độc gì mà lại như thế, nhưng là cô ta vì nhất thời mềm lòng, nhất thời tham lam cái không bao giờ thuộc về mình nên ngày hôm nay cô ta vô cùng hối hận.
Hối hận tại sao không độc chết mấy người họ Cố kia đi, để họ không bao giờ gặp lại được đứa con gái thất lạc thật sự này nữa, cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ cô ta như vứt một con chó điên như ngày hôm nay.
Cố Dư Thanh không cam tâm. Con điên này không nên xuất hiện cướp lấy thứ cô ta đang có.
Con điên trong suy nghĩ của cô ta lúc này chính là Tuyết Dung.
Cố Dư Thanh càng nghĩ càng hận ý, quyết tâm cùng Tuyết Dung ngày hôm nay người sống ta chết.
Mà cô ta bằng mọi giá phải sống. Vậy người chết chỉ có thể là cô.
“Xin đừng!” Đỗ Như Lam lên tiếng, mắt bà đỏ hoe nhìn cô gái đã từng là con gái bà này, bà thất thanh kêu lên đầy sợ hãi cầu xin khi nhìn thấy ánh mắt điên cuồng định nổ súng thật của Cố Dư Thanh.
“Ta, bọn ta sẽ đưa tiền cho con, sẽ thả con đi, xin con đừng làm hại con gái ta.” Bà khẩn khoản cầu xin.
Bà không có hận Cố Dư Thanh giả mạo thành con gái bà, bà cũng không có ghét con bé này, thậm chí khi mới nhận nó về Cố gia bà con bao dung, che chở từng khuyết điểm của nó.
Nhưng giờ bà biết nó không phải con gái bà, hơn nữa lại là người của Cố Hạng, còn biết được nó từng hạ độc với cả nhà bà, điều này khiến bà sợ hãi và không thể chấp nhận được.
Nay còn cùng người đàn ông Cố Hạng kia bắt con gái thất lạc của bà tới đây, còn định giết hại con bé, quả thực đã chạm đến giới hạn của bà, bà không thể chấp nhận cô con gái hờ này thêm chút nào nữa.
Bà hiện tại là kiên nhẫn mềm mỏng hết có thể rồi, nếu thực sự còn không biết điều hơn nữa thì đừng trách bà tàn nhẫn.
Bà mặc dù là một cô gái bình thường, mềm yếu, nhút nhát, nhưng từ ngày gặp gỡ và làm vợ Cố Hàn, làm con dâu của một đại gia tộc lớn, bên ngoài yên bình bên trong ngọa hổ tàn long, thì bà không thể nào còn nhu nhược được nữa.
Quay trở lại quá khứ một chút, ví dụ như Lương Y Hân, bà ấy cũng từng chứng kiến bà ra tay tàn nhẫn như thế nào với những kẻ làm hại người Cố gia.
“Mau đưa tiền đến đây, ngay lập tức.” Cố Dư Thanh quát.
Đỗ Như Lam nhìn chồng, lại nhìn con trai bên cạnh, gật đầu một cái, sau đó người của Cố gia phía sau rời đi.
Khoảng chưa đầy mười lăm phút người này liền quay lại, trên tay là một vali chứa toàn tiền.
“Vứt tiền qua đây.” Cố Dư Thanh nhìn thấy vali đựng tiền trăm triệu mà cô ta yêu cầu hai mắt liền sáng bừng lên, đợi cũng không đợi được mà buông lỏng cảnh giác, sau khi người kia dưới sự cho phép của ông bà chủ liền vứt vali tiền lên phía cô ta.
Mà đúng lúc Cố Dư Thanh nhất thời buông lỏng cảnh giác, súng trên tay cô ta lệch lên một góc khác, một tiếng âm thanh “đoàng” dữ dội vang lên.
“A!” Cố Dư Thanh không dám tin nhìn cánh tay và ngực của mình bị xuyên thủng một lỗ, hai viên đạn bắn lên người cô ta, một viên bắn lên tay khiến súng trên tay rớt xuống đất, một viên chuẩn chỉnh xuyên qua trái tim.
Trước mắt tối sầm, Cố Dư Thanh cứ vậy ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Mà sự việc kinh hoảng này xảy ra cũng chỉ làm cho nhóm người cảnh sát và Mộ Thiếu Quân hoảng hốt một chút rồi cũng hiểu. Người của Dương Phàm đã ra tay rồi!
Nhưng là, người kia ngã xuống thì người còn lại càng điên cuồng sợ hãi hơn. Lục Thanh Hoa biết mình nhất định không còn đường sống nữa rồi. Cô ta cứa con dao sắc nhọn vào cổ Tuyết Dung.
Miệng cười ha ha như một con điên, dòng máu trên cổ cô chảy ra, đặc biệt đáng sợ.
Mộ Thiếu Quân hét lên:”Lục Thanh Hoa, không được làm bậy, nếu cô dám tổn thương cô ấy tôi nhất định không tha cho cô.”