Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 44



Tuyết Dung ngại ngùng đối mắt với anh, hai má cô hơi ửng hồng. Trước nay cô chỉ xem bộ dáng bên ngoài của mình cũng là dễ nhìn, nhưng khi được khen thế này, nhất là lời khen của người đàn ông cô thầm yêu, cô vừa cảm thấy vui mừng lại bất ngờ.

Mộ Thiếu Quân trước kia, sẽ không như vậy!

Khoảng thời gian này, cô luôn tự hỏi mình, Mộ Thiếu Quân anh có thích cô, dù chỉ một chút thôi không? Thậm chí cô còn muốn hỏi thẳng anh, những hành động và lời nói của anh bây giờ là thật lòng sao, hay như những lời Lục Thanh Hoa nói, đều là giả thôi?

Cô không cần anh yêu cô, chỉ cần anh thích cô dù chỉ một chút chút thôi cũng được rồi.

Trước kia cô không dám vọng tưởng dù chỉ một chút bởi vì người đàn ông này từ lời nói đến biểu cảm đều nói cho cô biết rằng anh ghét cô.

Thế nhưng khoảng thời gian này anh đối với cô nhu tình mật ý, khiến cô như con ong lao vào mật ngọt, như thiêu thân lao vào lửa, dù biết kết cục sẽ lại chuốc lấy khổ đau nhưng làm thế nào vẫn không thể tự mình thoát ra được.

Cô biết bản thân mình hiện tại thật ngốc, biết tình cảm hiện tại này của anh có thể là giả dối nhưng cô vẫn cố lừa bản thân để có được những giây phút như thế này.

Cô, đây gọi là quá ngu ngốc phải không?!

Tuyết Dung nghĩ như vậy trong lòng lại rấy lên một trận chua xót, cô biết trong lòng mình suy nghĩ và cảm xúc có bao nhiêu mâu thuẫn nghịch lý, nhưng cô vẫn u mê đâm đầu.

Vậy, trước khi đau khổ tới lần nữa, hãy để cô sống thêm ít ngày trong hào quang mật ngọt bề ngoài này đi.

Là do cô lựa chọn, cô sẽ tự mình tự chịu!

Bởi vì trong lòng rất nhanh đưa ra suy nghĩ thuyết phục mình mà có thể nói là ngu ngốc nên Tuyết Dung đứng trước mặt anh, chính là biểu cảm vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.

“Em chọn áo cho anh nhé!” Cô cười nhìn anh nói.

“Được!” Mộ Thiếu Quân bị nụ cười xinh đẹp của cô hút hồn, khóe môi không nhịn được cong lên.

Cố Dư Thanh vì bị trượt mà lần này té ngã thật sự, cũng may cô ta té trên ghế nên không gọi là đau, nhưng điều làm cô ta không cam tâm chính là, người đàn ông cực phẩm này dám lơ cô ta đi như vậy.

Còn nữa, người phụ nữ đang đứng cùng với anh ta hình như rất quen mắt, có phải cô ta từng nhìn thấy ở đâu rồi không?

“Ai da, vị tiên sinh này, hình như tôi bị trật chân rồi, anh có thể giúp tôi được không?” Cố Dư Thanh mắt thấy hai người Mộ Thiếu Quân sắp ra khỏi cửa hàng, hai mắt cô ta đảo một vòng rồi nhanh chóng kêu lên, thu hút sự chú ý của toàn bộ mọi người trong cửa hàng này.

“Vị tiểu thư này, chân cô có sao không, có cần tôi….” Một cô nhân viên đứng gần đó nhanh tay nhanh mắt thấy vậy định có hảo ý tới gần giúp đỡ. mà lời còn chưa nói hết đã bị ánh lườm như có như không đáng sợ của Cố Dư Thanh làm cho nghẹn họng.

Nhân viên bán hàng này:”….” Ôi, rõ ràng là vị tiểu thư này không muốn mình giúp và có ý định nhắm tới vị tiên sinh cực phẩm kia mà.

Lúc này Tuyết Dung mới chú ý tới sự hiện diện của Cố Dư Thanh, cô nhìn, người phụ nữ đang ngồi trên ghế cách cô không xa, rất quen mắt, cô nhớ một chút, à, cô ta chính là cô gái gây chuyện với cô tại trung tâm thương mại hồi đó, vậy, cũng là em gái của Cố Dư Thiên mà.

!!!

“Chân cô không sao chứ?” Tuyết Dung nhìn lên hai chân cô ta, thấy không đỏ cũng không sưng, lấy đâu ra bị trật. Hơn nữa, từ nãy tới giờ có ai làm gì cô ta đâu mà cô ta kêu trật chân!

Đây, là đang cố tình gây chuyện nữa à?

Và còn là, đánh chủ ý lên người Mộ Thiếu Quân anh?

Cố Dư Thanh nghe thấy giọng nói này, mới sực nhớ ra, người phụ nữ trước mặt này chính là người từng dành mua với mình, một bộ dáng quê mùa.

Hừ! Cô ta nhìn thấy cô đi cùng với anh, trong lòng liền ghen tỵ và không cam. Sao người đàn ông này lại đi chú ý tới loại gái quê mùa này chứ?

Không bằng một góc cô ta, “Vị tiên sinh này, anh có thể đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra không?” Cố Dư Thanh trực tiếp ngó lơ lời quan tâm của cô mà quay sang nhìn Mộ Thiếu Quân vẻ mặt khẩn thiết, lời nói nũng nịu, ngọt ngào.

Tuyết Dung:”…..” Mặt dày thật!

Mọi người chứng kiến trong cửa hàng:”…..” Gì vậy, cô gái kia thật không biết điều. Thật giống “trà xanh” mà!

Mộ Thiếu Quân mím môi, không nhìn cô ta mà nhìn cô, Tuyết Dung nhận thấy anh mắt của anh, cô quay lại nhìn, người đàn ông trong mắt đang biểu lộ vẻ không kiên nhẫn, anh đang tức giận à?!

Cô mím môi hơi cúi đầu tủm tỉm cười, cô biết người đàn ông cực phẩm thế này đi đến đâu là thu hút ong bướm đến đấy, nhưng nhân phẩm đứng đắn của anh cô rất rõ, nếu không anh đã không chung thủy với người kia như vậy mà ghét bỏ cô.

Mộ Thiếu Quân trong lòng có chút bực mình, anh bị người ta ghấp ghé mà cô còn mang bộ dáng chờ xem kịch hay đứng xem, cô không ghen hay gì sao?

Mộ Thiếu Quân chính thức không vui, anh bước gần tới phía cô, vươn tay ôm lấy eo cô, khiến cơ thể cô dính sát vào người anh, cô hoảng hốt với hành động ám muội nơi đông ngươi này của anh, cô định đẩy anh ra nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt hơn.

Anh giận dỗi nói:”Không cho cười. Em rất vui?”

Cô oan uổng, “Em không có. Em không cười!” Em không cười, anh mau mau giải quyết ong bướm của anh đi, đúng là lam nhan họa thủy mà!

Thấy cô cố nén cười anh tức lắm, có ai như cô không?, “Ông xã em đang bị người ta ghấp ghé đó!” Anh dán sát mặt mình vào môi cô nói.

Cô hít thở không thông muốn né, dường như nếu cô dám bỏ mặc anh thì anh sẽ hôn cô ngay tại đây vậy.

Cô đỏ mặt, vẫn đang ở trong cửa hàng, vậy mà anh còn dám hành động thế này, anh không ngại nhưng cô ngại lắm!

Cô cố đẩy anh ra mà không được, trong đầu lại nảy ra ý định trêu chọc anh, cô không nghĩ nhiều liền nói: "Ông xã em rất được chào đón nha, cô ấy lại chỉ muốn anh giúp đỡ thôi, anh xem, em cũng muốn giúp mà cô ấy bơ em rồi."

Nên anh phải tự giải quyết đi nha!

Mộ Thiếu Quân bị hai từ "ông xã" của cô làm cho cả người như được nhúng mật ngọt, anh không nhịn được mà siết chặt vòng eo của cô, môi gần sát môi cô, khẽ cong lên.

"Em vừa gọi anh là gì. Gọi lại đi, anh muốn nghe lại lần nữa!"

Ặc...

Chết cha, khi nãy cô chỉ muốn đùa anh mà không để ý hùa theo chữ ông xã trong lời nói của anh mất rồi. Mặt đẹp cô đỏ lên nhanh chóng, cô cúi đầu lắc đầu.

Cô không nói đâu, khi nãy là ngoài ý muốn thôi!

"Nếu em không nói, anh sẽ hôn em tại nơi này luôn!" Mộ Thiếu Quân tà mị cúi thấp đầu hơn, khi nói môi anh như có như không khẽ chạm tới môi cô. Anh không tin anh làm thế này không lấy được chút lợi từ cô.

Cô nghe thế liền ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, thấy trong mắt anh đong đầu ánh cười trêu chọc mình, nhưng nếu cô không nói thì người đàn ông này nhất định làm thật mất.

Thế là không còn cách nào khác, cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang chằm chằm nhìn về phía cô và anh, cô đành thấp giọng khẽ nói.

"Ông...ông xã!"

"Hửm?" Anh giả bộ không nghe rõ

"Ông xã!" Cô cúi đầu ngày một thấp, mặt đỏ gay lặp lại lần nữa.

"Ừ, anh đây!" Mộ Thiếu Quân hài lòng cười trầm thấp đáp lại cô. Lời này nghe vào bên tai như rót thêm mật xuống cõi lòng anh vậy. Thật thích nghe!

" Anh...." Tuyết Dung cứ tưởng làm theo lời anh rồi thì anh sẽ mau chóng tha cho cô, ai ngờ, người đàn ông gian xảo lại không biết mắc cỡ này còn thừa dịp cô không để ý hôn lên môi cô một cái như chuồn chuồn đạp nước rồi mới thỏa mãn buông cô ra.

Tuyết Dung hiện tại cảm thấy, cực kỳ, cực kỳ mất mặt.

Trời ạ!

Trước bàn dân thiên hạ mà anh và cô đang làm cái gì thế này!

Quần chúng ăn dưa xung quanh bày tỏ: Thức ăn cho chó này quả thực ăn no hết mức rồi!

Mọi người trong cửa hàng:"....." Cặp vợ chồng nhà này có cần phát cẩu lương quá mức thế này không?

Cố Dư Thanh bị bơ đẹp, mặt đen như đít nồi. Cái móe gì vậy? Con đàn bà kia thật không biết liêm sỉ mà! Trong lòng cô ta tức điên chửi rủa một tiếng, lại không cam lòng buông tha người đàn ông cực phẩm trước mặt.

"Tiên sinh, anh giúp tôi với được không~" Cô ta nũng nịu lên tiếng nhằm kéo hai người đang ân ái trước bàn dân thiên hạ coi mọi người như không khí này về hiện thực. Có rất nhiều người đang nhìn hai người đấy đấy đấy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv