Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 28



Không khí trong phòng bệnh lúc này nhất thời có chút câm lặng, mọi người đều liếc mắt nhìn nam nhân đứng ngoài cửa. Tuyết Dung cũng nhìn theo, ánh mắt cô và anh đối diện nhau.

Nhìn thấy anh, cô có chút lúng túng cùng bất an, đôi tay trong chăn âm thầm đặt nhẹ lên bụng mình.

Mọi người không biết, trong lúc cô hôn mê, cô mơ về rất nhiều chuyện trước đây, tất cả đều là cuộc sống hai năm trước.

Giờ cô không biết phải cùng anh đối mặt như thế nào, Lục Thanh Hoa bắt cô là vì anh, theo kế hoạch bọn họ hơn hai tháng nữa sẽ kết hôn, anh lại nói anh và cô chưa ly hôn!

Rốt cuộc cô cũng chẳng thể hiểu suy nghĩ của anh.

Anh dây dưa, nhập nhằng giữa hai người phụ nữ bọn cô, anh không rõ ràng, anh nói yêu người khác nhưng vẫn luôn tìm mọi cách trói buộc cô.

Đến bây giờ cô thiết nghĩ, trong lòng anh...phải chăng có cô? Tình cảm của anh...thay đổi rồi sao?

Ngoài điều này ra, cô thực sự không thể nghĩ được ra những lý do khác. Trước khi ngất đi, cô thực sự đã nghe thấy lời anh nói: "Dung....xin lỗi em! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tất cả là tại anh, tất cả là tại anh hết...!"

Có phải, cô nghe nhầm không? Nhưng ánh mắt đó....thực sự không phải là giả dối!

Mọi người nhìn hai người bọn họ lặng lẽ nhìn nhau, ba mẹ Mộ thở dài, thằng con trai này của bọn họ ấy à...cái gì cũng được, chỉ là ở phương diện tình cảm thì ất ương ất ưởng quá!

Ba người Cố gia nhìn nhau thầm ngạc nhiên, hóa ra con gái thất lạc của bọn họ là vợ của Mộ thiếu a!

Nhưng như thế cũng không thể tha thứ, cũng tại anh mà con gái bảo bối của bọn họ suýt nguy hại, nợ mới nợ cũ sau này hai bên thông gia tính sau.

Mọi người biết ý, muốn tạo không gian riêng tư cho đôi bạn trẻ, ho khan một tiếng, cha Mộ liền nói:" Vậy Tuyết Dung nghỉ ngơi đi, chúng ta về đây."

"Dì cũng về đây, con nghỉ ngơi đi." Đỗ Như Lam nhẹ nhàng xoa đầu cô nói.

"Anh ra ngoài mua chút đồ." Cố Dư Thiên nói rồi đi luôn.

"Vâng, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến con." Tuyết Dung cảm kích đáp lại.

Sau khi mọi người đi hết, trong phòng bệnh chỉ còn anh và cô.

Tuyết Dung khát nước nên ngồi dậy với tay lấy cốc nước trên bàn gần cạnh giường, động tác này bị anh nhìn thấy cho nên, chưa kịp để cô động tay Mộ Thiếu Quân đã nhanh chân đi đến bên cạnh giường đưa cốc nước cho cô.

"Cảm ơn anh!" Cô nhìn anh, tay cầm cốc nước uống xong rồi nói cảm ơn.

"Không có gì!"

"Em....thấy trong người thế nào rồi?" Nhìn cô rất lâu, mãi anh mới hỏi được một câu chứa đầy sự quan tâm mà anh không nhận ra.

Cô sửng sốt nhìn anh, sự quan tâm trong lời nói kia cô có nghe ra, ngoại trừ lúc tới cứu cô trong nhà hoang, đây là lần đầu tiên, anh quan tâm cô dịu dàng như vậy.

Cô mỉm cười nhẹ, đáp:"Không thấy đau nữa."

"Làm sao mà không đau được. Nơi này vẫn còn rỉ máu mà nói không đau. Em luôn thích nói dối sao?" Thấy cô nói dối mình, anh tức giận đưa tay chạm vào trán cô, cái trán quấn ba vòng băng có thấm máu đỏ rỉ ra.

Lòng anh chua xót, ngữ khí tuy trách mắng nhưng lại mang theo sự mềm mại đau lòng.

Tuyết Dung chưa kịp đề phòng đã bị anh ôm chặt vào lòng. Nhưng cô không dám ôm lại anh.

Cô sợ....sợ đây chỉ là mơ, sợ suy nghĩ trong lòng là sai, sợ rất nhiều thứ hiện tại....

Quan hệ giữa hai bọn họ....cô vẫn luôn rối rắm!!!

Cảm nhận được thân thể mềm mại trong lòng, cơ hồ anh mới an lòng hơn, anh nhẹ nhàng nói:"Sau này, không cho em dời xa tôi nửa bước."

"Mộ Thiếu Quân!" Cô đẩy anh ra để anh đối mặt với ánh mắt mông lung của mình.

"Rốt cuộc trong lòng anh...tôi là gì? Lục tiểu thư là gì? Anh đối với tôi như thế này, là có ý gì, anh sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh thích tôi đó? Còn nữa, chẳng phải hai người sắp kết hôn sao? Một mặt anh muốn kết hôn với cô ấy, một mặt luôn tìm cách dây dưa, trói buộc tôi. Mộ Thiếu Quân, như vậy rất mẫu thuẫn, anh biết không? Giữa chúng ta....tôi nghĩ là, chúng ta nên ly hôn đi."

Từng chữ từng lời của cô như con dao đâm vào tim anh, anh sửng sốt, anh ngạc nhiên, anh đau lòng, anh tức giận.

Trước đây, anh luôn không dám nhìn thẳng vào những vấn đề này, nhưng cái giây phút nhìn thấy ánh mắt chết lặng và sự tuyệt vọng của cô, cơ thể bị đánh đầy thương tích, hơi thở hấp hối nằm trên đất.

Lòng anh đau, anh sợ hãi, cái cảm giác như sắp đánh mất đi bảo vật trân quý nhất cuộc đời mình, anh mới nhận ra, nhận ra bản thân rất để ý cô, rất thích cô, rất yêu cô.

Nhưng anh trước giờ luôn ngạo mạn như vậy, vẫn luôn chối bỏ những điều đó.

Suýt chút nữa là mang theo nỗi ân hận suốt đời này. Đau lòng khi nghe cô nói muốn ly hôn, tức giận vì cô muốn dời xa anh. Làm sao có thể để cô ra đi chứ.

Trước đây, những năm tháng thanh xuân của anh, anh đã gặp được Lục Thanh Hoa, Lục Thanh Hoa rất biết điều, ở bên cạnh cô ta anh cũng không thấy phản cảm.

Bởi vì cô ấy từng cứu anh một mạng nên anh luôn cảm kích, đồng ý làm bạn trai cô ấy. Hai người bọn anh ở cùng nhau một thời gian cũng rất tốt, tình cảm đi lên, Lục Thanh Hoa khá hiểu anh, khi đó anh nghĩ mình lấy cô ấy cũng tốt.

Nhưng cuộc sống luôn có những bất ngờ, Lâm Tiêu Tiêu xen vào cuộc sống của anh rồi sau đó là cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã rất kinh diễm khi cô bước vào lễ đường năm đó nhưng thù hận đã đánh mất lý trí của anh.

Bao lỗi lầm, anh đề trút lên đầu cô, hành hạ cô, lạnh nhạt với cô.

Nhưng mỗi lần gặp cô, không hiểu sao không thể kìm nén mà liếc nhìn cô, quan sát từng biểu cảm trên mặt cô, để ý cô, sau đó là ham muốn khó cưỡng.

Khi đó, anh luôn cho rằng bản thân chắc chắn điên rồi!

Nhưng khi Lục Thanh Hoa tỉnh lại, anh lại không thấy vui như mình nghĩ, mỗi lần bên cô ấy, anh đều bất giác nghĩ đến cô, cô giờ đang làm gì, cô có để ý đến anh bên cạnh ai không?

Cho đến bây giờ, anh đã chắc chắn, anh chưa hề yêu Lục Thanh Hoa, anh chỉ coi cô ấy như một tri kỷ bởi vì cô ta là người phụ nữ đầu tiên hiểu anh đến vậy.

Còn với cô, là yêu, đích thực là yêu. Khi phát hiện ra lòng này, rễ tình đã cắm sâu tự lâu!

Anh hốt hoảng giữ chặt lấy vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô nói:"Tôi sẽ không ly hôn với em, vạn vạn sẽ không. Chuyện tôi với Thanh Hoa, tôi sẽ giải quyết. Có thể bây giờ tôi nói em sẽ không tin, nhưng tôi thực sự đã bị em làm cho rung động rồi!"

Tuyết Dung nhìn anh, cô không biết bây giờ phải làm gì, đúng, cô sẽ không tin những gì anh vừa nói đâu. Anh nói ra thật dễ dàng. Cô...

Mộ Thiếu Quân thấy cô cứ nhìn mình ngơ ngác không nói gì, trong lòng sốt ruột, ánh mắt cô rõ ràng là không tin anh thích cô rồi. Đối với tình cảnh này làm anh khó chịu, lấy hai bàn tay ôm má cô rồi hôn xuống.

Nụ hôn thập phần dịu dàng, tràn đầy nỗi lòng anh và cả sự chiếm hữu mãnh liệt.

Tuyết Dung hai má đỏ bừng, hai mắt ngập nước, thở gấp gáp sau nụ hôn kéo dài của hai người.

"Giờ em tin tôi không? Tôi thực sự thích em, Dung à? Đừng dời khỏi tôi, tôi không thể để em đi, tôi không muốn em đi, tôi muốn được bù đắp cho em sau tất cả mọi chuyện tôi đã gây ra. Cho tôi một cơ hội được không Dung?" Anh lại một lần nữa ôm chặt cô thâm tình nói, thâm tình cầu khẩn.

"....."

Những lời này là thật sao? Cô không nghe nhầm chứ? Cô có thể đặt cược lần nữa mà mở lòng được không?

"Mộ Thiêu Quân...." Cô rúc đầu vào ngực anh gọi tên anh.

"Ừm...."

"Tôi...có thể tin anh không?"

"Có thể! Mộ Thiếu Quân tôi trước giờ chưa từng nói lời đùa cợt bao giờ. Là trước đây tôi hồ đồ, tôi ngu ngốc, em khác Lâm Tiêu Tiêu, anh xin lỗi!" Anh vuốt lưng cô, nhẹ nhàng mà kiên định nói.

"Được."

Bên trong phòng bệnh, đôi nam nữ thâm tình yên lặng ôm nhau. Bên ngoài phòng bệnh, Hàn Tuấn và Hàn Tú đứng lặng dựa vào tường.

"Thì ra học tỷ đã là vợ của người khác!" Hàn Tú hai mắt đỏ hoe, lòng thất vọng vì người trong lòng mình luôn yêu thích đã thích người khác.

Thanh niên thất tình vỗ vỗ bả vai anh trai, hắn biết, anh trai đau lòng hơn hắn, mất mát hơn hắn, sau đó Hàn Tú liền bỏ đi.

Hàn Tuấn lặng lẽ nhìn vào thân ảnh mảnh mai trong phòng, nở nụ cười chua sót:"Tôi yêu em từ lần đầu gặp mặt, thích em đến vậy, thật không ngờ lại là người đến sau. Hàn Tuấn tôi không hề thua kém Mộ Thiếu Quân nhưng tôi cũng không thích tranh giành tình yêu của người khác. Nếu em hạnh phúc, tôi sẽ buông tay."

Hắn khẽ nói với lòng mình như vậy rồi mở cửa bước vào phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv