Không Hề Đáng Yêu

Chương 61: Đang nói đỡ cho Lục Hoài Thâm à?



Giang Nhược phát hiện tính cách người nhà họ Lục đều chẳng ra làm sao.

Cô cho rằng Lục Hoài Thâm đã đủ nắng mưa thất thường lắm rồi, tính tình cục cằn thô bạo, làm người không biết ôn hòa nhã nhặn là gì nhưng thấy lúc bàn chuyện làm ăn hoặc thông thường khi giao du qua lại với người khác, tính khí anh cũng sẽ bớt phóng túng chút chút, giữ hành vi đúng mực.

Không như Lục Giam, máu nóng dồn lên đầu thì bất kể trong trường hợp nào đều tự coi mình là trung tâm vũ trụ, bị chọc tức là nổi đoá ngay, vẫn cái kiểu nguyên thủy nhất, tính xấu muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

Giang Nhược chưa từng gặp Lục Hoài Thâm thời niên thiếu, chỉ có thể cảm thán tuổi tác và kinh nghiệm quả thực có khả năng khiến con người ta trở nên trầm ổn.

Dù gì thiếu niên mười mấy tuổi mà ổn trọng giống người đàn ông ba mươi mấy tuổi thì có vẻ không thực tế lắm mà tính cách người đàn ông ba mươi mấy tuổi lại như thằng nhóc lông tóc chưa đủ, kích động dễ cáu, vậy chỉ có thể nói người này không có tài cán lại còn nông cạn.

Từ trước đến nay Lục Hoài Thâm vẫn cảm thấy so đo với trẻ con chẳng có ý nghĩa gì, học thức, kinh nghiệm cùng cách suy xét vấn đề không ở một trình độ, hơn nữa đây không phải con trai anh cũng chẳng phải em trai ruột, anh tội gì lãng phí nước bọt.

Nhưng lần trước, Lục Giam lén lút giúp Trình Khiếu làm trò xằng bậy, anh báo cho Lục Trọng một tiếng nhưng có vẻ thằng oắt này không phục, còn chẳng biết đường bớt ngang ngược đi, thái độ sắp sửa còn cao hơn cả trời.

Lục Hoài Thâm lạnh mặt nhìn nó, nói: "Tao không quản được mày chứ gì, nếu không phải nể mặt anh mày, mày sống chết thế nào cũng chẳng mảy may liên quan đến tao."

"Cmn ai thèm." Lục Giam nghiến răng nghiến lợi, thằng bé vẫn thấp hơn Lục Hoài Thâm một tí, chỉ có thể ngóc đầu lên nhìn anh, song nó có cố hết sức mình đi nữa, hào quang gặp nhau lập tức phân rõ cao thấp.

Lục Giam: "Cái gì mà mặt mũi anh tôi, anh đã bao giờ nể mặt ai chưa? Cái loại người như anh, nếu không phải Lục Trọng còn có tác dụng, anh cần gì phải nể mặt anh ấy? Dù sao trong tương lai, kết cục của những đứa con riêng như tôi với em trai anh đều sẽ chẳng khác nhau là mấy, bây giờ hà tất phải giả vờ tốt bụng giúp đỡ, đến lúc đó lại phải phí một phần sức lực đá bay tôi, tôi cũng phát mệt thay anh."

Giang Nhược thấy Lục Hoài Thâm vẫn đang nổi giận, hai quai hàm cắn chặt, mặt không biểu cảm, giọng bực tức chỉ vào Lục Giam giáo huấn: "Đây là bản thân mày bất tài còn ngông cuồng hống hách, dựa vào cái gì mà thân thế phải gánh tội thay mày, ra ngoài gây chuyện thị phi còn bắt người khác chùi đít cho. Bây giờ mà đuổi mày ra khỏi nhà, ngay cả cái bụng mày còn không lấp đầy nổi, lấy đâu ra tư cách huênh hoang? "

Lục Giam bị anh nói tức run người, "Tôi... Bây giờ tôi còn nhỏ tuổi, chưa có cách nào đối kháng với anh, anh đừng tưởng mình giỏi kiếm tiền, điều hành được Bác Lục thì tài ba lắm, tốt nhất đừng để tôi lớn lên, tôi sẽ không giống kiểu anh trai tôi răm rắp nghe theo anh đâu."

Lục Hoài Thâm lạnh nhạt cười một tiếng, "Chỉ dựa vào mày á, lớn nữa cũng chỉ có thể giống với mấy thằng công tử vô công rồi nghề không có đầu óc chỉ biết sinh sự vô cớ, nực cười."

Lục Giam bị mắng không cãi lại được, y chang quả pháo thăng thiên, xắn tay áo định đánh nhau, Lục Hoài Thâm nghiêm mặt trừng nó.

Trình Khiếu kịp thời lôi vạt áo Lục Giam, "Cậu nói không lại anh ta, đánh cũng không đánh được, cớ gì phải ấu trĩ thế."

So sánh thế này, Giang Nhược cảm thấy Trình Khiếu đã chín chắn lại hiểu biết, lòng oán trách Lục Giam kia làm liên lụy Trình Khiếu. Sau đó nghĩ ngợi, một bàn tay vỗ chẳng thành tiếng, sợ là tính cách Trình Khiếu và Lục Giam có chỗ nào đấy hợp nhau, bằng không thì hai đứa chẳng chơi cùng nhau được, về nhà rồi, nên làm công tác tư tưởng cho Trình Khiếu mới được.

Giang Nhược muốn đưa Trình Khiếu về trường, Trình Khiếu nói: "Em sẽ tự đi."

Giang Nhược lắc đầu: "Hiện tại chị không tin em, chị luôn cho rằng em là học sinh ngoan, ai biết gần đây em càng ngày càng làm sụp đổ nhận thức của chị về em, chị bắt buộc phải thấy em vào trường mới được."

Lục Giam ở phía sau chua xót chêm một câu: "Hay lắm, cậu ta là học sinh ba tốt, là em dạy hư cậu ta được chưa?"

Giang Nhược chẳng buồn để ý cậu ta.

Lục Hoài Thâm bảo tài xế đưa Lục Giam và luật sư về, sau đó nhìn Giang Nhược: "Tôi đưa hai người về."

Vừa nãy Lục Giam còn tranh luận với Lục Hoài Thâm, cảm giác bản thân chất phát ngất, kết quả cách đối xử của Lục Hoài Thâm với Giang Nhược và cậu ta hoàn toàn khác biệt, tâm trạng hơi hụt hẫng.

Giang Nhược còn chưa nói gì, nó đã cất giọng chất vấn: "Dựa vào đâu mà anh đích thân đưa bọn họ về lại để tôi đi cùng luật sư?"

Trình Khiếu cảm thấy Lục Giam quả thật là não phẳng, chính là dạng khi có nhà họ hàng đến chơi con nhà người ta thì thu hút sự chú ý của người lớn còn cậu ta thì liều mạng khóc lóc om sòm la lối chơi xấu để giành được sự quan tâm.

Cũng không thử nghĩ xem tốt xấu gì Lục Hoài Thâm cũng vẫn là anh rể cậu, mà anh ta cũng vừa nói đấy thôi, không có nhà họ Lục, Lục Giam mày chỉ là cái rắm, thế nên trong mắt anh ta, sự tồn tại của Lục Giam nhiều nhất cũng chỉ ngang với không khí.

"Không phải mày không đến trường à?" Lục Hoài Thâm liếc thằng bé.

Lục Giam nói: "Bây giờ tôi muốn đi đấy."

Lục Hoài Thâm nói lạnh nhạt: "Bảo tài xế của mày đưa đi."

"Tôi cũng là em họ anh, xin anh có nhân tính tí đi." Lục Giam vứt quách mấy lời châm chọc Lục Hoài Thâm ra sau đầu, nghênh ngang kéo cửa ghế sau xe anh ngồi vào.

Như thế này mà nói, Giang Nhược và Trình Khiếu chẳng có lựa chọn khác, cũng lên xe.

Giang Nhược hoài nghi một cách nghiêm trọng, Lục Giam cố tình đến làm Lục Hoài Thâm khó chịu.

Lên xe xong bèn nói kiểu kì quái: "Xe năm sáu trăm vạn ngồi lên thoải mái hơn hẳn so với xe chưa đến hai trăm vạn của tôi, quả nhiên, địa vị xã hội quyết định đẳng cấp chi tiêu."

Lục Hoài Thâm lái xe, đôi mắt nhìn thẳng, không mặn không nhạt nói: "Xe tao mua bằng tiền của tao, xe mày là anh trai mày mua. Hai trăm vạn đó cũng không phải mức mà địa vị xã hội của mày có khả năng chi trả được, người chi trả được là anh trai và bố mày."

Lục Giam bị đè nén sắp chết đến nơi, cơn giận chạy tán loạn trong khoang ngực, liền đáp lại đúng những câu anh từng nói, "Không có nhà họ Lục thì anh tính là cái gì?"

Nó không có gan nói với Lục Hoài Thâm: anh là cái rắm nhưng lại không phục nên cảm thấy mấy lời ấy có thể tiêu tan cục tức trong lòng.

Lục Hoài Thâm căn bản không đáp trả nó.

Nhưng Trình Khiếu nhìn qua gương chiếu hậu thấy ánh mắt anh ta giống như đang mắng Lục Giam đần độn trong thầm lặng.

Giang Nhược cũng đang nghĩ, không có nhà họ Lục, Luc Hoài Thâm chỉ là thoát khỏi một tầng thân phận, có lẽ khi làm việc sẽ bớt đi thuận tiện một tí mà thôi.

Trừ việc anh là cổ đông lớn thứ hai ở Bác Lục, ngoài ra còn có hàng loạt tài sản cá nhân, nắm giữ cổ phần trong một số công ty, tổ chức đã hoặc sắp niêm yết trên sàn chứng khoán, càng đừng nhắc tới các bất động sản khác.

Ngoại trừ cổ phần được thừa kế, những cái kia đều là tự anh kiếm được.

Trước khi kết hôn đã công chứng tài sản, vì vậy cô cũng biết. Lúc này không nói ra, sợ đả kích Lục Giam. Lục Hoài Thâm không nói năng gì, có lẽ vì hết hứng thú đấu võ mồm với thằng bé. Chung quy Lục Giam vẫn là tính tình trẻ con.

Lục Giam độc thoại một thôi một hồi, trong lòng Trình Khiếu có tâm sự nên không ngó ngàng gì đến nó, xem chừng tự nó cũng hết hứng liền im miệng.

Khoang xe tiến vào khoảng trầm mặc, hiện tại đúng vào lúc náo nhiệt nhất trong buổi đêm, thành phố rực rỡ, dòng người như nước.

Xe đang hòa vào dòng xe cộ uốn lượn rực sáng như một dải đèn màu, Bỗng Giang Nhược nghe thấy âm thanh bụng kêu "ùng ục" từ đằng sau vọng lên. Trình Khiếu lẳng lặng lấy balô che bụng mình.

Cô mới nhớ ra, muộn thế rồi nhưng hai đứa vẫn chưa ăn tối.

Lúc ngang qua một cửa hàng, nhận ra đó là cửa hàng KFC, Giang Nhược bảo Lục Hoài Thâm đi sát lề đường tìm chỗ đỗ xe, cô xuống mua cho hai vị đằng sau ít đồ ăn.

Sau khi Giang Nhược về nước, thường xuyên tất tả ngược xuôi, hoặc là gặp luật sư, hoặc là tìm việc, đi tới đi lui bệnh viện, vì để tiện mang đồ dùng nên quen đeo túi xách có sức chứa lớn.

Kiểu dáng chiếc túi này có đai có đáy rõ ràng, chỉ có khóa kéo bên trong, bên ngoài thiết kế khóa từ kim loại, cô rút ví trong túi, đặt nó nằm xô lệch đã vội xuống xe, túi chưa đứng vững nên lúc đóng cửa xe liền đổ xuống ghế ngồi.

Hai đứa ngồi sau hình như đã đói còn mệt nữa, cũng chẳng nói với nhau câu nào, mỗi đứa tự chơi điện thoại.

Lục Hoài Thâm nhận một cuộc điện thoại của giám đốc bộ phận, nói về chuyện hợp đồng, nói cũng hơi lâu, lúc tắt điện thoại, nhìn thấy Giang Nhược từ xa xa cầm đồ ăn đi về bên này.

Anh nhìn một cái, ném điện thoại vào hộp chứa đồ, ánh mắt quét qua chiếc túi xách, nắp túi mở hướng về chỗ anh.

Lục Hoài Thâm nhắm mắt, qua mấy giây, lại nhìn đến chỗ đó, đưa tay lấy thứ đồ mới nhìn thấy.

Giang Nhược vừa kéo cửa xe đã thấy Lục Hoài Thâm lấy hộp thuốc tránh thai trong túi cô ra, trong lòng bất thình lình nảy lên, hai tay cô chất đầy đồ cũng không có cách nào ngăn cản được, bọn trẻ đang ngồi sau, cô không tiện lên tiếng, chỉ đành ảo não nhìn anh.

Ánh mắt Lục Hoài Thâm thâm trầm, mím chặt môi thành một đường, không dễ gì nhìn ra cảm xúc, nhét thứ đó về chỗ cũ, lại để túi dựa vào lưng ghế để cô dễ ngồi vào.

Giang Nhược vô cớ hoảng sợ, có một loại cảm xúc quẫn bách khi mình trộm giấu thứ không nên giấu mà bị phát hiện.

Cô mua một combo gia đình, đồ uống, còn cả bánh trứng và vài thứ linh tinh khác, đưa cho Trình Khiếu, bảo thằng bé chia cho Lục Giam.

Trình Khiếu nhìn đồ ăn, nhiều thế kia, khẽ càu nhàu: "Chị, chị tưởng cho lợn ăn chắc..."

"Ăn không hết thì để ở đó là được." Giang Nhược nghĩ sức ăn của con trai hẳn sẽ rất lớn, còn sợ không đủ cho chúng nó ăn kìa.

Lục Hoài Thâm mở cửa kính để tản mùi, đến trường học, hai đứa không ăn hết, Lục Hoài Thâm bảo chúng nó mang hết xuống xe.

Lục Giam đang oán trách, sớm biết thì không đến cho xong, còn chưa đầy một tiếng nữa là kết thúc giờ tự học buổi tối rồi.

Trên xe chỉ còn dư lại Giang Nhược và Lục Hoài Thâm, trâm mặc trong nháy mắt tràn ngập cả khoang xe.

Lục Hoài Thâm lái xe theo hướng đi về Cẩm Thượng Nam Uyển, được một lúc mới hỏi cô: "Uống thuốc rồi à?"

Giọng nói ấy hờ hững y như cũ, khiến người ta không nghe ra bất kì cảm xúc nào, Giang Nhược không biết anh hỏi câu này có ý gì, dù sao nếu kinh nguyệt chưa đến, cô đã chuẩn bị sẵn sàng uống thuốc, kết quả đều như nhau, bèn nói: "Anh lại chẳng dùng biện pháp khác, không uống thuốc lẽ nào đợi có thai? Đàn ông ăn bơ làm biếng để phụ nữ chịu giày vò."

Nghe giọng cô cáu kỉnh, Lục Hoài Thâm không giữ được bình tĩnh, nói: "Lúc đấy ai còn có thì giờ đi mua bcs? Có thì sinh, không phải nhà họ Lục không nuôi nổi một đứa bé."

Giang Nhược không rõ câu này là anh nhất thời kích động nói ra hay vốn dĩ đã ấp ủ suy nghĩ chẳng sao hết nhưng nó tàn nhẫn đâm một nhát vào tim cô.

"Sinh ra?" Giang Nhược nhìn anh mà không khỏi suy tư, khó chịu như có xương cá mắc trong cổ họng, trì hoãn rõ lâu mới tìm lại được tiếng nói của mình: "Tôi chẳng hứng thú để con mình sống trong gia đình đơn thân, sẽ càng không để con tôi gọi Giang Chu Mạn là mẹ, cả đời giống em trai anh, giống Lục Giam, đội cái danh phận xấu hổ."

Lục Hoài Thâm đột ngột đánh tay lái dừng xe bên vệ đường, tháo dây an toàn, Giang Nhược kịp phát giác anh muốn làm gì đó thì cằm đã bị bóp chặt, sắc mặt anh trầm lạnh, nói từng câu từng chữ với cô: "Cô phải biết một điều, con tôi, vĩnh viễn không có khả năng là con riêng."

Giang Nhược bừng tỉnh, khẽ cười nói: "Ồ, suýt quên mất tôi là vợ chính thức, đứa bé sinh ra đích thực không phải con riêng."

Giang Nhược vừa nổi cáu liền hoàn toàn mất đi dáng vẻ tươi cười ban đầu, khiến người ta gai mắt.

"Nếu như, tôi nói nếu như thật sự mang thai rồi sinh nó ra, nó là chắt trai đầu tiên của nhà họ Lục, tất nhiên tôi không giành được quyền giám hộ, Giang Chu Mạn hận tôi đến thế, tôi không tin chị ta sẽ đối xử tốt với thằng bé." Giang Nhược càng nghĩ càng tuyệt vọng, hận không thể uống thuốc ngay lúc này, loại trừ hậu họa, cô xiết chặt tay Lục Hoài Thâm, móng tay cắm sâu vào cánh tay anh, âm thanh mang theo ý cười rất nhẹ nhàng rất thờ ơ: "Vậy nên Lục Hoài Thâm, tôi sẽ không sinh con cho anh đâu, anh không cần lo lắng."

Nói xong vung cánh tay anh ra, không nhìn anh nữa.

Lục Hoài Thâm lạnh lùng nhìn chăm chú sườn mặt cô, qua một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Vậy thì tốt."

Ngữ điệu đó rất kì lạ, nghe vào tai cô tự nhiên đổi thành ý khác: Như thế tốt cho cả tôi và cô.Suốt đường về hai người đều không nói, lúc xuống xe, Giang Nhược cụp mắt, lạnh nhạt nói một câu: "Cảm ơn."

Sau đó nghe tiếng xe khởi động rời đi sau lưng, cô cũng chẳng ngoảnh lại cứ thế đi vào căn hộ.

()

Về tới nhà vẫn chưa tính là muộn lắm, Kiều Huệ đang ở phòng khách xem TV, nghe tiếng mở cửa, ngoái đầu sang: "Chuyện của bạn con giải quyết xong rồi à?"

Giang Nhược buồn thiu gật đầu, miễn cưỡng cười cười: "Giải quyết xong rồi."

"Vậy thì tốt."

Giang Nhược bỗng hỏi bà: "Mẹ buồn ngủ chưa? Hay con giúp mẹ rửa ráy đi ngủ nhé?"

Kì thực cô cũng muốn Kiều Huệ ngủ sớm một tí, tránh cho Trình Khiếu quay về chạm mặt, để bà thấy vết thương trên mặt thằng bé.

Kiều Huệ: "Lúc trước không thấy, con vừa nói lại hơi buồn ngủ."

Giang Nhược đến phòng tắm lấy nước, dìu Kiều Huệ vào trong ngồi, đưa nước cho bà rửa mặt mũi, chân tay, đánh răng, lại lau khắp người một lượt, cuối cùng nhìn bà lên giường mới yên tâm.

Cô vừa định đi lấy nước uống thuốc đã cảm thấy phía dưới có dòng ấm nóng chảy ra, vội vàng vào phòng vệ sinh xem thử, quả nhiên kinh nguyệt đến rồi.

Giang Nhược ngồi trên bồn cầu, tảng đá trong lòng đến cùng cũng rơi xuống.

Chẳng bao lâu, Trình Khiếu lên trường tự học đúng giờ quay về, Giang Nhược hỏi nó đói chưa, có muốn ăn gì không, Trình Khiếu bảo vừa ăn nhiều thế không ăn nổi nữa.

Giang Nhược gật gật đầu, sau đó đi theo nó vào phòng, đóng cửa lại, Trình Khiếu thấy điệu bộ chị như vậy, liền biết sắp bị thẩm vấn, vốn dĩ cũng nằm trong dự liệu.

Giang Nhược sợ Kiều Huệ nghe thấy, hạ thấp giọng hỏi nó: "Gần đây rốt cục em làm sao thế? Trước đây em vốn không phải người dễ bị kích động, lần trước em đến thẳng Bác Lục tìm Lục Hoài Thâm, chị đã thấy rất kì quái, "Em thử nghĩ đi, có phải nguyên nhân là do dạo này em chơi cùng Lục Giam không?"

Trình Khiếu im lặng hồi lâu: "Bản tính Lục Giam vốn không xấu."

Giang Nhược: "Cho dù bản tính không xấu thì đó cũng là khuynh hướng bạo lực, vấn đề ở chỗ nặng hay nhẹ thôi, dẫu sao có ai một lời không hợp đã động thủ với người ta?"

Trình Khiếu trầm mặc không nói.

Giang Nhược nhìn tình hình, dịu giọng, từng bước dẫn dắt: "Về sau khi làm việc gì em phải suy tính trước sau, em có thể so bì với kiểu người như Lục Giam à? Nó giết người phóng hỏa cũng có người thu dọn cho nó, em có không? Hôm nay nếu không phải Lục Hoài Thâm..."Giang Nhược dừng lại.

Trình Khiếu nhìn về phía cô, "Lục Hoài Thâm? Lục Hoài Thâm làm sao? Hôm nay, anh ta chính là người thu dọn thay Lục Giam đấy." Nói rồi thằng bé cười gằn một tiếng, "Lần trước Lục Giam có thể đưa thẻ thông hành cho em là vì nó không phục Lục Hoài Thâm. Anh ta sống không từ thủ đoạn, đến anh em cũng ngấm ngầm mưu tính."

"Đó là em chưa thấy cả nhà anh ấy cũng đang ngấm ngầm tính kế anh ấy." Trình Khiếu chưa nói hết, Giang Nhược liền cắt ngang lời nó, thậm chí cảm xúc còn hơi kích động.

Trình Khiếu ngây ngốc nhìn cô, "Chị đang nói đỡ cho Lục Hoài Thâm à?" Thằng bé nói, nhíu chặt lông mày không dám tin, giống như tiếc hận không thể rèn sắt thành thép, chất vấn: "Chị quên rồi, anh ta đối với chị cũng bất chấp thủ đoạn!"

Hà Nội, 14/6/2021

Tết đoan ngọ nhà các bác có nấu chè con ong không😄?

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv