Giang Nhược mơ một giấc mơ.
Trong mơ gió biển tanh mặn, có người đang động vào cô, khi thì sờ bụng cô, khi thì còn đâm vào mu bàn tay cô.
Cả đầu Giang Nhược toàn là gương mặt rợn người của bác Trần và A Du, cô muốn phản kháng, lại không dùng sức được, càng không dám mở mắt ra, sợ mở mắt sẽ nhìn thấy những gương mặt không gạt được khỏi đầu.
Sau khi xúc cảm kia biến mất khỏi người, cô cảm thấy thoải mái rất nhiều, hình như đang nổi trên mặt biển, biển như bông mềm mại, còn mang theo độ ấm bị ánh mặt trời thiêu đốt, bên tai là tiếng xào xạc của cây cọ mỗi đêm cô đều có thể nghe thấy, cô yên lòng, mặc cho bản thân thiêm thiếp trong tiếng sóng biển xa vời.
Đang lúc cô thích ý lại thoải mái, bỗng nhiên, hai bên biển toạc ra, mỗi bên một đôi tay vói lên, khi Giang Nhược vùng vẫy, đầu bác Trần và A Du từ trong biển ngoi lên, nhìn cô đầy quỷ quyệt, tóm lấy cô rồi kéo xuống biển, cảm giác mất trọng lực lập tức bủa vây cô, Giang Nhược hét chói tai một tiếng, ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi đầy đầu nhìn chằm chằm khắp phòng tối tăm thở dốc.
Trong đầu Giang Nhược trống rỗng, nhất thời không biết bản thân mình ở đâu.
“Sao thế?” Phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn quen thuộc, lúc nói chuyện đồng thời tay cũng dán lên sau lưng cô muốn vỗ về.
Khoảnh khắc Giang Nhược bị chạm vào, đột nhiên cả người run lên, xốc chăn nhảy xuống giường.
Nhưng cô quên mất tay vẫn đang lôi kéo quần áo anh, liên đới người trên giường cũng bị cô kéo ngã sang bên.
“Giang Nhược!”
Thời điểm Giang Nhược còn định chạy ra ngoài, nghe thấy tiếng mới dừng bước chân.
Người nọ từ trên giường ngồi dậy đứng trước mặt cô, Giang Nhược vẫn như đang trong mơ, nhìn chằm chằm mặt anh, cảm thấy khá không chân thực.
“Lục Hoài Thâm?”
Lục Hoài Thâm giơ tay xoa nhẹ mặt cô, sờ đến trán đầy tay mồ hôi lạnh, ngực cô phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn anh rất mờ mịt, như không biết anh.
“Gặp ác mộng?” Lục Hoài Thâm duỗi tay mò công tắc đầu giường bấm mở.
Thoáng chốc, căn phòng được chiếu sáng như ban ngày
Giang Nhược ngẩng đầu, nhìn nguồn sáng trên trần nhà, là đèn LED ánh sáng trong suốt sáng ngời, không phải đèn dây tóc trắng đục công suất thấp ánh sáng tù mù trong căn nhà gạch bùn trên đảo kia.
Cô hốt hoảng trong nháy mắt.
Lại nhìn người trước mặt, tuy rằng gầy hơn rất nhiều, nhưng mỗi một tấc đường nét góc cạnh, đều trùng điệp lên bóng dáng cô khắc ghi trong lòng.
Cuối cùng cô cũng tỉnh táo, sự việc cuối cùng xảy ra trên đảo, tràn vào trong tâm trí.
Giang Nhược vẫn như cũ, không nén nổi vui mừng được sống sót sau tai nạn, kiễng chân ôm chặt lấy anh, “Lục Hoài Thâm...”
Bàn tay của Lục Hoài Thâm dán sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về, hơi ấm lòng bàn tay cách áo bệnh nhân mỏng manh truyền sang làn da cô.
Giang Nhược vùi đầu vào cổ anh, khiến chóp mũi tràn ngập mùi hương của anh.
Là mùi hương độc nhất vô nhị, thuộc về anh.
Lúc này thần kinh và cơ thể căng thẳng của cô mới thả lỏng trở lại.
“Lục Hoài Thâm...” Giang Nhược đè nén kích động, miệng lẩm bẩm tên anh.
“Có anh.” Lục Hoài Thâm nghiêng người ôm cô, cằm kề sát bên tai cô, cô gọi anh một tiếng, anh liền thưa một lần.
Lục Hoài Thâm đột nhiên nhớ tới cái gì, kéo tay phải cô lên, “Không đau à? Máu chảy ngược rồi, nằm lên giường đi.”
Giang Nhược dường như mới ý thức được chuyện mình ở bệnh viện.
Giang Nhược nằm lại xuống giường, hỏi Lục Hoài Thâm: “Em ngủ bao lâu rồi?”
Lục Hoài Thâm đặt tay cô lên giường, chau mày nghiên cứu ống truyền dịch trên mu bàn tay cô, “Bây giờ mới chưa đến 5 giờ, ngủ chưa được 3 tiếng.”
(5h sáng nha các bác)
Chưa được 3 tiếng, Giang Nhược lại có cảm giác như thể đã cách một thế hệ.
Cô rời đảo, lên máy bay trực thăng, bởi vì quá mệt, co thắt tử cung thường xuyên, thân thể càng thêm khó chịu, ý thức vẫn luôn không tỉnh táo mấy. Cứ cố gắng chịu đựng mãi cho tới bệnh viện thành phố Tam Sa, làm một loạt kiểm tra, bác sĩ kê thuốc ức chế co thắt tử cung, cô mới ngủ thiếp đi.
Bây giờ cô mới nhìn anh hẳn hoi, phát hiện anh cũng mặc quần áo bệnh nhân.
Cô kéo kéo góc áo anh, “Anh cũng bị thương à?”
Ánh mắt chuyên chú của Lục Hoài Thâm quay về mặt cô, “Không, ở trên đảo làm bẩn, anh bảo Bùi Thiệu đem quần áo đi giặt rồi, không có cái thay, cho nên tạm thời mượn bộ quần áo bệnh nhân.”
“Thế à?” Giang Nhược thả lỏng trở lại thì hơi buồn ngủ, giọng ồm ồm.
Một ngày một đêm cuối cùng cô ở trên đảo gần như chẳng hề chợp mắt, căng thẳng tinh thân trong thời gian dài, còn vận động kịch liệt, chạy đường dài như thế, lúc Lục Hoài Thâm tìm được cô, chân cô đã mềm, ôm cổ anh không buông tay, sau cùng là Lục Hoài Thâm bế cô suốt đường lên máy bay trực thăng.
Giang Nhược bỗng nhiên nghĩ tới trước khi Lục Hoài Thâm tìm được cô, ánh đèn từ trên biển chiếu tới.
Cô lật tay nắm lấy Lục Hoài Thâm: “Trần Sơn với Hứa Lãng thế nào rồi?”
Lục Hoài Thâm lập tức ấn đường nhíu chặt, gỡ tay cô ra, đặt gọn ở trên giường, khẽ răn một câu: “Tay. Đừng lộn xộn nữa, tí nữa máu lại chảy ngược.”
Giang Nhược nhìn anh ép hỏi: “Bọn họ thế nào rồi?”
Lục Hoài Thâm không trả lời cô ngay, thừa nước đục thả câu một tí, chỉ lẳng lặng nhìn tay cô, nhìn máu trong ống truyền dịch, chảy về mạch máu từng chút một.
“Hở? Sao không nói?” Giang Nhược cảm ứng được sự thay đổi bầu không khí, giọng nói hơi mang theo nôn nóng cùng thúc giục.
Lúc ấy, thời điểm Trần Sơn dùng đèn pha sáng chói chiếu về hướng cô, cô chật vật lại khiếp sợ, tưởng rằng Trần Sơn muốn làm lộ vị trí của cô cho kẻ truy đuổi.
Tiếp theo Lục Hoài Thâm tìm được cô, Trần Sơn tắt đèn, cô mới phản ứng lại được, là anh ta chỉ dẫn phương hướng cho Lục Hoài Thâm.
Cảnh sát cũng đồng thời đang bắt người, Giang Nhược nhân khi đó, khẽ bảo Lục Hoài Thâm giúp Trần Sơn cùng Hứa Lãng thoát thân.
Ở nơi Giang Nhược không nhìn thấy, đáy mắt Lục Hoài Thâm có vẻ tàn độc, cô chỉ nghe thấy anh hỏi: “Tại sao?”
Giang Nhược nói: “Là bọn họ giúp em, người bảo người ta liên hệ với anh chính là Trần Sơn, ban nãy người chỉ đường giúp anh cũng là Trần Sơn.”
Khi ấy Giang Nhược sống chết túm chặt quần áo anh, trạng thái khiến người ta lo lắng, Lục Hoài Thâm không nghĩ nhiều, đều đồng ý với cô.
Sau đó, anh cũng thực hiện lời hứa của Giang Nhược với hai người kia, tuyên bố với cảnh sát, Trần Sơn và Hứa Lãng là thám tử tư anh thuê, giúp anh âm thầm tìm kiếm Giang Nhược, ngày hôm qua vừa đến đây, có thể được biết vị trí cụ thể của Giang Nhược, may mà có bọn họ.
Về sau để phòng ngừa Trần Sơn và Hứa Lãng bị thẩm vấn riêng, Lục Hoài Thâm còn để cho bọn họ theo anh và Giang Nhược lên cùng một chiếc máy bay trực thăng.
Hiện tại sở dĩ Lục Hoài Thâm không muốn trả lời vấn đề này lắm, là vì sau khi xuống máy bay, anh vội vã đưa Giang Nhược đi bệnh viện, nhân lúc rối loạn, hai người này liền mất dạng luôn.
Ngoài cái này ra, lúc trên máy bay, còn xảy ra một ít không vui.
Trên máy bay, Giang Nhược nằm trong lòng Lục Hoài Thâm, co thắt tử cung cùng những trận đau tới tấp, kinh sợ qua đi người cũng mê man, ánh mắt Trần Sơn thì chưa bao giờ rời khỏi mặt cô.
Ánh mắt kia làm Lục Hoài Thâm rất để ý, giống như lãnh địa của mình bị người khác ngấp nghé.
Cho dù chỉ là ngấp nghé.
Thêm nữa, Lục Hoài Thâm vốn không vì lời Giang Nhược mà loại bỏ ý thù địch với hai người này, mặt khinh khỉnh nói với anh ta một câu: “Còn nhìn nữa khoét mắt mày luôn.”
Trần Sơn cố ý châm chọc anh, như cười như không nói: “Ở trên đảo tao ngày ngày đều nhìn cô ấy, một đôi mắt khả năng không đủ khoét.”
Dáng vẻ ấy, miễn bàn bỉ ổi đến nhường nào.
Lục Hoài Thâm nhìn về phía Hứa Lãng co đầu rụt cổ bên cạnh Trần Sơn: “Thế thì khoét nốt cả của nó bù vào.”
Hứa Lãng ngồi trên máy bay trực thăng viết “POLICE cảnh sát”, vốn cả người đã mất tự nhiên, nhìn thử Lục Hoài Thâm lại nhìn thử Trần Sơn, quả thực sắp ói ra ngụm máu: “Liên quan gì đến tôi đâu?”
Lục Hoài Thâm này trông ngôn hành cử chỉ đã không phải giống hiền lành gì, anh ta thật sự sợ hắn sẽ làm ra việc này.
Hứa Lãng nhìn Giang Nhược, vẫn không nói một lời, cụp mắt nắm vạt áo Lục Hoài Thâm. Trong lòng Hứa Lãng cực khó chịu, tốt xấu gì anh Sơn cũng giúp cô ta nhiều thế, thế mà lúc này cô ta không nói đỡ câu nào.
Khi đó sau khi tinh thần Giang Nhược suy sụp, trong đầu vang tiếng ong ong, ngoài phải chịu đựng chỗ đau, còn lo lắng con sẽ xảy ra chuyện, trên máy bay còn có tạp âm cánh quạt, cô căn bản là không có tâm tư chú ý lắng nghe bọn họ đang nói cái gì.
Lục Hoài Thâm nghĩ rằng, nếu là việc Giang Nhược đã đồng ý với người khác, cũng không tiện nuốt lời. Nhưng Giang Nhược chỉ nói, giúp bọn chúng thoát thân, chứ không nói sau khi rời khỏi đảo thì không được bắt hắn.
Giang Nhược bị bắt cóc, hắn cùng đồng bọn đều là kẻ tham gia, lãng tử quay đầu vẫn là lãng tử như cũ, bọn bắt cóc lương tâm trỗi dậy thì chẳng lẽ liền vô tội?
Lục Hoài Thâm dự định thu xếp cho Giang Nhược trước, rồi tìm hai người Trần Sơn tính sổ.
Nhưng chắc Trần Sơn đoán được anh nghĩ gì, cho nên xuống máy bay rồi căn bản không ở thêm một khắc nào, nhưng trước khi rời đi còn cố ý nhìn Giang Nhược thêm mấy lần.
Giang Nhược thấy Lục Hoài Thâm mãi không lên tiếng trả lời, có dự cảm không lành, cô nói: “Anh tha cho bọn họ, nhé?”
Một tiếng “nhé?” khe khẽ êm ái, Lục Hoài Thâm còn có lí do gì không ưng thuận với cô?
Có trời mới biết tiếng “nhé?” này, vào khoảng thời gian trước đây, đều là mong muốn xa vời trong giấc mơ.
Lục Hoài Thâm thấy ống truyền dịch hết máu, bấy giờ mới lên giường lần nữa, ôm cô vào lòng, “Bọn họ đã đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Em muốn biết?”
“Không muốn.” Bất kể bọn họ đi đâu, là sống hay chết, là tốt hay xấu, đều không liên quan đến cô.
Giang Nhược muốn hỏi bắt được những người khác chưa, ví dụ như bọn khỉ còm, hay hai người trên đảo, còn cả bác Trần nữa.
Nhưng cô vừa nghĩ đã đau đầu, trở nên nóng nảy vô cớ, cảm quan dường như trở nên đặc biệt nhanh nhạy, Lục Hoài Thâm hơi duỗi chân, cô cũng sẽ giật mình một cái.
Chóp mũi còn truyền đến mùi máu tươi như có như không, cô nỗ lực dựa gần Lục Hoài Thâm, gắng sức để bản thân chỉ ngửi được mùi hương trên người anh.
Lục Hoài Thâm thấy Giang Nhược cau mày trằn trọc trong lòng anh, giữ bả vai cô, "Sao đấy?”
Vẻ mặt cô bất an hỏi anh: “Anh có ngửi thấy mùi máu tươi không?”
“Không.” Lục Hoài Thâm nằm ngửa, một tay ôm cô, một tay đặt cạnh người.
Giang Nhược không từ bỏ, cô tin chắc mùi máu tươi kia thật sự tồn tại, chun mũi ngửi tới ngửi lui trên người Lục Hoài Thâm, lúc tới gần cánh tay trái của anh, phát hiện mùi kia càng mạnh hơn.
Cô sửng sốt, túm cánh tay trái của anh.
Lục Hoài Thâm nâng cánh tay tránh tay cô, khẽ trấn an: “Có phải em không thoải mái không? Ngủ một giấc là khỏe.”
Giang Nhược căn bản như không nghe thấy anh nói, mím chặt môi, dồn đủ sức, cố chấp nhất đi kéo cánh tay anh.
Lục Hoài Thâm phát giác dị thường, không kháng cự nữa, để cô thành công giữ được tay mình, vén ống tay áo lên.
Trên cánh tay anh băng vải gạc, bề mặt đã bị tơ máu thấm đỏ.
“Chuyện gì thế này?” Giang Nhược nhìn chằm chặp cánh tay anh, nhưng lại như thấy được thứ khác xuyên thấu qua tay anh, hô hấp dần dần trở nên nặng nhọc khó khăn, như kiểu thiếu oxy, khổ sở cực độ, sau đó tay bắt đầu nắm chặt, móng tay khảm vào mu bàn tay anh.
Lục Hoài Thâm phát hiện ánh mắt cô mất tiêu cự, anh vỗ vỗ mặt cô, “Giang Nhược?”
“Sao thế này?” Lời này là Giang Nhược tự hỏi chính mình, cô bị bản thân dọa sợ, ngũ quan nhăn nhíu nhìn về phía anh, “Hình như em không thở được...”
Lục Hoài Thâm lập tức lật người dậy, ấn chuông.
Chẳng mấy chốc y tá đã qua, Lục Hoài Thâm đặt cô lên giường, nhẹ nhàng động viên vài câu, hơi thở của Giang Nhược dần dần ổn định trở lại.
Y tá biết được tình hình của Giang Nhược, tìm bác sĩ trực ban tới.
Sau khi bác sĩ trực ban tìm hiểu tình hình, không thể đưa ra kết luận ngay, bảo Lục Hoài Thâm tiếp tục ở cùng, bình ổn tâm trạng của cô, cho cô ngủ một giấc.
Đúng lúc Giang Nhược truyền dịch xong, y tá tới lấy chai truyền đi, Lục Hoài Thâm bật cho cô khúc dương cầm dưỡng thai thường ngày nghe trước khi đi ngủ.
Giang Nhược mệt nhọc trong lòng, có thể ý thức được bản thân vừa rồi khác thường, cô cũng không thể khống chế.
Cô nằm nghiêng, nước mắt trượt qua sống mũi, cô níu vạt áo Lục Hoài Thâm hỏi anh: “Em làm sao thế này?”
Lục Hoài Thâm dùng ngón tay quệt đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng an ủi: “Chỉ là mệt mỏi quá, bị kinh hãi, ngủ một giấc là ổn. Ngủ dậy, chúng ta sẽ về.”
“Ừm.” Giang Nhược đáp lời, nhưng vẫn mở mắt, không có ý muốn nhắm mắt tí nào.
Lục Hoài Thâm vỗ lưng cô, như dỗ trẻ con, cô không ngủ được thì anh nói chuyện với cô, nhưng những điều nói đến hoàn toàn không liên quan tới vụ bất trắc hay những người có liên quan đến vụ bất trắc kia.
Giang Nhược hỏi: “Sau khi về có thể uống một ngụm Coca không?”
Lục Hoài Thâm rất nghiêm khắc: “Chỉ có thể uống một ngụm.”
Giang Nhược lại nói: “Tối hôm qua là giao thừa.”
“Đúng.”
“Năm nay em bỏ lỡ bữa cơm tất niên.”
“Không khí năm mới vẫn chưa hết.”
Cô lắc đầu: “Không giống.”
“Còn có sang năm, và mỗi năm sau này.”
Giang Nhược không nói chuyện.
Lục Hoài Thâm nói: “Sang năm có thể còn thêm một người đón năm mới cùng chúng ta.”
Lục Hoài Thâm nói xong chợt cúi đầu, gương mặt mới vừa lau khô cho cô, lại ngấn nước.
Hiện tại Giang Nhược chỉ lo đứa bé này còn có thể khỏe mạnh sinh ra không, lời bác sĩ nói sau khi làm xong kiểm tra, cô nghe rất rõ ràng.
Tình hình hiện tại của cô rất không ổn.
Sự khác thường của cơ thể, cô cũng hiểu rõ hơn hết.
Đêm nay Giang Nhược khóc mãi rồi thiếp đi, vào lúc trời gần sáng.
Cô vẫn nắm mãi quần áo Lục Hoài Thâm không buông, chỉ cần cô chưa ngủ say, Lục Hoài Thâm hơi động một tí cô cũng có thể giật mình tỉnh giấc.
Lục Hoài Thâm chỉ có thể nghiêng người, giữ tư thế này không nhúc nhích, mãi đến khi cô chìm vào giấc ngủ sâu, hơi thở lâu dài, anh mới cẩn thận kéo góc áo trong bàn tay cô, khẽ khàng xuống giường, rời khỏi phòng bệnh.
Lục Hoài Thâm đến quầy y tá, y tá đang chuẩn bị trước khi thay ca, thấy có người đến quầy trực, vì anh trông không tồi, nên nhìn thêm mấy lần, nhưng vì mỏi mệt thâu đêm, chẳng cách nào bày ra vẻ mặt tươi cười.
“Có chuyện gì không?”
“Làm phiền để ý giúp tôi một chút bệnh nhân giường số 2, tôi có việc đi ra ngoài một tí, có tình huống gì xin hãy thông báo kịp thời cho tôi biết.”
Y tá gật đầu nói được.
Lục Hoài Thâm một mình đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhìn thấy anh, tức giận đến mức hai mắt trợn lên, “Sao lại là cậu? Lúc nửa đêm không phải đã tới một lần rồi à?”
Lục Hoài Thâm chỉ chỉ lưng, “Hình như lại nứt ra.”. Xi𝗇 hãy đọc 𝑡r𝓊yệ𝗇 𝑡ại -- 𝑻𝖱ÙM𝑻𝖱U𝖸 Ệ𝙽.V𝗇 --
Rèm giường kéo vào, Lục Hoài Thâm cởi áo bệnh nhân, trước ngực sau lưng dán mấy chỗ băng gạc, miệng vết thương trên lưng vì vỡ ra mà chảy máu, cần bôi thuốc băng bó lần nữa.
Bác sĩ bóc bỏ băng gạc, nhìn cũng đau thay cho anh, hai chỗ vết thương không ngay ngắn chắc hẳn là thủy tinh đâm bị thương, ngoài ra còn ba vết thương cho dao chém, miệng vết thương vốn đã chưa lành, lại nứt ra, máu thịt lẫn lộn một mảng.
Phần lưng với cánh tay một lần nữa được rửa sạch vết thương thay bông băng xong, bác sĩ thu dọn dụng cụ, hơi kéo khẩu trang y tế trên mặt, tức giận dặn dò: “Đừng dính nước, cũng đừng dùng lực nữa, nếu không thì còn nứt nữa.”
Sau khi kết thúc, Lục Hoài Thâm quay về phòng bệnh của Giang Nhược, trên đường nhận được điện thoại của Bùi Thiệu.
Bùi Thiệu đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi một lát, tiện thể đem quần áo dính đầy máu của Lục Hoài Thâm đi giặt sạch, lúc này đã đến bệnh viện.
Khi Bùi Thiệu đi lên còn nhân tiện mua bữa sáng, Lục Hoài Thâm vào phòng vệ sinh thay lại quần áo của mình rồi ngồi ăn sáng ở cạnh bàn trà ngoài phòng tiếp khách.
Hỏi Bùi Thiệu: “Chuyến bay sắp xếp xong chưa?”
“Đặt chuyến bay chiều tối mai, bệnh viện bên kia cũng đã thu xếp xong rồi.” Bùi Thiệu lại nói: “Dì Kiều nửa đêm hôm qua còn gọi điện thoại tới hỏi tình hình, tôi sợ bà ấy lo lắng, nên chỉ bảo người tìm được rồi, ở bên này một đêm rồi về, không báo việc phu nhân nằm viện.”