Khi Lục Hoài Thâm đi xuống, gặp mấy mấy quản lý cấp cao, cấp trung từ phòng hội nghị đi ra đang đợi thang máy.
Người người bối rối, ai cũng đến rồi làm sao phải hủy bỏ hội nghị?
Đối diện với Lục Hoài Thâm xụ mặt, cùng với động tĩnh mơ hồ truyền ra từ trong văn phòng Lục Thậm Cảnh mới đây, không ai dám hỏi ra miệng điều nghi ngờ trong lòng, cùng anh vào thang máy.
Chờ ai nấy tới tầng làm việc của mình, lời đồn đại bắt đầu tứ tán khắp công ty.
Lục Hoài Thâm rời khỏi Bác Lục, lái thẳng xe đến sở công an tỉnh chỗ Trần Tấn Nam. Ở trên xe gọi điện thoại cho Bùi Thiệu, hỏi anh ta tiến triển.
Bùi Thiệu nói Trần Tấn Nam đồng ý rất nhanh hỗ trợ tìm kiếm hành tung Giang Nhược, vừa phái người tới Cẩm Thượng Nam Uyển cùng Hoa Lĩnh Phủ trích xuất camera. Trước khi cảnh sát qua, Trình Thư đã tìm bên quản lý bất động sản xem camera, gửi biển số xe khả nghi tới rồi, chờ tí nữa sẽ điều tra thử camera giao thông.
Thời điểm Trình Thư xem camera, phát hiện kẻ lái chiếc xe tình nghi hơi quen mặt, ban đầu khi Lục Hoài Thâm bảo bọn họ đi theo Giang Nhược, đã đưa mấy tấm chân dung nhân vật khả nghi cho đoàn đội vệ sĩ bọn họ, bảo bọn phải đặc biệt chú ý mấy người kia, Trình Thư ghi nhớ kỹ càng, tuy rằng kẻ nọ đội mũ lưỡi trai, vẫn phóng to ảnh gửi cho Trần Tấn Nam.
Trần Tấn Nam phát hiện kẻ này quả thật có điểm tương tự một người đàn ông trước kia cư trú ở thành phố Vân Trụ, có qua lại với Chương Chí, trong ấn tượng của Trình Thư người kia ôn hòa, vì thế Trình Thư cầm ảnh chụp nét, đi hỏi bà chủ nhà lắp điều hòa kia, có từng gặp người đó không.
Trình Thư hỏi được số nhà của chủ nhà kia từ chỗ bảo vệ tòa chung cư, tìm tới nhà hỏi thử, vừa vặn trong nhà có người. Đưa ảnh chụp cho người ta nhìn, chủ nhà lập tức nhận ra, nói ngày hôm qua chính người này cùng một người trẻ tuổi khác tới kiểm tra điều hòa. Còn nói trước 7 giờ tối qua điều hòa đã sửa xong rồi, trong nhà đã lắp xong điều hòa trung tâm từ lâu, chỉ là xảy ra chút vấn đề, gọi người tới kiểm tra một chút, không hề biết vì sao mấy công nhân đó lại nói với người gác cổng là tới lắp đặt điều hòa toàn bộ căn nhà.
Hơn nữa cô ấy nhớ rành mạch, sau khi xong công việc, cũng đồng thời ra khỏi nhà cùng công nhân luôn, chỉ có điều cô ấy có việc quan trọng, ra khỏi nhà thì đi trước, không tận mắt nhìn thấy người ta lái xe rời đi.
Nói cách khác, những người này nói dối là tới lắp đặt điều hòa toàn bộ căn nhà, dùng thời gian dự tính đủ để dừng lại trong tiểu khu, sau 7 giờ, kiểm tra xong điều hòa, thì vẫn luôn đợi trong tiểu khu.
Mà gián tiếp chứng tỏ, nếu là bè đảng của Thủy Hỏa, việc này càng liên quan mật thiết với Thủy Hỏa.
Vụ Thủy Hỏa là án lâu chưa phá được, liên tiếp mấy tháng nay, tổ điều tra chỗ Trần Tấn Nam liên hệ với cảnh sát thành phố Vân Trụ, khu Hong Kong cùng rất nhiều khu khác, nhưng Thủy Hỏa không như loại xoàng xĩnh, thông minh giảo hoạt, kinh nghiệm phong phú, còn có ý thức phản trinh sát, xuất quỷ nhập thần, vì chậm trễ mãi bắt không được người, phía lãnh đạo thường xuyên gây áp lực.
Trần Tấn Nam tốt nghiệp từ trường cảnh sát, liên tục leo từ cơ sở đến hiện tại, tốc độ nhanh hơn người khác, năng lực xuất chúng hơn bạn đồng khóa, nhưng dẫu sao kinh nghiệm là thế đấy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta phụ trách vụ trọng án tội phạm xã hội đen xuyên quốc gia, đồng thời bên trên cũng giao kỳ hạn.
Trần Tấn Nam không muốn vụ án này bị cho vào hồ sơ chưa phá, càng không muốn mình kết thúc bằng thất bại.
Giang Nhược mất tích, với anh ta mà nói, vừa là khảo nghiệm cũng là cơ hội.
Cho nên khi Bùi Thiệu nói khẳng định Giang Nhược mất tích có liên quan đến Thủy Hỏa, Trần Tấn Nam chỉ hơi cân nhắc một chút, liền quyết định thử một lần, xấu nhất chẳng qua là không thu hoạch được gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn như ruồi nhặng không đầu.
Lúc Lục Hoài Thâm đến sở công an, Trần Tấn Nam đang xem lại camera giao thông ở trung tâm chỉ huy.
Bùi Thiệu đón anh tới phòng nghỉ chờ. Người ngoài không thể vào trung tâm chỉ huy, có bất kì vấn đề gì, đến lúc đó Trần Tấn Nam sẽ trích xuất camera để bàn bạc.
Phòng nghỉ ở đây trang hoàng đơn giản ngăn nắp, không gian cũng không lớn, sau khi vào Bùi Thiệu liền kéo kéo rèm mành ngang.
Trong phòng kín đáo, yên tĩnh cực độ, sau khi Bùi Thiệu ngồi một lúc, thì thấy Lục Hoài Thâm ngồi ở sofa, sắc mặt sa sầm nhìn chằm chằm thời tiết u ám ngoài cửa sổ đối diện, ngón tay lại không ngừng gõ lên tay vịn sofa, tần suất như vậy, đủ để thể hiện nội tâm của anh.
Lục Hoài Thâm cứ nhìn mãi ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi anh ta: “Trước kia Giang Nhược đã lắp một cái camera ở ngoài cửa nhà, Trình Thư hẳn là cũng biết, hỏi cô ta xem đã tra chưa?”
Mặc dù tỉ lệ cao là đã xác nhận được người bắt cóc Giang Nhược là ai, nhưng không thể bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Bùi Thiệu hỏi: “Camera ở Hoa Lĩnh Phủ ạ? Bên cảnh sát Trần phái người đi điều tra camera rồi, đến lúc đó...”
Lục Hoài Thâm ngắt lời anh ta: “Là chỗ Cẩm Thượng Nam Uyển.”
Sau lần đầu tiên Giang Nhược gặp Thủy Hỏa trên hành lang, đã mua camera lắp ở cửa nhà mình.
Việc này Bùi Thiệu căn bản không biết, Trình Thư xưa nay cũng không nhắc tới vụ này.
Thế là Lục Hoài Thâm đích thân gọi qua hỏi.
Trình Thư cũng bất tri bất giác nhớ ra, lúc Lục Hoài Thâm gọi tới, Trình Thư mới vừa xem xong camera đoạn thời gian từ tối hôm qua Giang Nhược về Cẩm Thượng Nam Uyển, đến khi chiếc xe thương vụ tình nghi kia rời đi, điểm kì dị là ở chỗ, Giang Nhược căn bản chưa từng xuất hiện trong camera.
Video của camera đêm nay, cảnh sát tuần tra mà Trần Tấn Nam phái tới sẽ mang về cùng luôn.
Lục Hoài Thâm tắt điện thoại, Bùi Thiệu thấy vẻ mệt mỏi trên ấn đường của anh, câu bảo anh nghỉ ngơi một tí lại khó mở lời, anh ta hiểu Lục Hoài Thâm, trong tình huống thế này, trước khi sự tình có kết quả tốt, anh sẽ luôn căng như sợi dây đàn.
Khuỷu tay Lục Hoài Thâm gác lên tay vịn, nhìn chòng chọc một góc phòng nghỉ, khớp ngón tay thỉnh thoảng lại day huyệt Thái Dương.
Anh đang nghĩ, một loạt sự việc phát sinh ngày hôm qua không chỉ là chuyện rắc rối trùng hợp, hẳn vẫn có điềm báo trước.
Lục Chung Nam gặp riêng Giang Nhược, tuy rằng chỉ vài lần ít ỏi, nhưng chưa bao giờ có chuyện gì tốt.
Gặp Lục Chung Nam xong, Giang Nhược liền muốn li hôn anh với thái độ kiên quyết trước nay chưa từng có, kỳ thật khoảng thời gian trước, thái độ của Giang Nhược với anh rõ ràng có phần buông lỏng. Tiếp theo, ngay đêm đó cô ấy nôn nóng ủy thác cho Cao Tùy soạn đơn li hôn.
Cao Tùy còn cố ý gọi điện thoại cho Bùi Thiệu để lộ tin này, lúc ấy anh chỉ cho rằng Giang Nhược muốn thông qua Cao Tùy truyền đạt quyết tâm, mà nay nghĩ lại, chỉ cảm thấy khả năng có ẩn tình khác cực lớn.
Còn một điểm làm mờ giới hạn giữa trùng hợp và do người gây nên, con trai thím Ngô đúng lúc xảy ra tai nạn nghiêm trọng ngày hôm qua, yêu cầu xin nghỉ với Giang Nhược, cứ như vậy, Giang Nhược hoàn toàn rớt lại một mình.
Ngay tức thì Lục Hoài Thâm gọi điện cho Cao Tùy.
“Luật sư Cao, tôi là Lục Hoài Thâm.”
Cao Tùy nói: “Tôi biết, gọi điện thoại, chẳng lẽ là định bảo anh thay đổi quyết định à?” Ý anh ta chỉ Lục Hoài Thâm tối hôm qua đã đồng ý thỏa thuận ly hôn.
Lục Hoài Thâm biết Cao Tùy và Trần Tấn Nam là bạn cùng trường, dựa theo phản ứng bình tĩnh như thường của anh ta, anh đoán chắc hẳn Cao Tùy vẫn chưa biết tin Giang Nhược mất tích.
Lục Hoài Thâm nói: “Giang Nhược mất tích rồi.”
Lục Hoài Thâm nghe thấy âm thanh hít mạnh một hơi của đầu bên kia, không biết có phải mình nghe nhầm không.
Cao Tùy hỏi rất nhanh: “Lúc nào?”
“Tối qua, trong khoảng từ 10 giờ đến 11 giờ.” Lục Hoài Thâm lại hỏi, "Tối qua anh mấy giờ”
“Tối qua khoảng 6 giờ Giang Nhược gọi điện thoại cho tôi.” Cao Tùy nói chờ tí, lục lại lịch sử cuộc gọi, làm chuẩn thời gian cụ thể, “6 giờ 11 phút.”
Lục Hoài Thâm nói: “Tôi có một số việc muốn hỏi anh, nếu anh tiện, có thể qua chỗ Trần Tấn Nam bây giờ, tôi cũng đang ở đội của anh ta.”
Cao Tùy chẳng nghĩ ngợi nhiều, lập tức nói: “Tôi lập tức qua đó.”
Lục Hoài Thâm im lặng một lát, nói: “Cảm ơn.”
Anh càng thêm chắc chắn, sự quan tâm của Cao Tùy dành cho Giang Nhược, quả thực không phải kiểu quan tâm của luật sư đối với người ủy thác.
(Cái đầu của anh cũng nghĩ được nhiều thứ một lúc ghê)
Tắt điện thoại, Lục Hoài Thâm nói với Bùi Thiệu: “Cậu về biệt thự Lâm Hải một chuyến, lấy những thứ trong két sắt thứ hai ở thư phòng mang lại đây.”
(Không phải bỗng dưng Bùi Thiệu dám nhận Lục Hoài Thâm lấy mình cũng không lỗ. Biết cả mật khẩu két sắt cơ mà)
Bùi Thiệu lập tức biết là cái gì, thật ra trong văn phòng của Lục Hoài Thâm ở công ty còn có sao lưu, nhưng thời điểm này, cố gắng kín đáo hết mức mới tốt, Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh đều ở công ty, ra vào công ty lấy văn kiện sao lưu cơ mật, chắc chắn gây nghi ngờ.
Bùi Thiệu xuất phát đi lấy đồ, Lục Hoài Thâm đợi một lát, Trần Tấn Nam từ trung tâm chỉ huy ra, đến phòng nghỉ tìm Lục Hoài Thâm.
Trần Tấn Nam tiến vào rồi trở tay khép cửa lại, Lục Hoài Thâm hỏi: “Có kết quả rồi?”
Trần Tấn Nam không trả lời ngay, anh ta nhìn Lục Hoài Thâm một cái, đi thẳng đến sofa đối diện anh ngồi xuống, gãi gãi chóp mũi, ấn đường nhíu chặt, đang ngẫm nghĩ.
Cái liếc mắt của anh ta, khiến cho Lục Hoài Thâm cảm thấy không ổn.
Trần Tấn Nam nói: “Sự tình là thế này, cậu phải chuẩn bị tốt, nếu Giang Nhược thật sự ở trên chiếc xe kia, muốn tìm người khả năng sẽ tương đối khó.”
Kỳ thật vẫn chưa có chứng cứ đầy đủ chứng minh, Giang Nhược ở trên chiếc xe kia, bởi vì không có bất kì camera nào trong tiểu khu ghi lại được cô lên chiếc xe thương vụ khả nghi đó. Cô mất tích sau khi vào tòa nhà, cũng có khả năng bị giấu trong chỗ nào đó của tòa nhà, còn phải đợi sau khi người của bọn họ qua điều tra, mới có thể loại trừ.
Khi đó nghĩ đến thời gian không đợi người, Trần Tấn Nam mới khóa chặt mục tiêu vào chiếc xe thương vụ khả nghi mà Trình Thư báo cáo trước, lợi dụng hệ thống cảnh sát lần theo dấu vết.
“Camera giao thông theo dấu vết chiếc xe kia đến bến cảng Kinh Dương,” Trần Tấn Nam dừng một chút, biểu tình nghiêm túc giải thích, “Thành phố Đông Lâm tổng cộng có 5 cảng xuất nhập khẩu, trước mắt cảng Kinh Dương chủ yếu là tàu thuyền trực thuộc tuyến châu Úc, Nam Mĩ, châu Á.”
Nói cách khác, nếu Giang Nhược lên thuyền, nhìn theo hướng lạc quan, chỉ cần lần theo dấu của một con tàu riêng biệt nào đó, xấu nhất có thể là, phạm vi truy tìm tung tích cần mở rộng ra nhiều biển và châu lục.
“Lúc nữa tôi dự định đến cảng Kinh Dương, bất kể là camera hay nhân chứng mục kích, kiểu gì cũng có thể tra ra chút dấu vết để lại.”
Đây là tình huống Lục Hoài Thâm chưa bao giờ nghĩ tới, kiểu tàu thuyền liên quan đến buôn bán xuất nhập khẩu này, chỉ cần hàng hóa chuyên chở hoàn tất, cho dù là nửa đêm cũng sẽ xuất phát rời cảng.
Nếu Giang Nhược thật sự lên thuyền, nhiều giờ trôi qua như thế, bọn họ đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất.
Trần Tấn Nam nhìn vẻ mặt Lục Hoài Thâm lâm vào trầm tư, ngoài mặt không nhìn ra cái gì, ngoài dấu vết quai hàm đang dùng sức.
Trần Tấn Nam đứng lên, nói: “Thế tôi không trì hoãn nữa, đi ra cảng sớm một tí, bên tiểu khu Giang Nhược có phát hiện gì đồng nghiệp của tôi sẽ thông báo cho cậu, cậu chờ tin của bọn tôi.”
Lục Hoài Thâm đứng dậy theo, “Làm phiền rồi. Đợi sau khi anh về chúng ta lại bàn tiếp, tôi còn có việc nói với anh.”
“Được. Vậy bây giờ cậu đi đâu?”
“Tôi gọi Cao Tùy đến đây, tôi chờ anh ta trước.”
Trần Tấn Nam gật đầu, đẩy cửa rời đi.
Lần này trong phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, Lục Hoài Thâm một lần nữa ngồi xuống, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, mặt úp vào đôi tay, nín thở mấy chục giây, nhịn mãi đến mức tận cùng, đôi tay run nhè nhẹ, mới hít thở sâu gắng sức xoa mặt, mới miễn cưỡng làm bản thân khôi phục bình tĩnh.
Không lâu sau Cao Tùy đã đến, đẩy cửa nhìn thấy Lục Hoài Thâm ngồi trên sofa quay lưng ra cửa, tay anh gác lên đầu gối, hơi khom người, cúi đầu, cà vạt lỏng lẻo cứ rũ xuống như thế, theo hô hấp của anh, đung đưa biên độ nhỏ.
Trông anh có phần suy sụp.