Thấy cô dần tỉnh, thím Ngô nói: “Tiểu Giang, nên dậy ăn sáng thôi, cô hôm nay ngủ say nhỉ, gọi cô mãi cũng không thấy tiếng, làm tôi sợ quá.”
Hiện giờ Giang Nhược cần người bên cạnh, thím Ngô bèn không đến sớm về muộn nữa, mà ở đây luôn, mỗi tuần một ngày nghỉ.
Giang Nhược bảo vâng, đang định dậy, phát hiện sách được khép lại đặt ở trên tủ đầu giường, đèn bàn cũng đã tắt, cô nhớ rõ tối hôm qua mình đang đọc sách thì ngủ mất.
Chẳng lẽ nửa đêm trong lúc ngủ mơ đã cất gọn sách còn tắt luôn đèn?
Thím Ngô sẽ không tùy tiện vào phòng, giống hôm nay cho dù lo lắng cô không trả lời là xảy ra chuyện gì, cũng sẽ chỉ mở cửa phòng một chút xem thử.
Giang Nhược bừng tỉnh nghĩ đến giấc mơ kia.
Có lẽ không phải mơ.
Cô cầm di động lên, hôm nay quả thật ngủ quên, trên màn hình khóa ngoài thông báo đẩy của một số app, chỉ có nhật kí một cuộc gọi nhỡ, chính là cuộc gọi tối hôm qua Lục Hoài Thâm gọi tới nhưng cô không nghe máy.
Giang Nhược đang ăn bữa sáng, di động có cuộc gọi đến, đặt ở trong phòng vọng ra ngoài, cô hoạt động không tiện nữa, thím Ngô lấy điện thoại ra cho cô.
Giang Nhược nhìn thử người gọi là Lục Chung Nam, theo bản năng cô nhíu mày ngay.
Vị này tìm cô, thật là chưa bao giờ có tin gì tốt lành. Giang Nhược nhận điện thoại, “Ông nội.”
Lục Chung Nam hỏi cô: “Ăn sáng chưa?”
Giang Nhược hồ nghi buông thìa, “Đang ăn rồi. Ông có chuyện gì sao?”
Trái lại Lục Chung Nam cũng không quanh co lòng vòng, “Hôm nay chị có thời gian không, đến chỗ tôi gặp nhau.”
Giang Nhược quả thực không có sắp xếp gì, nhưng cô không muốn đi gặp Lục Chung Nam, tìm riêng cô, chắc chắn là gặp riêng, Giang Nhược không muốn nhất là gặp riêng ông ta, nói chuyện riêng cùng ông ta cũng khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
Giang Nhược từ chối khéo: “Hôm nay chỉ e không được, cháu đã có hẹn với người khác.”
Lục Chung Nam hiển nhiên không vui, vì Giang Nhược nghe thấy tiếng hừ lạnh lùng phát ra từ mũi ông ta, bèn không lên tiếng nữa.
Cách ống nghe, người lại không ở trước mặt, chút cáu kỉnh này của ông lão đối với Giang Nhược mà nói là không đau không ngứa, không hề chịu uy hiếp, “Ông có chuyện gì, có thể nói trong điện thoại với cháu.”
Lục Chung Nam nói dằn giọng: “Trong điện thoại không tiện nói, cần phải nói trước mặt. Nếu hôm nay không rảnh, vậy hôm nào chị rảnh, chị nói thời gian, tôi đợi chị.”
Dù sao nói hơn nói thua vẫn là phải gặp cô một lần.
Giọng điệu này cũng rất nóng nảy, có ý kiểu “Tôi là bề trên bảo chị đến thế mà chị dám từ chối", lấy quyền uy trưởng lão gây sức ép, thật đúng là việc Lục Chung Nam có thể làm được.
Đằng nào cũng chết chi bằng liều một phen, Giang Nhược cũng sợ Lục Chung Nam đích thân tìm đến nhà.
Giang Nhược ngừng một lát, giả bộ thấu hiểu lòng người, “Thế này đi, cháu bảo với bạn cháu hôm khác gặp mặt, buổi chiều cháu qua gặp ông."
Mặc dù đã có được kết quả mình muốn, Lục Chung Nam vẫn cảm thấy quyền uy của mình bị thách thức, cho nên "ừ" một tiếng không vui lắm, rồi tắt điện thoại.
Giang Nhược nghe thấy âm báo bận, tâm trạng cũng hơi bực, quẳng điện thoại sang một bên, nói lầu bầu: “Người gì không biết...”
……
Buổi chiều, Trình Thư đưa Giang Nhược đến nhà họ Lục gặp Lục Chung Nam.
Giang Nhược không cố ý báo cho Lục Hoài Thâm biết hôm nay phải đi gặp ông nội anh, dù cô không nói, Trình Thư cũng sẽ mật báo.
Hiện giờ Giang Nhược có thói quen ngủ trưa, nhưng vì gặp Lục Chung Nam, cố ý rút ngắn thời gian ngủ trưa, không ngủ đủ, cả người đều mất tinh thần, ngồi ở ghế phụ mà ngáp.
Khi Giang Nhược tới, trong sân nhà chính có một chiếc xe hơi màu bạc đang đỗ, trừ có khách thăm, bằng không thì xe của nhà đều để trong gara.
Trình Thư đang đỗ xe, Giang Nhược vẫn đang nghi ngờ, một người đi ra từ trong nhà, lúc người nọ đi xuống bậc thang dưới mái hiên, rõ ràng đi đứng có phần chậm chạp.
Có khéo không, Giang Nhược thầm nghĩ, nên ra khỏi nhà muộn vài phút.
Trình Thư nói: “Tôi cứ chờ chị ở trong xe à?”
“Được, có khả năng ông nội muốn gặp riêng tôi, cô đi vào cũng chỉ có thể chờ ở ngoài.”
Giang Nhược mở cửa xe định ra ngoài, Trình Thư lại nhắc nhở: “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
“Ở đây hẳn là không có chuyện gì... đâu.” Giang Nhược nói không chắc chắn.
Trình Thư không nói chuyện, lắc lắc điện thoại trong tay.
Giang Nhược tỏ vẻ đã hiểu, xuống xe.
Xe Lục Thậm Cảnh đỗ ở bên phải, giữa hai xe cách một lối đi rộng rãi.
Đáng lẽ Lục Thậm Cảnh đã lên xe, nhưng anh ta nghỉ chân cạnh xe, ánh mắt khóa trên người cô, đợi cô nhìn tới thì cười cười với cô.
Theo lý mà nói, nên gọi anh ta là chú hoặc em, nhưng anh ta cùng tuổi với Lục Hoài Thâm, Giang Nhược không gọi nên lời, chỉ có thể cười để trả lời.
Lục Thậm Cảnh chủ động bắt chuyện với cô: “Tới thăm ông à?”
“Đúng vậy.” Ngoài mặt Giang Nhược tươi cười, trong lòng phỉ nhổ, đây không phải nói thừa sao.
“Nghe nói thời gian trước cô nằm viện, bây giờ sức khỏe khôi phục chưa?”
Lục Thậm Cảnh lại lần nữa lên tiếng giữ Giang Nhược đang định đi vào, Giang Nhược đành dằn cơn nóng đáp: “Đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn quan tâm.”
Lục Thậm Cảnh cười gật đầu.
Giang Nhược nói: “Thế tôi vào trước đây.”
Ánh mắt Lục Thậm Cảnh dõi theo bóng dáng Giang Nhược, mãi đến khi cô mất hút ở cửa, vẻ tươi cười của anh ta dần dần biến mất, lâm vào trầm tư.
Trình Thư chau mày, quan sát người đàn ông bên ngoài.
Đột nhiên anh ta quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn về phía xe hơi màu trắng đối diện.
Cửa kính xe dán màng dán kính một chiều, người bên ngoài không nhìn được bên trong, mà ánh mắt nóng rực của Lục Thậm Cảnh dường như có thể thấy cô ấy vậy.
Thời gian ánh mắt anh ta dừng lại thì không ngắn, sau đấy mới lên xe rời đi.
Khi lên tầng, Giang Nhược nghĩ thầm, hôm nay vì sao Lục Chung Nam phải gặp liên tiếp Lục Thậm Cảnh và cô? Lục Hoài Thâm thì sao?
Cô gõ nhẹ cửa thư phòng, nhận được tín hiệu "vào", đẩy cửa đi vào.
Lục Chung Nam quan sát cô một lượt trước, hỏi: “Sức khỏe đỡ hơn chưa?”
Giang Nhược lập tức sinh nghi, Lục Chung Nam biết chuyện cô nằm viện? Nếu đã biết, từ lúc cô nằm viện đến giờ lại chẳng có cuộc điện thoại nào, hôm nay có việc lại vội vã gọi cô đến gặp, không tới được ông ta còn không vui.
Giang Nhược không muốn đối thoại có quá nhiều thời gian lãng phí, đáp: “Đã khá hơn nhiều, ông hôm nay tìm cháu có việc gì quan trọng?”
Lục Chung Nam suy nghĩ, “Là thế này, chuyện của chị với Lục Hoài Thâm, tôi biết một ít. Căn nguyên mâu thuẫn của hai đứa, tôi cũng hiểu đại khái rồi.”
Lời dạo đầu này quả thật đủ gọn gàng, điều Giang Nhược cảm thấy hứng thú chính là có liên quan gì với mục đích của ông ta.
Lục Chung Nam nói: “Bất kể chị với bọn Giang Vị Minh có ân oán gì, nhưng Giang thị trước sau vẫn là tâm huyết cả đời của ông nội chị, việc này quả thực Lục Hoài Thâm làm không đúng, nhất là hai đứa đã kết hôn, Đỗ Thịnh Nghi kia đã là quá khứ, nó vì người kia mà không màng đến cảm nhận của chị, là không tôn trọng chị, lúc trước tôi đã nói nó rồi.”
Giang Nhược cụp mắt, mím môi, dáng vẻ điềm đạm đáng thương khi chồng thay lòng đổi dạ mà cô lại bất lực.
Nhưng trong lòng hiểu cực rõ, hay cho viên đạn bọc đường, ông lão ấy vì để tỏ rõ cùng lập trường với cô trong việc này, mục đích rõ ràng, nắm chắc lòng người, để trải thảm cho những câu kế tiếp. Bàn về ích kỷ, Lục Chung Nam vẫn thuộc vào loại xuất sắc nhất nhà họ Lục.
Lục Chung Nam thấy biểu cảm của cô, cảm giác mấy lời kia đã đả động đến cô, bấy giờ mới tiến vào vấn đề chính: “Chị cũng đừng đau lòng quá, lần này tôi đứng về phía chị, tôi có thể ngăn cản Lục Hoài Thâm thu mua Giang thị.”
Giang Nhược nhìn về phía ông ta, “Vậy, ông nội muốn cháu làm gì?” Hỏi câu này, thì biểu thị cô đã nghe hiểu Lục Chung Nam có điều kiện.
Lần đầu tiên Lục Chung Nam cảm thấy Giang Nhược trông có vẻ thuận mắt như thế, không cần ông ta phí lời thêm, ông ta rất vui mừng nói: “Không tồi, tâm tư của chị đúng là rất nhạy bén. Tôi muốn bảo chị khuyên nhủ Lục Hoài Thâm, bảo nó đừng nhằm vào Thường Uyển và em trai nó nữa. Tôi bảo nó, nó không nghe, luôn cảm thấy tôi thiên vị mẹ con Thường Uyển, nhưng từ đầu đến cuối nó chưa từng nghĩ tới, nhà họ Lục là nhất thể, nếu bản thân Thường Uyển xảy ra chuyện, sẽ dẫn tới danh tiếng xã hội của công ty và toàn bộ nhà họ Lục đều chịu ảnh hưởng tiêu cực khó có thể đo lường.”
Giang Nhược nhìn Lục Chung Nam với vẻ khó hiểu, “Tại sao ông cảm thấy lời nói của cháu có tác dụng? Nếu cháu có thể thao túng suy nghĩ của anh ấy, thì từ thời điểm phát hiện anh ấy muốn thu mua Giang thị cháu đã bảo anh ấy dừng tay rồi.”
“Bởi vì về mặt bản chất hai việc này không giống nhau.”
“Xin lỗi, cháu muốn hỏi ông, chỗ nào không giống nhau đây?” Giang Nhược ngắt lời, giọng điệu cô vẫn không nhanh không chậm như cũ, nhưng đã có thế hùng hổ doạ người.
Lục Chung Nam sa sầm mặt, vì cô tùy tiện ngắt lời bề trên, cũng vì nhìn ra thái độ của cô, không hề có ý muốn chấp nhận điều kiện này.
Giang Nhược cười cười, “Thế này, trước tiên chúng ta dựa trên tiền đề Lục Hoài Thâm đồng ý nghe cháu, nếu anh ấy không nhằm vào mẹ con Thường tổng nữa, vậy ông có dám cam đoan mẹ con Thường tổng sẽ không nhằm vào anh ấy không? Hơn nữa cháu cho rằng Lục Hoài Thâm chưa từng nhằm vào mẹ con Thường tổng, mọi hành động chỉ là ứng phó thủ đoạn cạnh tranh mà thôi. Bên này giảm bên kia tăng, nếu anh ấy không có bất kì biện pháp ứng đối nào, một ngày nào đó mẹ con Thường tổng sẽ ở trên, ông làm như vậy càng giống như muốn bắt anh ấy ngoan ngoãn chịu người ta quản chế. Một khi ở vào tình thế bất lợi trong mối quan hệ cạnh tranh, đối mặt với đủ loại khốn cảnh thì chưa nói làm gì, việc duy trì địa vị của anh ấy ở Bác Lục sẽ trở nên khó càng thêm khó, chứ đừng nói đến đặc biệt dành ra tinh lực và của cải dư thừa để đầu tư vào vụ thu mua Giang thị.”
Sắc mặt Lục Chung Nam tái mét, thấy lúc cô nói chuyện logic lưu loát, mặt mày phấn chấn, còn đâu bộ dạng túi trút giận ban nãy.
Giang Nhược ngừng một lát, lại nói: “Nếu Lục Hoài Thâm không có sức thu mua Giang thị nữa, vậy thì người tiếp theo chuẩn bị thu Giang thị bọc sẽ là ai đây? Là ông, hay Thường tổng? Hoặc là Lục Thậm Cảnh? Dù sao cũng chẳng khác biệt.” Cô nhún vai, “Nói cách khác, như vậy, sẽ là chính tay cháu đưa Lục Hoài Thâm vào hố lửa.”
"Không phải chị oán hận nó hả?”
“Cháu oán hận anh ấy là chuyện của cháu, cháu tự có cách giải hận, nhưng tuyệt đối không phải dùng cách tổn hại anh ấy bất lợi cho mình này. Nói thế nào đi nữa, cháu với anh ấy tốt xấu gì vẫn là vợ chồng, sự tín nhiệm đối với anh ấy lớn hơn ông rất nhiều.” Giang Nhược nhìn về phía tấm ảnh gia đình họ Lục sau sofa, không có cô.
Giang Nhược cười nhạt một cái không khách sáo lắm: “Cháu vẫn chưa quên, ngày trước vì để Lục Hoài Thâm và cháu ly hôn, ông đặc biệt mời Giang Chu Mạn đến tiệc tối ra oai phủ đầu cháu. Cho nên cháu vẫn luôn nhớ kỹ, ông chưa hề đứng về phía cháu bao giờ.”