Cuộc đàm phán riêng của Lục Hoài Thâm với Lục Chung Nam, cuối cùng trông như kết thúc dựa trên hai bên đã đạt được nhận thức chung, nhưng thật ra Lục Chung Nam vẫn chưa đưa ra bất kì đảm bảo nào cho anh, mỗi câu nói, chẳng qua là từ ngữ bình thường trong cảnh thái bình giả tạo mà thôi.
Nhưng xét đến cùng, Lục Chung Nam là hậu thuẫn quan trọng của anh, trong lòng Lục Hoài Thâm biết hậu thuẫn này đang lung lay sắp đổ, cho dù nghẹn một bụng tức, vẫn không thể nói một cách bạt mạng, còn phải tìm mọi cách làm ông ta vững lòng.
Tối hôm qua kế hoạch thất bại, kéo theo những sự việc hóc búa hết cái này đến cái khác, anh đang một bụng tức không có chỗ nào để giải trừ, cuối cùng cũng gặp được người cả ngày nhớ đến vô số lần, mà người kia lại dựng một bức tường cao ngay trước mặt anh với thái độ kiên quyết, chặn anh ở ngoài tường.
Vốn dĩ Lục Hoài Thâm ôm may mắn nghĩ rằng, chỉ cần để cô trong tầm mắt mình, chỉ cần ở trong cùng một không gian với cô, không cho cô một tí cơ hội nào thoát khỏi mình là được.
Nhưng mà, anh coi cô như lỗ hô hấp duy nhất của mình giờ phút này, còn Giang Nhược lại xem anh như khối u ác tính vội vàng muốn cắt bỏ.
Cũng giống như trước kia khi Giang Nhược cùng đường, anh là hi vọng duy nhất của cô, anh lại một lòng đẩy cô ra ngoài.
Bọn họ dường như, luôn luẩn quẩn trong mối quan hệ khó tháo gỡ nhất trên đời.
Giang Nhược thấy anh lâu không lên tiếng, sau một lúc lâu nhìn cô không chớp mắt, mặt mày bí xị, im hơi lặng tiếng như sắp vào trạng thái thiền, cô quay mặt đi, không khỏi siết chặt khăn trải giường dưới tay.
Lúc này Lục Hoài Thâm khẽ nói: "Nếu ý em là chuyện đừng xuất hiện trước mặt em nữa," anh cụp mắt, ngừng một chút, "thì em biết rõ là không thể nào."
"Tuy rằng làm người ta rất tức giận, nhưng hình như trong dự đoán," Giang Nhược bình tĩnh cười cười, khẽ nói: "Dẫu sao anh cũng quen dùng chiêu này với tôi rồi, anh luôn tràn đầy tự tin, luôn cho rằng dỗ dành lừa gạt một tí, lại bày ra chút dịu dàng tình ý thích hợp, tôi sẽ lại thỏa lòng thỏa dạ lao vào vòng tay anh."
Giang Nhược nhếch môi nhìn anh, ánh mắt lại mù mịt trống rỗng, xa xăm không thể với tới, khiến Lục Hoài Thâm cảm giác khoảng cách với cô không chỉ là nửa căn phòng, mà là thiên sơn vạn thủy khó san bằng.
(thiên sơn vạn thủy: dùng để hình dung đường đi gian nan, xa xôi)
Cô nói rồi, không khỏi thật sự cảm thấy buồn cười: "Nói thật, Lục Hoài Thâm, anh nên đi tìm kiểu con gái trải đời chưa nhiều mới biết yêu, EQ mù mờ, tùy anh bỡn cợt ức hiếp thế nào đi nữa, chỉ cần nhận định là anh sẽ tuyệt đối không buông tay, anh cũng có thể đền bù sai sót trước khi cô ta phản ứng lại. Sợ nhất chính là kiểu như tôi biết rõ có lừa dối, vẫn cam tâm tình nguyện lên xe giặc, lại nửa đường nuốt lời muốn nói tạm biệt."
Lời Giang Nhược nói có ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng sức nặng nện vào trái tim Lục Hoài Thâm lại tựa nghìn vàng.
Lục Hoài Thâm âm thầm nắm chặt tay, bề ngoài vẫn điềm nhiên ứng đối: "Em có biết, nói câu giận dỗi từ trước đến nay đều đả thương địch một ngàn tự tổn hại 800 không?"
"Anh tưởng tôi đang nói lời giận dỗi?" Giang Nhược chăm chú nhìn anh, dáng vẻ gằn từng chữ, nghiêm chỉnh quá mức, "Không phải nói giận dỗi, tôi thật sự hối hận."
Hối hận lúc trước bị tình cảm che mờ hai mắt, hẳn là tâm lý của hầu hết những người gặp phải kẻ không tử tế.
Cái gọi là "Lựa chọn của mình, tự mình trả giá cho kết quả", đúng là bất đắc dĩ, bởi vì kết quả bất kể ra sao đều chỉ có thể tự gánh vác, chứ không thì sao? Hối hận, tất nhiên cũng sẽ hối hận, nhưng vẫn chẳng thể hoàn toàn biết vậy chẳng làm.
Nhưng bất đắc dĩ là ở chỗ, mặc dù biết vậy chẳng làm, lúc ấy kỳ thật cũng không có lựa chọn nào khác.
Nói cách khác, bất kể có tự nguyện hay không, ngay từ đầu, Lục Hoài Thâm khiến cho bản thân trở thành viên đá cứu sinh duy nhất của cô, cô chỉ có thể lựa chọn bám chặt lấy anh.
Đáng tiếc cực ít người có thể giữ lí trí như thánh nhân trước mặt người mình động lòng, cô cũng không ngoại lệ. Cho nên cô biết rõ anh lập bẫy, vẫn cứ quyết định nhảy vào trước rồi nói sau, bởi vậy đã định trước sẽ ngã bổ nhào trên người Lục Hoài Thâm, đã định trước phải nếm trái đắng.
Đây đơn giản là vòng tuần hoàn không thể đảo ngược.
Lục Hoài Thâm từ xa xa nhìn gương mặt bình thản của cô, sắc mặt vẫn hơi xanh xao, có vẻ nhu nhược nhưng lạnh nhạt.
Anh suy ngẫm lời cô nói, vô thức vuốt ve ngón tay, khoảng cách với cô, khiến anh cảm thấy không chân thực, anh dứt khoát đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Giang Nhược cảm thấy anh hôm nay kiềm chế cảm xúc cực giỏi, bất luận cô nói kiểu gì, trên mặt anh đều là vẻ gió mưa không sờn, anh nắm lấy tay cô, mở ngón tay cô ra, dường như ngay cả đầu ngón tay cũng tuôn ra vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve đốt ngón tay mu bàn tay cô.
Giang Nhược khó hiểu nhìn sang anh, rút nhẹ tay kháng cự, bị anh đè rịt lại, không thể thành công.
Giọng anh hơi khàn: "Nếu em đã cam tâm tình nguyện, là em tới gần anh trước, thì đừng cuống cuồng rời đi."
Giọng điệu của anh mang theo mấy phần cương quyết, đến nỗi khiến người ta khó có thể phân biệt chút khẩn cầu mềm mỏng còn sót lại.
Giang Nhược nghe vậy hơi giật mình, ngước mắt vẫn nhìn anh không nhúc nhích.
"Anh sẽ không làm em tổn thương, em có thể," Lục Hoài Thâm giơ tay xoa cằm cô, lại hướng lên trên vân vê dái tai cô, thật lâu sau mới mở miệng: "Tin anh không?"
Ngữ khí thận trọng nhấn mạnh từng chữ một, làm trái tim Giang Nhược bỗng run lên, gần như trong khoảnh khắc Lục Hoài Thâm nói "anh sẽ không làm em tổn thương", viền mắt Giang Nhược ẩm ướt. Anh nói xong, cô nghiêng mặt đi, né tránh tay anh.
Giang Nhược rút tay đang bị anh nắm, túm chặt chăn đơn đang đắp kín bụng, giọng mềm mỏng hơi khàn khàn có phần nghẹn ngào: "Tôi có thể từ chối không?"
Tay Lục Hoài Thâm cứng ngắc giữa không trung, dừng lại giây lát bên tai cô, rồi từ từ buông xuống.
Giang Nhược cụp hàng mi, từ đầu đến cuối ánh mắt luôn dừng ở bên cạnh chưa từng nhìn vào anh, ngữ khí trầm tĩnh, còn nhuốm vẻ tươi cười không rõ: "Ngày trước thời điểm anh từ chối tôi, còn kiên quyết hơn tôi bây giờ nhiều, không phải sao?"
Lục Hoài Thâm kinh hoàng, nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng lại nhẹ nhõm trong phút chốc, giờ này phút này, sự oán trách của cô đối với anh, kiểu gì cũng tốt hơn sự kháng cự thầm lặng.
"Chuyện quá khứ......"
Anh vốn định nói, quá khứ chẳng ai từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, không có hồi đó cũng sẽ chẳng có bây giờ.
Giang Nhược lại ngắt lời anh rồi nói: "Sao có thể nói là quá khứ chứ, chẳng qua là chuyện vỏn vẹn mấy tháng trước mà thôi. Tôi đã nói rồi, con người tôi nhỏ nhen, thù dai, tấm lòng thật sự không độ lượng, ngay cả chuyện nhỏ như việc anh nhốt tôi ngoài cổng nhà anh không cho vào tôi cũng nhớ rành rọt, chứ đừng nói đến đủ kiểu anh ép tôi trắng tay ra khỏi nhà. Trước kia tôi muốn ở bên anh, hết lần này đến lần khác bảo mình nghĩ rằng, lúc ấy anh với tôi không có đúng sai, chỉ có lập trường, khi đó chẳng qua là hai ta không cùng lập trường, cho nên quyết định không cần so đo nữa mà thôi."
Ẩn ý chính là: Nếu đã quyết định không ở bên anh nữa, vậy thì nợ mới nợ cũ có thể tính hết lượt luôn.
Sự nhẹ nhõm Lục Hoài Thâm cảm nhận được thoắt cái trôi qua, anh nghe hiểu được, nhưng lòng càng chưa hết hi vọng, hỏi: "Thế hiện tại thì sao?"
Giang Nhược ngước mắt nhìn về phía anh: "Nếu tính toán ra thì, chúng ta là hai người không có khả năng ở bên nhau nhất."
Lục Hoài Thâm nhíu nhíu mày, "Nếu bây giờ anh hi vọng em đừng tính toán, có phải là không có khả năng không?"
Giang Nhược cụp lông mi, sau một lúc lâu khẽ gật đầu: "Ừ."
Tầm nhìn trước mắt Giang Nhược dần dần bị hơi nước làm mờ, đột nhiên, bàn tay với những ngón tay thon dài phủ lên bụng cô, Giang Nhược ngơ ngác.
"Thế nó thì sao?" Giọng Lục Hoài Thâm hơi quái gở, Giang Nhược bỗng dưng ngẩng đầu, ánh mắt dọa người của anh nhìn thẳng cô, "Nó phải làm sao?"
Chính vào lúc anh nói hết câu, lúc mà trong đầu Giang Nhược trống rỗng, đứa bé trong bụng đột nhiên cử động, dường như đang đồng thời hô ứng với lời nói của Lục Hoài Thâm, hỏi cô phải làm sao?
Chăn quá dày, Lục Hoài Thâm vẫn chưa cảm giác được, chỉ dùng ánh mắt trầm lắng mà nhìn cô.
Giang Nhược một mặt nghênh đón cái nhìn của anh, một mặt cảm nhận từng trận động tĩnh trong bụng truyền đến.
Giang Nhược kịp thời dập tắt nhiều lần có dấu hiệu mềm lòng, "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn có con với anh, vì sợ sẽ đi đến bước đường hôm nay, ai biết lời tiên tri sẽ ứng nghiệm chứ?"
Trong lòng Giang Nhược hỗn loạn không thôi, đã rối loạn trật tự từ, cũng chính thời khắc này, một ý niệm xuất hiện ở trong đầu —— thai nhi trong bụng mẹ có cảm giác với thế giới bên ngoài, đặc biệt có cảm nhận mãnh liệt với cảm xúc cùng giọng nói của mẹ. Cô bỗng nhiên thấy chột dạ với câu nói vừa rồi.
Cô ngừng một chút, nói bổ cứu: "Tôi không đến nỗi vì đường ai nấy đi mà làm ra việc tổn thương nó, còn về vấn đề quyền nuôi dưỡng, sau này lại nói."
Giang Nhược không cho rằng hiện tại thảo luận ra kết quả, tương lai bọn họ sẽ không nuốt lời, thời gian hãy còn sớm, chỉ cần xác định rõ sự thật bọn họ sắp xa nhau.
Còn về Lục Hoài Thâm, anh đã nghe hiểu, đã nói đến vấn đề quyền nuôi dưỡng, thế thì tất nhiên là móc nối đến li hôn.
Quai hàm Lục Hoài Thâm siết căng, mím chặt môi.
Giang Nhược cố tình làm lơ biểu cảm của anh, nói: "Khuya lắm rồi, tôi muốn ngủ, anh bảo người ngoài cửa rời đi, anh cũng đi đi."
Nói xong kéo chăn định nằm xuống, mà Lục Hoài Thâm cô tưởng rằng sẽ câm như hến đến cùng bỗng nắm lấy bả vai cô, đột nhiên không kịp phòng ngừa, Giang Nhược giật mình, mở to mắt nhìn người đàn ông bỗng nhiên tiến sát lại trước mắt.
"Em nghe cho kỹ, người ngoài cửa sẽ không đi, anh cũng sẽ không đi," chóp mũi Lục Hoài Thâm gần như tì trên mặt cô, tiếng anh rít qua kẽ răng, nói với cô từng chữ từng chữ: "Anh càng không thể nào đồng ý ly thân với em, đừng tưởng bây giờ em không nói thì anh không biết, em nhất định sẽ ly hôn, quyền nuôi con em cũng nhất định sẽ lấy, nếu em khăng khăng như thế, anh đây cũng không ngại thử tranh giành với em xem sao."
Giang Nhược liền tức nghẹn lời: "Anh..."
"Muốn nói anh đê tiện phải không? Nếu em đã sớm đoán được có con rồi, sẽ không thể nào cắt đứt sạch sẽ với anh được, thì anh cũng có khả năng lợi dụng điểm này, giữ chặt em."
Giang Nhược tức đỏ mắt, nhìn anh mà không thể tin nổi.
"Dù sao trước giờ anh cũng không phải chính nhân quân tử gì, đê tiện thêm một tí cũng chẳng sao." Anh nói xong, thân mình hơi nghiêng về phía trước, ngậm chuẩn xác môi dưới của cô.
Ánh mắt Giang Nhược chuyển từ giận dữ thành bình tĩnh, không né tránh nụ hôn này, nhưng tay không chịu thua, bàn tay vẫy vù một cái.
Lục Hoài Thâm phản ứng lại, buông môi cô ra, lúc kéo tay cô đã nghiêng đầu, cái tát rơi ở giữa cằm và cổ anh.
Cái tát kia rất tàn nhẫn, chát một tiếng, trong nháy mắt, tai và cổ Lục Hoài Thâm đỏ một mảng, nếu mà không nghiêng, giờ phút này hai bên má phải trái của Lục Hoài Thâm đã trắng đỏ rõ ràng.
Trong mắt Lục Hoài Thâm u ám, thấy Giang Nhược nhắm mắt ấn đường nhíu chặt, gấp rút điều chỉnh hô hấp, tay giơ lên cũng quên hạ xuống, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Nhược nghe thấy cửa đóng lại, mới mở mắt ra, cô sờ bụng, cảm giác thắt lại không thoải mái vẫn còn.
Không bao lâu, có y tá đẩy cửa ra sải bước tiến vào, "Lại co thắt tử cung?"
Giang Nhược ngồi trên giường, hai tay chống hai bên người, "Ban nãy có hơi hơi, bây giờ đỡ hơn rồi."
Y tá kiểm tra một chút, nhớ tới vẻ mặt cau có của người đàn ông bãn nãy tới quầy y tá gọi người, như là hai vợ chồng tình cảm bất hòa, nói: "Tốt nhất là giữ tâm trạng bình thản, tình huống của cô vốn đã không tính là lạc quan, bất kì dao động cảm xúc nào đều không phải là việc tốt cho cô và thai nhi."
Người tới vừa khéo là y tá trưởng trực ban, một người phụ nữ trung niên nghiêm túc, ngữ khí cũng tương đối nặng lời.
Giang Nhược gật đầu, "Cảm ơn nhắc nhở, cháu sẽ chú ý."
Y tá trưởng bất đắc dĩ nghĩ thầm, sao người không có trách nhiệm nhiều thế, vấn đề vợ chồng cũng chưa xử lý hết còn sinh con cái gì, nhưng ở bệnh viện gặp nhiều chuyện kiểu này, nói đã chết lặng cũng không quá.
Lúc đi ra, y tá trưởng thấy người đàn ông kia đứng ở cửa, nói giọng điệu không dễ nghe: "Người nhà kiểu gì đấy, lúc này vẫn đỏ mặt tía tai với bệnh nhân, còn không bằng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, nếu anh chị còn cần đứa bé này, thì trước hết gác vấn đề vợ chồng sang một bên. Vợ anh không có gì đáng ngại, vẫn chưa qua thời kì quan sát đâu, về sau chú ý một tí."
Nói xong thì đi luôn, thậm chí còn trợn trừng mắt.
Hôm nay cơn uất nghẹn nào Lục Hoài Thâm cũng phải ăn một lần, ai cũng tỏ thái độ với anh.
Bệnh viện này vốn không phải bệnh viện Giang Nhược lập thẻ kiểm tra sản khoa chuẩn bị sinh, vì tối qua bệnh viện này là bệnh viện 3A cách Giang Nhược gần nhất, dưới tình thế cấp bách, mới tới đây trước. Bệnh viện lập thẻ trước đây là một bệnh viện tư nhân, chuẩn bị chờ tình hình Giang Nhược hơi ổn định hơn, mới chuyển viện.
(Hiện tại, Trung Quốc thực hiện hệ thống dịch vụ y tế ba cấp, mỗi cấp được chia thành hai hạng A và B. Cấp ba hạng A là cấp độ chất lượng cao nhất của các bệnh viện ở Trung Quốc đại lục.)
Lục Hoài Thâm bực tức nghĩ, thái độ này quả thực không cách nào so được, phòng bệnh VIP còn như thế, quả nhiên vẫn phải bỏ thêm tiền mới có tác dụng.
Trình Thư cùng hai đồng nghiệp đứng ở một bên không lên tiếng, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại, thấy sắc mặt Lục Hoài Thâm thực sự khó coi, tiến lên khuyên giải: "Lục tiên sinh, thiên sứ áo trắng người ta cũng là muốn tốt cho phu nhân, người bệnh phải chăm sóc không chỉ một vị, nói chuyện tuy không xuôi tai, nhưng chung quy vẫn có lý."
Lục Hoài Thâm không nói hai lời, xoải bước về hướng thang máy rời đi.
Ở bên trong Giang Nhược nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lời của y tá trưởng cô nghe không sót chữ nào, rất nhanh, trên hành lang hoàn toàn tĩnh lặng trở lại.
Giang Nhược nằm xuống nghiêng người sang một bên nhắm mắt vào, lòng vẫn nhộn nhạo như cũ khó phần bình tĩnh.
Ban nãy Lục Hoài Thâm có mấy câu khiến cô mềm lòng, cô cố gắng hết sức không nhìn vẻ mặt anh, sợ bản thân lại nhất thời hồ đồ, một lần nữa giẫm vào cái bẫy lừa dối anh đã dựng xong.
Quả nhiên, Lục Hoài Thâm không nên đi theo con đường thâm tình, quá dễ dao động lòng người, dẫu cho cô đã khó mà tin anh được nữa, thì cô vẫn cảm thấy những câu kia rất bùi tai.
Nhưng ngẫm lại cẩn thận, chẳng phải cô đã bị anh lừa từng bước một như vậy sao?
Cho dù nghĩ thế, Giang Nhược vẫn như cũ chẳng thể tránh được hồi tưởng giọng nói trầm khàn của anh khi nói những lời kia, tràn ngập khẩn thiết, bắt gặp cảm xúc phong phú như thế ở Lục Hoài Thâm, đúng là hiếm thấy.
......
"Nếu em đã cam tâm tình nguyện, là em tới gần anh trước, thì đừng cuống cuồng rời đi."
......
"Anh sẽ không làm em tổn thương, có thể tin anh không?"
......
"Nếu bây giờ anh hi vọng em đừng tính toán, có phải là không có khả năng không?"
......
Giang Nhược cuộn tròn, bóp góc chăn chống cằm, khóe mắt ươn ướt, nỗi chua xót xộc lên chóp mũi, cô không kìm được tràn ra tiếng nức nở ẩn nhẫn hơi run rẩy.
Lục Hoài Thâm xuống tầng, bắt thang máy xuống thẳng hầm để xe.
Đánh xe rời khỏi bệnh viện được một đoạn, dừng xe sát chỗ đỗ xe tạm thời ở ven đường, nhón điếu thuốc từ trong bao thuốc ra châm lửa.
Đoạn đường này cũng không tính là đông người, nằm trên con đường phía sau bệnh viện, thông ra một khu dân cư kiểu cũ, bóng cây che mất một phần ánh sáng đèn đường, Lục Hoài Thâm hạ kính cửa xe, trong mờ mờ ảo ảo, khi nuốt mây nhả khói, ánh sáng điếu thuốc lập lòe.
Cơn đau dạ dày, nhất thời bị nicotin làm lắng xuống.
Hút được nửa, điện thoại vang lên, mí mắt Lục Hoài Thâm cũng chẳng máy cái nào, ngửa mặt dựa vào ghế xe, hơi cụp mắt, dáng vẻ căng thẳng.
Cho đến khi hút hết điếu thuốc, Lục Hoài Thâm mới lấy di động, gọi điện thoại lại.
Hạ Tông Minh đặc biệt gọi điện thoại tới quan tâm tình hình của anh.
Nối được máy liền hỏi: "Cậu bây giờ ở bệnh viện hở?"
"Không."
Hạ Tông Minh hỏi: "Thế cậu ở đâu?"
"Gần bệnh viện."
Hạ Tông Minh: "......" Nghe cái giọng hậm hực này, quanh quẩn gần bệnh viện, là không dám vào hay bị đuổi ra rồi?
Anh ta hỏi: "Cậu ăn cơm chưa? Đang định tìm cậu nói vài chuyện, cùng ăn bữa cơm."
Hạ Tông Minh không ngại vất vả đi từ chỗ xa xôi tới quán ăn gần bệnh viện, tìm theo định vị, nếu không phải thấy xe Lục Hoài Thâm ở bên ngoài, anh ta thật đúng là hoài nghi mình tìm nhầm.
Hai gian mặt tiền nho nhỏ, mấy cái bàn lớn nhỏ không đều bị thực khách chiếm cả, trông không gian có vẻ khá chật chội, hơn nữa tiếng người huyên náo.
Các quán ăn gần đây cơ bản đều là người nhà bệnh nhân tới bệnh viện thăm bệnh ghé vào, thời điểm Hạ Tông Minh xuyên qua lối đi chật hẹp đến bàn Lục Hoài Thâm, đã nghe thấy một bàn đang nói ai đó sắp không xong rồi, bàn đó đang nói bệnh viện lừa bịp quá, lâu như vậy vẫn không tra ra nguyên nhân bệnh nhưng tiền thì đóng hết món này đến món khác.
Lục Hoài Thâm dựa vào ghế ngồi chờ đồ ăn, Hạ Tông Minh ngối xuống đối diện anh, nhìn xung quanh một vòng, thấy bàn nào bàn nấy đều bốc lên hơi nóng đồ ăn, trong đêm đông giá buốt, nhìn là thấy ấm áp.
Anh ta nói trêu: "Tôi hiếm khi thấy cậu bình dân thế này đấy."
Lục Hoài Thâm nói: "Không phải bảo tìm tôi có việc à?"
Hạ Tông Minh chợt vỗ đầu, "Ấy, đột nhiên quên mất chuyện gì rồi."
Lục Hoài Thâm nâng mí mắt nhìn anh ta một cái, chẳng nói gì.
Hạ Tông Minh trông dáng vẻ lo nghĩ tâm tư không phấn chấn của anh, thầm nghĩ áng chừng chuyện với Giang Nhược không lạc quan lắm. Lại nhìn kỹ lần nữa, nghi ngờ nói: "Sao tôi trông cậu có vẻ ốm yếu thế?"
Lục Hoài Thâm hôm qua cả đêm không ngủ, ban ngày lại họp hành, còn bôn ba qua lại giữa ba chỗ công ty, nhà họ Lục và bệnh viện, cộng thêm dạ dày đau, anh nhịn đau rất lâu, sắc mặt đã hơi tái.
Hạ Tông Minh bỗng nhiên nhớ ra, giật mình, hỏi: "Không phải cậu phát bệnh cũ đấy chứ?"
Lục Hoài Thâm nói: "Không đáng ngại." Nói xong bưng trà nóng trước mặt lên uống một ngụm, lại rót cho Hạ Tông Minh một chén.
Hạ Tông Minh nói: "Cậu tự áng nặng nhẹ, nếu thật sự khó chịu, đối diện chính là bệnh viện, đi kê thuốc gì đó, điều trị."
"Ừ."
Chẳng mấy chốc đã lên món, Hạ Tông Minh đúng là ăn uống đã đời, "Quán này tuy nhỏ, hương vị thật sự không tồi, hiếm khi ăn được món cay Tứ Xuyên chính tông thế này."
Lục Hoài Thâm nói: "Sao ông biết đây là món Tứ Xuyên chính tông?"
Hạ Tông Minh nói: "Hồi trẻ hơn một tí đã từng gặp một khách hàng là người Thành Đô, tôi đến Thành Đô công tác mấy ngày, ngày ngày cực tê cực cay, sau khi trở về suýt nữa bị trĩ, ký ức sâu đậm lắm. Về sau lại được ăn món cay Tứ Xuyên, tuy hương vị cũng có phần không tồi, nhưng cách làm ít nhiều ít đã hơi chênh lệnh, nếm vào cũng hơi sai vị."
Lục Hoài Thâm nhếch môi cười một cái, tỏ ý trả lời.
Thấy anh chỉ lo uống trà, cũng chưa động đũa cái nào, Hạ Tông Minh hỏi: "Sao cậu không ăn?"
Đồ cay không ăn được, cà tím xào gì đó cũng phải ăn được chứ.
Lục Hoài Thâm nói: "Không muốn ăn."
Hạ Tông Minh chỉ coi như anh buồn rầu vì chuyện Giang Nhược, cũng chẳng nghĩ nhiều.
Mãi đến khi ăn cơm xong chuẩn bị rời đi, lúc Lục Hoài Thâm đứng lên, lưng không thẳng nổi, rất lâu không bước được một bước, Hạ Tông Minh mới biết sự tình nghiêm trọng, lập tức đỡ người đi cấp cứu.
Bấy giờ cũng chưa tính là muộn lắm, phòng cấp cứu vẫn còn người đến kẻ đi, sau khi bác sĩ kiểm tra, xếp cho một chỗ nằm truyền nước biển, còn nói với anh giường nằm rất thiếu, sợ lúc nữa có bệnh nhân tới, bảo anh truyền dịch xong lấy thuốc thì có thể về nhà.
Hạ Tông Minh nói: "Cậu ta là bệnh cũ, trước kia khám xong nói nếu phát triển nghiêm trọng......"
Bác sĩ tức giận ngắt lời anh ta: "Biết là bệnh cũ còn không ăn cơm, đây không phải tự làm tự chịu à?" Nói xong bèn liếc Lục Hoài Thâm một cái, "Trước mắt xem ra do căng thẳng áp lực lâu ngày gây ra, không có vấn đề gì lớn, có điều tốt nhất là tự tìm thời gian làm kiểm tra toàn diện đi."
Hạ Tông Minh không còn gì để nói, trong lòng còn tỏ vẻ tán đồng với những lời này.
Sau khi Lục Hoài Thâm truyền dịch xong, Hạ Tông Minh thấy anh nhắm mắt, tay gác trước mắt chắn sáng, mặt đầy vẻ mệt mỏi, nói từ tận đáy lòng: "Lục Hoài Thâm, tôi phát hiện cậu bây giờ hơi giống giở trò khổ nhục kế, có điều là đi vào con đường tự hủy diệt."
Lục Hoài Thâm chẳng phản ứng một tí nào.
Hạ Tông Minh cứ lo nói phần mình: "Có cần chuyển cậu sang phòng VIP không? Suy cho cùng phòng cấp cứu với khu nội trú không chỉ cách nhau mười mấy tầng đâu, mà còn chia ra hai tòa khác nhau đấy, khổ nhục kế của cậu căn bản chính là kịch một vai, không có người xem cũng vô dụng."
Lục Hoài Thâm vốn khinh thường kiểu suy nghĩ này của Hạ Tông Minh, chủ yếu là không thấy có khả năng thành công, dù sao lời van xin thẽ thọt khúm núm cũng nói cả rồi, Giang Nhược căn bản không hề dao động, khổ nhục kế cái gì, anh sợ chỉ có lấy cái chết tạ tội, Giang Nhược mới có thể máy mắt.
Lục Hoài Thâm đau đầu thật sự, Hạ Tông Minh lại cứ om sòm, khiến anh muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc cũng không được.
Chờ Hạ Tông Minh ngậm miệng lại, Lục Hoài Thâm nói: "Gần đây ông không bận à?"
"Buổi tối cũng bình thường, thời gian gần đây ngoài chuyện của cậu, công ty không có việc gì phải tăng ca."
"Vậy ông có thể tìm việc khác mà làm."
Hạ Tông Minh nói với vẻ thấu hiểu lòng người: "Bây giờ cậu thế này, tôi đành phải ở đây cùng cậu thôi."
Lục Hoài Thâm lấy tay ra, im lặng một lát, nói: "Cảm ơn, nhưng có lẽ ông không ở đây thì tốt hơn, tôi muốn yên tĩnh một lúc."
"Làm ơn mắc oán." Hạ Tông Minh hừ một tiếng cố tình tỏ thái độ, hờn dỗi cực kì, theo sau mới nghiêm mặt nói: "Tự ở một mình đi, có việc gì liên lạc với tôi."
Hạ Tông Minh đi rồi, rất nhanh Lục Hoài Thâm đã chợp mắt một lúc, kết quả chưa được bao lâu đã bị tiếng khóc của đứa trẻ giường kế bên đánh thức.
Là đứa bé một chân bị bỏng nước sôi, chờ miệng vết thương được xử lý xong, nó cũng khóc phát mệt rồi, cứ rên i ỉ như mèo mãi.
Lục Hoài Thâm mãi không ngủ được, mệt nhưng vẫn tỉnh táo, chờ truyền nước xong đã rạng sáng, cảm giác không khoẻ cũng tiêu tan gần hết, bấy giờ mới cầm áo khoác rời phòng cấp cứu, đến khu nội trú.
Mò mẫm vào phòng bệnh, Lục Hoài Thâm nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, sau đó ngồi một lúc ở sofa, buồn ngủ thì đắp áo khoác ngủ tạm trên sofa một lát.
Sớm hôm sau, Giang Nhược tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, thím Ngô vừa đến, đang đắn đo có cần gọi Giang Nhược dậy ăn sáng không.
Thấy cô tỉnh lại, mặt mang vẻ hòa nhã nói: "Đang nghĩ có cần gọi cô dậy không đây, đã tỉnh rồi thì rửa mặt ăn sáng thôi, nhân lúc còn nóng."
Giang Nhược ngồi dậy, tầm mắt vượt qua thím Ngô nhìn sofa trống không.
Tối hôm qua ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh, cũng không biết là thật hay mơ, Lục Hoài Thâm có quay lại không, bọn Trình Thư chắc chắn biết được, nhưng cô không định hỏi.
Buổi chiều Giang Nhược được thu xếp chuyển viện, Vương Chiêu cùng Kiều Huệ lần lượt qua đấy.
"Sao cô lại tới đây?" Giang Nhược kinh ngạc, vẫn chưa nói với Vương Chiêu chuyện nằm viện, không biết cô ấy biết được từ đâu.
Vương Chiêu: "Từ một người bạn."
Giang Nhược nghĩ ngợi, "Cô có bạn nào biết tôi nằm viện? Buổi sáng tôi vẫn còn ở viện khác cơ."
Vương Chiêu thấy thật sự không giấu được, nói không tự nhiên lắm: "Hạ Tông Minh," cuối cùng lại nói kiểu vẽ rắn thêm chân: "Tìm anh ta có chuyện công việc, là anh ta chủ động tiết lộ với tôi."