Câu này đã chứng thực đủ loại hoài nghi bất an của Giang Nhược trước kia.
Trong đầu Giang Nhược trống rỗng, tay cũng run nhè nhẹ bởi cảm xúc thăng trầm, cô cần túm ngay cái gì đó, nhân lúc nỗi bi ai được phóng đại vô hạn còn chưa tràn khắp cơ thể, giữa cơn rối loạn cô cầm thật chặt vô lăng.
Hốc mắt cô khô nóng, dần dần không nhìn rõ cảnh tượng trước kính chắn gió, tiếng nói gần như khàn đặc trong chớp mắt: "Ở bệnh viện nào?"
Bao nhiêu năm nay, tình cảnh phức tạp hơn Liễu Minh cũng đã từng gặp, trong tình huống này tuy rằng tâm tình nặng trĩu, nhưng bản năng nghề nghiệp khiến ông ấy vẫn giữ được lý trí.
Ông ấy trầm ngâm hỏi: "Cháu vẫn đang ở chỗ nhà chú à?"
"Đúng, đang chuẩn bị đi." Giang Nhược trả lời máy móc.
"Để an toàn, đừng tự lái xe." Liễu Minh nghe ra cảm xúc cô không ổn từ trong giọng nói, lo sợ trên đường cô xảy ra chuyện gì.
Giang Nhược run run đáp một tiếng: "Vâng."
Luống cuống tay chân khởi động xe, hai chân nhũn ra, khoảnh khắc run chân dẫm một cái lên chân ga, như thể ngay cả sức khống chế lực cũng chẳng còn, xe đột nhiên lao về phía trước hai mét, Giang Nhược vội đạp phanh.
Cô hít sâu một hơi, từ bỏ.
Gắng sức kiềm chế cảm xúc, gọi điện thoại bảo tài xế tới đón cô.
Sau khi lên xe, Giang Nhược ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời, tay đặt trên hai chân nắm di động, bất tri bất giác càng siết càng chặt, mãi đến khi khớp xương trắng bệch, dường như cô cũng không hề phát hiện.
Tài xế nhìn ra ghế sau thông qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô tái mét, mặt không biểu cảm, nhịn hồi lâu, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì có cần thông báo cho Lục tiên sinh không?"
Giang Nhược phản ứng một chút, mới chậm rãi quay đầu sang, nhìn thẳng đôi mắt dò hỏi của tài xế trong gương chiếu hậu, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là: Người ngày trước đưa cô từ nhà họ Giang đến Ngự Lâu chính là anh ta.
Giang Nhược lại dời mắt, khẽ nói hờ hững: "Không cần, nếu có việc chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy."
Tìm đồ ở nhà chú Minh cộng thêm chặng đường quay về, đã mất không ít thời gian, sắp đông chí, hơn 5 giờ mà thành phố Đông Lâm đã đón mặt trời lặn. Dọc đường đi, Giang Nhược mắt thấy vầng sáng cuối chân trời càng ngày càng thấp, lọt vào khe hở giữa các tòa nhà, cho đến khi biến mất không còn thấy nữa.
Hôm nay, thời điểm hoàng hôn chưa tối hẳn, cảnh sắc đẹp hết sức, thành phố dưới bầu trời như thể được phủ một lớp kính lọc, khi đi ngang qua cầu Đông Giang, nhìn xa xa, đèn neon trên các tòa nhà mang tính biểu tượng của thành phố đều sáng hơn vài phần so với trước.
(Nội dung hai đoạn này viết quá okela luôn!!!)
Cô hiểu rằng, lần gặp mặt này có thể chính là về sau không bao giờ gặp lại nữa.
Cơn chết lặng qua đi, nỗi suy sụp tới muộn, nước mắt dần che mờ đôi mắt.
Tới bệnh viện, tài xế định lên theo, bị cô phái đi.
Giang Nhược cho rằng hiện tại bên cạnh Giang Khải Ứng chỉ có mình Liễu Minh trông giữ, cho nên hỏi thăm số tầng và đi đến khu nội trú.
Bệnh viện luôn có mùi nước sát trùng lượn lờ, nồng đến mức có thể át được mùi cơ thể của rất nhiều bệnh nhân cùng người nhà.
Vừa đến giờ cơm tối, bệnh viện cực kì đông người nhà bệnh nhân, Giang Nhược đợi lâu lắm mới có thang máy.
Cửa thang máy mở, tới tầng của khoa nội tim mạch, Giang Nhược đi bốt cao cổ đế bằng, xách theo túi bước chân vững vàng lại nhanh, rẽ một cái thôi là sẽ đến phòng bệnh, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy một người quen thuộc đang đứng ở chỗ không xa.
Giang Nhược dừng một lát.
Khu thang máy lác đác mấy người đợi, vóc dáng anh ta vượt trội, hạc giữa bầy gà, khiến người ta liếc mắt một cái đã có thể chú ý tới.
Hai tay Cao tùy đúc túi, thấy cô thì khựng lại, sau đó đi vài bước đến trước mặt cô: "Đừng ngẩn người nữa, mau vào đi."
Giang Nhược nhìn anh ta, nhấc chân đi theo, thật sự đến thời khắc phải nhìn mặt, trong lòng Giang Nhược bỗng dưng có cảm giác bình tĩnh lạ thường, cô hỏi Cao Tùy: "Anh tới lập di chúc hay gì?"
Chú Minh và ông nội đã giấu cô lâu như vậy, nếu không phải đã tới giây phút cuối cùng cần lập di chúc, thì sao có thể đột nhiên thông báo cho cô?
Cao Tùy nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.
Giang Nhược vừa vặn ngẩng đầu, bắt trọn vẻ dị thường của anh ta, cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Ánh mắt cô dừng khuôn mặt anh ta không dời, như muốn tiếp tục nhìn cho đến khi nghe được đáp án từ miệng anh ta.
Việc đến nước này, Cao Tùy cũng không định giấu giếm nữa, "Đầu năm, không lâu sau khi ông nội cô gặp chuyện đã lập xong di chúc rồi, đợt trước tôi với cô cùng đến chỗ Liễu Minh, ông ấy biết thời gian của mình không nhiều, cho nên bảo tôi đi bổ sung một vài nội dung di chúc."
Giang Nhược dừng bước chân, nhìn chằm chằm Cao Tùy, bỗng cười thành tiếng, "Xem ra chỉ giấu mỗi tôi thôi," cô nói, không giữ nổi vẻ tươi cười, mặt không cảm xúc lẩm bẩm: "Dụng tâm trù tính như vậy, tôi không hỏi thử ông vì sao thì không được rồi."
Dứt lời không để ý tới Cao Tùy nữa, bản thân lập tức đi phía trước.
Cao Tùy vài bước đã đuổi kịp, "Cô đừng trách ông ấy, ông ấy cũng là muốn tốt cho cô."
Giang Nhược không thèm nghĩ ngợi, nói chuyện cũng mang theo cảm xúc cùng khí thế: "Thế tôi trách anh được chưa?"
Cao Tùy thở dài một tiếng: "Ông ấy là người ủy thác của tôi, tôi phải nghe theo ông ấy, cô trách tôi cũng hết cách."
Đầu Giang Nhược vang tiếng ong ong, không chú ý nghe anh ta nói gì nữa, bởi vì cô còn thấy chú Minh ở cửa phòng bệnh cách đó không xa đang nhìn xung quanh.
Giờ khắc này, Giang Nhược cảm giác dưới chân nặng như chì, cô bỗng nhiên không muốn đi vào, bước chân cũng chậm lại.
Khoảng cách vài mét cuối cùng này, Giang Nhược cảm giác đi thật lâu, lại như trong nháy mắt, cô đã đứng ở cửa phòng bệnh.
Giang Nhược theo phản xạ có điều kiện hỏi chú Minh đang đứng ở cạnh cửa: "Không cấp cứu thử xem sao ạ?"
Sắc mặt Liễu Minh tiều tụy, trong mắt còn có tơ máu đỏ, ông ấy im lặng một lát mới nói: "Lúc trước vào ICU nhiều lần lắm rồi, cũng đã cấp cứu, bác sĩ bảo liên hệ người nhà."
Lúc nói chuyện, né tránh tiếp xúc ánh mắt với Giang Nhược.
Liễu Minh lại nhường chỗ, ý bảo cô đi vào, "Ông ấy hiện tại tỉnh táo, có thể nói chuyện với cháu."
Khớp hàm Giang Nhược run nhẹ, đi vào.
Liễu Minh cùng Cao Tùy đều chờ bên ngoài, không đi theo quấy rầy hai ông cháu.
Trên giường bệnh, Giang Khải Ứng mở mắt, đôi mắt trong veo, nhưng khảm trên gương mặt tái xám, liền lộ ra cảm giác hồi quang phản chiếu. Từ khi Giang Nhược tiến vào, ánh mắt ông ấy đã dán chặt vào cô, mãi tới khi Giang Nhược ngồi xuống bên cạnh.
Ông ấy hỏi: "Tới rồi à?" Như kiểu sức lực không đủ, chẳng thể đọc rõ từng chữ, như là trong miệng ngậm thứ gì.
Lòng Giang Nhược tĩnh lặng, cầm tay ông ấy, chớp mắt gật đầu: "Ông nội, cháu tới rồi."
Giang Khải Ứng cười gật gật đầu, dường như vui vẻ lắm, nhìn cô vài giây lại hỏi: "Cháu không giận ông chứ?"
Cô lập tức lắc đầu: "Không giận, sao cháu có thể giận ông được."
Cho dù Giang Nhược có oán trách bao nhiêu đi nữa, giờ phút này cũng không dám nói một câu không tốt, không muốn để ông ra đi mang theo sự tiếc nuối cùng không vui.
Giang Khải Ứng khó thở, nói ngắt quãng: "Cháu giận cũng được, đổi lại là ông, ông cũng giận. Ông không nên mượn danh nghĩ vì tốt cho cháu..."
Ông ấy nói rồi nhìn lên trần nhà, trong mắt lộ vẻ hối hận.
"Con người cứ phải đến thời khắc này, mới nghĩ thông suốt sự tình." Giang Khải Ứng nói rồi lại nhìn sang cô, mắt rưng rưng ánh nước, "Là ông ích kỷ, bắt cháu gánh vác nhiều thế, ông xin lỗi cháu, nhé."
Nước mắt Giang Nhược rớt xuống mu bàn tay ông, vội dùng tay áo mình lau cho ông, "Cháu không trách ông, thật sự không trách tí nào."
Giang Khải Ứng hiển nhiên không tin, nhìn cô đầy thương tiếc: "Cháu mới ít tuổi thế, đã phải sống theo khát vọng của người khác, mệt đến mức nào chứ. Sau khi ông đi rồi, cháu cứ cố gắng sống cho chính mình, cái khác đều không quan trọng nữa. Ông chỉ tiếc, không được gặp chắt trai rồi."
Ông ấy nói xong, đột nhiên nghẹt thở, giọng nói ngưng bặt, ánh mắt cũng mất tiêu cự, hô hấp bắt đầu chỉ có ra mà không có vào.