Trong lòng Giang Nhược lờ mờ bất an.
Mùa đông lạnh giá, chạng vạng 6 giờ trời cũng đã tối hẳn, thím Ngô đang nấu bữa tối, lúc rảnh rỗi trước ăn cơm, Giang Nhược tính thử chênh lệch thời gian, canh đúng giờ bên Lục Hoài Thâm hẳn là giờ cơm trưa, có lẽ không bận công chuyện, mới gọi điện thoại cho anh.
Không bao lâu, anh bắt máy: “Giang Nhược?”
Tiếng nói trầm ấm dịu dàng kia, đã xua tan phần mây mù trong lòng cô.
Giang Nhược ổn định tinh thần rồi hỏi: “Bây giờ anh đang bận à?”
Cô đóng cửa ở trong phòng mình, ngồi trên sofa đơn sát bên cửa sổ.
Lục Hoài Thâm nghe giọng cô nói, hình như lại có chuyện gì lo lắng muốn hỏi anh, chẳng nói bận cũng chẳng nói không bận, “Xảy ra chuyện gì à?”
“Cũng không phải việc lớn gì, cũng có thể là bản thân em nghĩ nhiều...” cô muốn nói lại thôi, ngừng một lát, bên Lục Hoài Thâm bên không lên tiếng, cô mới nói tiếp, “Ông nội em cứ mãi không nói chuyện điện thoại với em, cũng mấy lần bảo chú Minh tìm lấy cớ lấy lệ với em rồi, không cho em đi thăm ông, em nghi ngờ ông xảy ra chuyện, cho nên cố tình trốn tránh em.”
Lục Hoài Thâm hơi suy tư, nói: Phỏng chừng ông cụ không muốn cho bà bầu như em bôn ba qua lại giữa trời lạnh, ông ấy cũng khó được thanh nhàn, muốn sống ngày tháng thanh tịnh cũng bình thường.”
“Là em nghĩ nhiều sao...”
Lục Hoài Thâm thong thả nói: “Nếu không thì em thấy ông ấy có thể xảy ra chuyện gì? Trốn được hôm nay, không trốn được ngày mai, vụ án của ông ấy còn chưa kết thúc, trong thời kì bảo lãnh ông ấy không thể rời khỏi thành phố Đông Lâm, có thế nào thì người cũng vẫn ở đây, còn có thể độn thổ chắc?”
Giang Nhược vừa nghĩ như thế, cảm thấy đây cũng có lý, cũng không để bụng mấy lời Lục Hoài Thâm bóng gió cười nhạo ông cụ.
Sau khi ông nội xảy ra chuyện, hai người họ chưa chính thức gặp mặt lần nào, cô đang lên kế hoạch, chờ thời gian hòm hòm rồi, để hai người gặp nhau, suy cho cùng không thể tránh nhau mãi được. Sống chung với Lục Hoài Thâm lâu như vậy, cô cảm giác được, đối với chuyện năm đó anh đã không còn để bụng mấy, chẳng qua là ông cụ vẫn chưa thể buông lòng cảnh giác với Lục Hoài Thâm, hồi ấy ông gặp chuyện, Lục Hoài Thâm cũng đóng vai trò không thể bỏ qua trong đó, một chốc một nhát không có cách nào tiêu tan nỗi hận, đúng là có thể lí giải được.
Giang Nhược chỉ sợ sự tình bên trong, không đơn giản như bề ngoài cô tưởng, ngay từ đầu miệng ông cụ đã như bị khâu kim, tận lực giấu cô một vài việc.
Suy nghĩ lộn xộn, thoáng qua trong đầu.
Cô trả lời Lục Hoài Thâm: “Thế một thời gian nữa em lại tìm ông.”
Lục Hoài Thâm “Ừ” một tiếng, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, chú ý sức khỏe.”
Giang Nhược đang định đáp lời, bên kia vọng tới một giọng nữ uyển chuyển thông qua ống nghe không rõ lắm: “Đừng nói chuyện điện thoại nữa, còn không ra là nguội cả đấy, không phải lúc nữa anh còn định...”
Giọng nói dừng đột ngột, như bị người ta cố ý ngăn cản.
Giang Nhược thoáng sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần thì nói: “Anh đang ăn trưa à?”
Lục Hoài Thâm đáp một tiếng "ừ" đơn giản, “Tí nữa anh còn có việc, em ăn cơm tối chưa?”
Giang Nhược cũng thuận thế muốn kết thúc cuộc gọi: “Sắp ăn ngay đây, chỉ định kể với anh chuyện ông nội thôi.”
“Ừ, anh biết rồi,” Lục Hoài Thâm kiên nhẫn hỏi, chẳng hề có vẻ bức thiết muốn tắt điện thoại mấy, “Còn có chuyện gì khác muốn kể với anh không?”
Giang Nhược ngừng một chút, nói: “Tạm thời không có, anh mau ăn cơm đi, em cũng ăn cơm tối đây.”
“Ừ.”
Giang Nhược tắt điện thoại, nhìn chằm chằm di động, ngẩn ngơ rõ lâu chẳng cử động.
Kiều Huệ ở ngoài cửa gõ vài cái sau đó đẩy cửa ra, gọi cô ra ăn cơm, Giang Nhược quay đầu lại: “Ra ngay ạ.”
……
Sau khi Giang Nhược tắt máy, Lục Hoài Thâm cũng cất di động, ánh mắt thờ ơ như lưỡi dao lướt qua phía đối diện bàn ăn.
Đối diện hơi giật mình, ánh mắt kia vụt qua trong nháy mắt, ngay sau đó anh lại về bộ dáng như chưa có chuyện gì phát sinh, bấy giờ người phụ nữ mới mỉm cười với anh, môi đỏ mọng.
Lục Hoài Thâm cúi đầu cắt đồ ăn trên đĩa, ngữ khí nghe có vẻ khách sáo, nhưng con chữ nói ra lại không phải khách sáo như vậy, “Hứa tiểu thư, tôi thích giao thiệp với người có chừng mực.”
Hứa Tư Nhẫm cười cười: “Nói đùa thôi.”
“Vợ tôi không thích kiểu đùa này,” Lục Hoài Thâm liếc cô ta, trên mặt là vẻ tươi cười hòa nhã, đáy mắt lại như kết sương giá: “Tôi cũng không thích.”
Khóe miệng Hứa Tư Nhẫm co rút mất tự nhiên, cười gượng gạo.
Vừa rồi Hứa Tư Nhẫm đang bàn chuyện hợp tác với Lục Hoài Thâm, trước đây cô ta chưa từng giao thiệp với anh, đều nói con người Lục Hoài Thâm khó đối phó, tiếp xúc rồi, Hứa Tư Nhẫm cảm thấy ngoài việc anh khiến người ta khó đoán, thì thật ra đối nhân xử thế cũng rất lễ độ, bàn việc thẳng thắn quả quyết. Đoán chừng cái "khó đối phó" theo lời người khác, chính là quá khó đoán được rốt cuộc anh muốn gì, tỷ như trong đàm phán có đưa ra điều kiện phong phú, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ ơ hờ như nhau, cái này rất dễ làm người ta sinh ra hoài nghi chính mình, dẫn tới không vững tâm.
Có điều cuộc điện thoại ban nãy gọi tới, Hứa Tư Nhẫm phát hiện thái độ anh trước và sau khi nhận điện thoại khác biệt quá lớn. Trong mắt cô ta, Lục Hoài Thâm trước khi nghe máy, giống như người xuyên qua từ chiến trường thi thể khắp nơi, ngạo mạn xưng hùng xưng bá, áo mũ chỉnh tề ngồi hưởng thành quả, khí chất mạnh mẽ nhạy bén thuộc về thương nhân bộc lộ cực kì rõ nét trên người anh. Khoảnh khắc anh nghe điện thoại, mặt hơi nghiêng sang một bên, hết thảy dịu dàng đều tập trung vào giây phút đó.
Cô ta ngay lập tức cảm nhận được kia đầu điện thoại là người duy nhất của anh.
Hứa Tư Nhẫm đối với việc phân biệt người đàn ông có thật lòng với một người phụ nữ hay không, lần đầu tiên có một tiêu chuẩn khách quan.
Giang Cận đối với cô ta là khách sáo ứng phó, đối với Minh Ngọc là kiên nhẫn ứng phó, bất kể ra sao, đều không tránh khỏi hai chữ lấy lệ. Bất kể cô ta hay Minh Ngọc, ở trong lòng anh ta đều không phải quan trọng nhất. Anh ta muốn thu lợi từ cô ta, muốn có cảm giác được ỷ lại từ Minh Ngọc, tiền đề của mọi thứ là, anh ta sẽ không cho bất kì hồi báo nào về mặt tình cảm. Cho nên mỗi lời ngon tiếng ngọt của Giang Cận, đều lộ vẻ dối trá dụng tâm.
Mà Lục Hoài Thâm thì khác, cho dù không có lời ngon tiếng ngọt, cũng vẫn có thể từ nét mặt giọng điệu của anh, cảm nhận rõ ràng được sự khác biệt anh dành cho người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại.
Cô ta nhất thời mê dại, dùng giọng điệu tình tứ muôn phần cất giọng nói một câu, phá vỡ sự hài hòa giữa hai người.
Lục Hoài Thâm gần như ngay giây tiếp theo, một ánh mắt nghiêm nghị kèm tuyết kẹp sương xuyên thẳng về phía cô ta, cũng chỉ trong phút chốc, bởi vì liền đó Lục Hoài Thâm không nhìn cô ta nữa.
Cô ta cũng thức thời mà ngậm miệng.
Hứa Tư Nhẫm vẫn khó chịu, từ đầu đến cuối khó yên lòng, cô ta hỏi: “Anh đã coi trọng vợ mình thế, nếu như bị cô ta biết, anh hợp tác với tôi, cô ta sẽ nghĩ sao?”
“Sẽ chẳng nghĩ thế nào cả,” Lục Hoài Thâm bình tĩnh trả lời, giọng hàm chứa ý cảnh cáo, “Công ty có kinh doanh qua lại thôi, trừ cái này ra, cô vừa khéo là vợ tương lai của Giang Cận.”
Hứa Tư Nhẫm nhướng mày: “Ý tôi là, nếu cô ta biết cái chết của Minh Ngọc có liên quan đến tôi, mà anh lại...”
Lục Hoài Thâm nói: “Đến mức đó thì hẳn mọi người đều biết, toà án hẳn đã gửi giấy triệu tập cho cô rồi, trước khi làm việc cô không suy xét hậu quả à?”
Hứa Tư Nhẫm chẳng hề cảm thấy hổ thẹn, ngược lại khinh khỉnh hừ một tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Anh đây là uy hiếp tôi?”
“Không hề, chỉ là tôi cần nhắc nhở cô, cái gì nên nói cái gì không nên nói thôi. Ân oán giữa cô với Giang Cận còn cả Minh Ngọc nữa, tự cô giải quyết, bớt liên lụy đến người của tôi đi. Xúi giục giết người, tội danh này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, chỉ sợ huỷ mất thanh danh Hứa tiểu thư.”
Hứa Tư Nhẫm cười khẩy: “Đa tạ nhắc nhở.”
Lục Hoài Thâm chợt cười: “Khách sáo quá, cô nhớ kĩ là được, đồ đâu?”
Hứa Tư Nhẫm lấy ra một túi tài liệu, “Đây là một phần của bản sao lưu, đợi tôi thấy được hiệu quả, sẽ đưa nốt cho anh phần kia.”
Lục Hoài Thâm cầm túi tài liệu, lắc vài cái, bên trong trống không, chỉ có một chiếc USB, “Chờ tôi nghiệm chứng xong sẽ cho cô tin tức.”
Hai bàn tay Hứa Tư Nhẫm đan vào nhau chống cằm, hơi cười: “Tin tôi đi, không ai mong đợi thấy kết cục của Giang Cận hơn tôi đâu.”
Lục Hoài Thâm cất đồ.
“Tôi ở Bách Duyệt Phủ, tí nữa đến chỗ tôi ngồi chơi không?” Hứa Tư Nhẫm hỏi như lơ đãng.
Lục Hoài Thâm cũng chẳng nhìn thẳng cô ta, thong thả ung dung cười cười: “Bằng không thì thế này, ở đây mới mở một hội sở ông chủ là người quen của tôi, tôi bảo ông ấy chọn mấy đứa đẹp trai dáng ngon đưa đến chỗ cô, hóa đơn tính cho tôi.”
Hứa Tư Nhẫm giận tím người.
……
Trong dịp công tác lần này, Lục Hoài Thâm hầu như ngày nào cũng đều đặn gọi cho Giang Nhược quan tâm một ngày ba bữa của cô, vì liên quan tới chênh lệch múi giờ, cuộc gọi của anh thường gọi tới trước lúc Giang Nhược ngủ trưa, bên chỗ anh là buổi sáng, có khi gọi video, lúc vội chỉ gọi thoại đơn giản.
Hành trình lần này kéo dài không lâu, ngày về sắp tới, Giang Nhược ở bên này lại nhận được một lời mời.
Một cuộc điện thoại số lạ gọi đến, nghe đối phương tự giới thiệu, là Phương Dã.
Giang Nhược từng tham gia tiệc rượu mừng công ty bà ta niêm yết sàn chứng khoán, Lục Hoài Thâm cũng kể với cô vài thứ về lịch sử làm giàu của Phương Dã, cô ấn tượng khá sâu đậm về nhân vật truyền kì trong giới quan hệ công chúng này.
Nhưng không ngờ bà ấy sẽ gọi điện thoại cho mình, hơn nữa là mời cô ăn tối.
Giang Nhược không nắm được ý đồ đối phương, định hỏi rõ ràng trước: “Là quý công ty có hoạt động gì sao?”
Giang Nhược nghĩ, có thể Phương Dã muốn để cô lấy thân phận Lục phu nhân tham dự. Nghĩ lại lại thấy không đúng, nếu như thế, chắc hẳn công ty Phương Dã sẽ mời Lục Hoài Thâm, nếu Lục Hoài Thâm không tiện thoái thác, khả năng sẽ bảo cô tham dự thay.
Thế nào cũng không tới lượt Phương Dã đích thân gọi điện thoại tới.
Vừa phát giác ra không thích hợp, Phương Dã liền nói: “Không phải hoạt động công khai, là tiệc riêng tư.”
Thế thì Giang Nhược càng khó hiểu hơn, cô và Phương Dã tổng cộng chỉ gặp nhau hai lần, ngoài ra, không giao thiệp nữa.
Phương Dã là một người dứt khoát, do dự chưa đầy mấy giây, nói thẳng: “Thật ra lần này ấy mà, là muốn nhờ Lục phu nhân giúp một việc.”
Giang Nhược nói: “Cô nói thử trước xem, nếu có thể giúp, tất nhiên cháu sẽ tận lực.”
“Thật không dám giấu, con trai cả của tôi quen bạn gái, chính là Giang Chu Mạn.” Phương Dã nói xong cũng cảm thấy hơi ngại, vốn là chuyện gia đình, lại phải dùng cách này để giải quyết.
Đứa con trai cả này không phải con đẻ của bà ta, bởi vì bà ta không phải người vợ đầu của Phạm Đông Trăn, Phạm Đông Trăn li hôn vợ trước từ lâu, thời điểm bà ta lấy Phạm Đông Trăn, con trai Phạm Đông Trăn là Phạm Du vẫn chưa có kí ức về xung quanh, cho nên Phạm Du đối với Phương Dã cũng chẳng có tâm lý mâu thuẫn tự nhiên của con riêng bình thường đối với mẹ kế, hơn nữa Phương Dã cũng đối xử với nó như con ruột, cho nên quan hệ của hai người vẫn xem như thân thiết.
Nhưng kể từ sau khi Phạm Du và Giang Chu Mạn ở bên nhau, thì hết sức phản nghịch, IQ âm, Phương Dã nhìn thấu Giang Chu Mạn căn bản không phải thật lòng từ lâu rồi, chỉ muốn lợi dụng nó thôi, vì thế đối với tình yêu của hai người này khuyên ngăn đủ điều, Phạm Du bởi vậy mà náo loạn một trận không ngừng với bà ta, lời nói ra rất khó nghe.
Gần đây Phạm Du lại muốn lấy tiền đi, đầu tư dự án cùng Giang thị, ai ai cũng biết Giang thị hiện tại chính là tòa nhà rủi ro lung lay sắp đổ, tiền này cực kì có khả năng có đi không về, bà ta sợ hơn là Phạm Du dốc hết thảy tình cảm tiền tài vào rồi, cuối cùng mới phát hiện ra bộ mặt thật của Giang Chu Mạn, sẽ chịu đả kích trước nay chưa từng có.
Phương Dã cũng là hết cách, đành phải tìm đến Giang Nhược.
Giang Nhược nghe đại khái xong, hiểu ý Phương Dã, cô im lặng một lát, hỏi: “Vậy Phương tổng muốn bảo cháu làm gì thế? Đây là chuyện tình cảm cá nhân của Giang Chu Mạn, cháu thật sự không tiện nhúng tay.”
Phương Dã có vẻ đã sớm biết đáp án của Giang Nhược, sau khi trầm ngâm thì chậm rãi nói: “Nếu là dự án Giang Chu Mạn lên kế hoạch, liên quan đến Bác Lục thì sao?”