Cao Tùy quay về vội vàng, lễ phục khi bàn chuyện cùng người ta còn chưa kịp thay, anh ta nới lỏng cà vạt, cười một cái: "Có phải ông không biết chồng cô ấy là ai đâu, thật sự náo loạn thành cục diện đó, người bị ảnh hưởng cũng không phải một mình cô ấy."
"Vậy chỉ có thể lấy kết quả vô tội thôi." Trần Tấn Nam móc bao thuốc từ trong áo khoác Jacket, biết trong lúc làm việc Cao Tùy không hút thuốc lá, cũng không đưa cho anh ta.
Trần Tấn Nam vừa châm thuốc vừa nói: "Nói đến thì, lần trước Giang Nhược nói dối, tôi chẳng mò được cái đít gì từ chỗ cô ấy, còn phải chạy lên chạy xuống vì cô ấy, tôi còn chưa tính toán việc này đâu."
Anh ta nói rồi liếc Cao Tùy, hừ giọng, nói: "Đừng tưởng tôi không biết mấy giao ước ngầm lung tung của hai người."
Cao Tùy không định cãi lại, tay nắm hờ lên che miệng, "Có chút ẩn tình ấy mà."
"Tôi thấy quái lạ lắm, nếu vụ Thủy Hỏa tra ra manh mối, đối với cô ấy là có lợi mà vô hại không phải à?"
Cao Tùy phụ họa: "Quả là thế."
Trần Tấn Nam nhìn ra manh mối, càng thêm khó chịu, "Cậu nói lấy lệ với tôi hả?"
"Luật sư Cao?" Cao Tùy và Trần Tấn Nam đứng ở chỗ yên tĩnh cuối hành lang, Quý Lan Chỉ đang tìm anh ta, gọi một tiếng từ xa.
Cao Tùy nhìn sang Trần Tấn Nam, để lại một câu: "Tôi sẽ khuyên cô ấy."
"Đệch, khuyên cô ấy là có ý gì?" Trần Tấn Nam chợt trừng mắt, "Hoá ra cảnh sát phá án cô ấy còn dám không phối hợp?"
Hướng chân Cao Tùy đã dịch về phía Quý Lan Chỉ, anh ta lại nhìn Trần Tấn Nam một cái, vẫn cười cười: "Thế nếu ông muốn giống như đêm nay, cưỡng chế đưa người đi thẩm vấn cũng được, nhưng tôi cảm thấy con người Giang Nhược có phần ăn mềm không ăn cứng."
Trần Tấn Nam muốn chửi.
Cao Tùy làm nghề này thời gian dài, hiểu được cái gì gọi là cân nhắc, trước tiên chưa nói đến Giang Nhược có phải đang đánh yểm trợ cho Lục Hoài Thâm hay không, cho dù thật sự điều tra đến Lục Hoài Thâm, cũng chưa chắc có thể tra ra cái gì, Lục Hoài Thâm là ai? Không thể làm căng với cậu ta, phải để cậu ta chủ động phối hợp mới được.
Quý Lan Chỉ đi tới nói: "Lục Hoài Thâm hạ cánh rồi, đã liên lạc được, nhưng tôi chưa nói chuyện với Giang Nhược, cũng không biết cụ thể những việc xảy ra, vẫn cần anh phân tích một chút tình hình với nó."
Cao Tùy nói: "Được, tôi gọi cho cậu ta."
......
Thời điểm Cao Tùy gọi đến, Lục Hoài Thâm mới vừa kết thúc cuộc gọi với Quý Lan Chỉ chưa lâu.
Lục Hoài Thâm xuống máy bay, bảo Bùi Thiệu ở lại lấy hành lý, bản thân anh lái xe đến Cục Công an thành phố trước.
Cao Tùy thuật lại tội danh hiềm nghi và tình huống vụ án tìm hiểu được từ Giang Nhược, hơn nữa đưa ra ước tính, "Bề ngoài của toàn bộ sự việc trông có vẻ chặt chẽ, nhưng chỉ cần không phải là sự thật, thì chắc chắn có sơ hở. Thời gian ngắn nhưng tôi vẫn phải bỏ thời gian chỉnh lý, vụ án cũng không thể kết thúc điều tra nhanh như vậy được, chỉ sợ cuối cùng phía cảnh sát lại muốn tạm giữ, trước tiên phải đi theo lưu trình nộp tiền bảo lãnh đưa người ra ngoài."
Lục Hoài Thâm sờ cằm, trầm giọng hỏi: "Kết quả xấu nhất là gì?"
Cao Tùy: "Sau khi cảnh sát điều tra xác định phạm tội là sự thật, quyết định khởi tố, chuyển giao cho viện kiểm sát."
Anh mất hai giây không nói gì, kế tiếp nghiêm giọng nói dứt khoát: "Không được."
Cao Tùy nói: "Chỉ cần tìm được chỗ không thật trong khẩu cung của Giang Cận và Minh Ngọc, khiến cảnh sát không thể xác định tính chân thật của chứng cứ, chứng cứ không đầy đủ, tất nhiên không thể khởi tố."
"Đã biết, lúc nữa tôi sẽ đến, làm phiền rồi."
Lục Hoài Thâm ngắt kết nối, ngay lập tức lại gọi cho số khác.
Giang Cận ghi khẩu cung xong vừa đi ra, Minh Ngọc theo phía sau anh ta, nhắm mắt theo đuôi, anh ta dặn Minh Ngọc cùng luật sư chờ một lát ở phòng nghỉ, sau đấy đi về phía Dương đội.
Chưa nói được mấy câu, đã có cuộc gọi đến, anh ta nhìn hiển thị cuộc gọi, đi sang một bên nghe máy.
Trong văn phòng đèn đuốc sáng như ban ngày, nhưng nhân viên không cần tăng ca đã tan làm cả, giờ phút này chỉ còn mấy người ít ỏi.
"Lúc này gọi điện thoại cho tôi có thích hợp không?" Giang Cận đứng trước cửa sổ khu làm việc của đội điều tra kinh tế, nói đùa: "Hôm nay trường hợp quan trọng như vậy, sao Lục tổng lại đến muộn?"
Lục Hoài Thâm cười gằn phản bác, "Bớt lẻo mép đi, vì sao trong lòng anh tự rõ. Chủ yếu là tôi có chuyện cần xác nhận một chút với anh, anh biết Mã Lục không? Nó thế mà lại nói với Thủy Hỏa đang làm việc cho anh, tôi cảm thấy quái lạ, sao anh có thể thật sự cấu kết với Thủy Hỏa, Giang tổng áo mũ chỉnh tề thanh niên tài hoa như vậy, vừa nhìn đã biết là công dân tốt hiểu luật tuân thủ pháp luật, anh nói xem, Giang tổng?"
Nụ cười trên khóe môi Giang Cận dần dần nhạt nhòa, tay bất giác túm chặt rèm che nắng, ngoài miệng đáp thờ ơ: "Đấy là đương nhiên."
Lục Hoài Thâm hừ lạnh lùng, "Tắt đây."
Giang Cận lập tức gọi điện cho Thủy Hỏa, điện thoại vừa kết nối, anh ta cắn răng hạ giọng: "Thằng thủ hạ Mã Lục của mày đi đâu rồi?"
"Nó về quê."
"Khi nào?"
"Hai ngày trước."
"Nó có liên lạc với mày không?"
"Trong tay nó chẳng có việc gì quan trọng, sao phải liên lạc với tao?" Nói rồi, Thủy Hỏa phát hiện có gì không đúng, cảnh giác hỏi: "Làm sao đấy?"
Gân xanh trên trán Giang Cận đã kìm nén đến mức sắp nổ tung, "Đệch! Làm sao? Cmn người đang ở trong tay Lục Hoài Thâm!"
Thủy Hỏa trầm mặc trong chốc lát, "Không phải hai ngày nay Lục Hoài Thâm đi Quảng Châu à?"
Giang Cận tắt phụt điện thoại, chống lên cửa sổ, lưng khom cứng ngắc.
Dương đội ngó xung quanh một chút, đi tới hỏi anh ta: "Làm sao vậy?"
......
Cuối cùng Giang Nhược lấy lí do chứng cứ không đủ được thả ra, một đoàn mấy người, đi hùng dũng ra ngoài.
Trần Tấn Nam đưa người ra, còn phải quay lại trao đổi sự tình vụ án với Đại Bàng, đang đi về thì thấy Giang Cận đưa theo mấy người ra ngoài.
Giang Nhược nghe thấy tiếng nói chuyện, quay người ra sau nhìn, Minh Ngọc đi theo sau Giang Cận, lộ ra nửa người, dường như phát giác ánh mắt Giang Nhược, chậm chạp nhìn qua, bỗng chốc lại cúi đầu, dịch nửa người ra sau lưng Giang Cận, che khuất hoàn toàn bản thân.
Mắt Giang Nhược sáng như đuốc, vẫn ngó lom lom phía sau Giang Cận, đèn trước cửa Cục Công An rọi sáng đến mức đôi đồng tử của cô lấp lánh, nhưng bên dưới sự bình tĩnh lại ẩn giấu xoáy nước.
Cao Tùy phát hiện ánh mắt cô trước tiên, khẽ nhắc nhở: "Bình tĩnh một tí."
Trần Tấn Nam còn chưa đi, nghe vậy nhìn Giang Nhược, nhếch mày nói trêu: "Đây vẫn đang ở Cục công an đấy, đừng khiêu chiến gây sự nhá, để tránh bị bắt lại."
Giang Nhược ngước mắt, cười nhẹ hỏi rất bình tĩnh: "Ý anh là, ra khỏi cổng này thì được?"
Trần Tấn Nam nhún vai: "Tôi có nói thế đâu."
Giang Nhược liếc mấy người kia, không biết đang lầm rầm cái gì, Giang Nhược xoay người đi luôn xuống cầu thang, vừa vặn có một chiếc xe lái vào, ánh sáng đèn xe mãnh liệt, cô thấy rõ gương mặt quen thuộc trong khoang điều khiển.
Lục Hoài Thâm cũng chẳng khóa xe, xuống xe đi thẳng tới chỗ cô, dang tay ôm lấy cô. Mọi tình hình, Cao Tùy đã nói hết với anh trước khi đến, cũng không còn gì để nói nữa. Hiện tại Giang Nhược vẫn là thân phận kẻ tình nghi, việc này bên cảnh sát đã lập án điều tra, Cao Tùy nói: "Bên tôi sẽ bắt tay thu thập chứng cứ, giữ liên lạc bất kì lúc nào."
Lục Hoài Thâm nói: "Làm phiền anh, bên tôi sẽ cung cấp tài nguyên cần thiết bất kì lúc nào."
Cao Tùy gật đầu rồi lên xe rời đi.
Lục Hoài Thâm nói cảm ơn Quý Lan Chỉ, người cũng đã ra về.
"Chuyến bay delay một lúc, anh đến muộn rồi," Bấy giờ Lục Hoài Thâm mới cụp mắt quan sát Giang Nhược, ấn nhẹ cô vào lòng, "Tủi thân à?"
Tay Giang Nhược nắm vạt áo khoác của anh, khẽ lắc đầu: "Không, là bản thân em sơ ý, tin nhầm người."
Cô thật sự không thấy oan ức, chỉ cảm thấy trong lòng có cơn giận, không xả ra thì rất khó chịu.
Lục Hoài Thâm sờ thử lòng bàn tay cô ướt lạnh, "Đi về trước rồi nói sau."
Đứng đây cũng không tiện nói chuyện.
Giang Nhược ngẫm nghĩ, thoát khỏi vòng tay anh đi về phía ghế lái: "Để em lái xe."
Ngồi trên ghế điều khiển, Giang Nhược cũng chưa khởi động, chờ sau khi một chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc lái ra khỏi khu dừng đỗ, cô mới khởi động xe đi theo ra ngoài, bám theo suốt dọc đường.
Lục Hoài Thâm đoán được cô muốn làm gì, cũng không ngăn cản, vào lúc thích hợp nhắc nhở cô tăng giảm tốc độ.
Khi vừa xuống khỏi đường trên cao, đường phố bớt vài phần phồn hoa, dưới đèn đường mờ nhạt lác đác người qua đường, chỉ có xe cộ qua lại không ngớt, Giang Nhược thấy đằng sau không có xe tới, chợt tăng tốc vượt xe, ép chiếc xe Mercedes-Benz màu bạc phía trước dừng ở ven đường.
Giang Nhược đẩy cửa xuống xe, cửa xe Mercedes-Benz đóng chặt, cô đi đến đầu xe Mercedes-Benz nhìn vào trong, tài xế lái xe, ghế sau có hai người ngồi, cô đi đến ghế sau bên phải.
Lục Hoài Thâm từ ghế phụ bước ra, dựa vào thân xe, nhìn cô mặt mày không biểu cảm kéo cửa xe đối phương, cửa xe đã khóa, cô bèn gõ lên cửa xe đối phương.
"Minh Ngọc, món nợ này hôm nay tôi không tính toán với cậu, kiểu gì rồi cũng có ngày tôi sẽ tính đủ."
Kính cửa xe tối om, Giang Nhược nhìn chằm chằm bên trong, biết đối phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt hoặc sẽ sợ hãi, hoặc là khinh thường.
Giang Nhược nghe thấy tiếng mở khóa cửa xe, kéo một phát, một tay chống trên nóc xe một tay mở cửa xe nhìn vào trong.
Minh Ngọc bị cô dọa sợ, ánh mắt kinh hãi nhìn cô, sau đó quay mặt đi.
Trước kia có lẽ Giang Nhược sẽ cảm thấy bộ dạng nhu mì đáng thương của cô ta khiến người khác đau lòng, mà nay chỉ thấy chán ngán.
"Còn còn giả vờ đáng thương cái gì?" Giang Nhược thản nhiên nhìn cô ta, giọng điệu lạnh nhạt càng lộ ra sự mỉa mai, "Việc ghê tởm cậu đã làm hết rồi, chí ít phải giải thích chứ."
Minh Ngọc vẫn không nhúc nhích, cũng không phản ứng gì.
Giang Cận ngồi bên trong, cười mỉm nói: "Cô phạm tội gì, là cảnh sát định đoạt, cần gì phải làm khó cô ấy?"
Giang Nhược từ đầu chí cuối không thèm liếc anh ta một cái, "Tôi nói chuyện với anh à?"
Minh Ngọc thấy quyết tâm thề không bỏ cuộc của Giang Nhược, nghĩ một lát, cuối cùng lấy hết can đảm xuống xe.
Mới vừa đứng vững, còn chưa kịp nói câu nào, một cái tát vang dội đã giáng xuống mặt, má trái đau nóng rát, cô ta bỗng chốc nước mắt lưng tròng.