Không Hề Đáng Yêu

Chương 240: Trong lòng hiểu rõ



Giang Nhược không lên tiếng, bởi vì thím Ngô nói không phải không có lý.

Nhưng bất kì ai gặp chuyện như vậy, cũng khó có thể bàng quan. Cô luôn nghĩ rằng có thể giúp một chút thì làm một chút, suy cho cùng liên quan đến mạng người, không phải chuyện vừa.

Cô mở di động xem vé tàu cao tốc, thành phố Đông Lâm cách quê không xa, lái xe quá lãng phí thời gian, hai tiếng tàu cao tốc là có thể tới, nếu buổi sáng xuất phát, cũng có thể cả đi cả về trong ngày.

Quê nhà đã không còn chỗ ở, Giang Nhược cũng không tính ở đó quá lâu, định làm xong việc Minh Ngọc nhờ vả sẽ rời đi ngay.

Cuối cùng Giang Nhược mua vé tàu cao tốc ngày hôm sau, trước bữa tối, cô đoán giờ này hẳn Minh Ngọc cũng đã dậy, nói cho cô ấy biết ngày mai sẽ đi thăm mẹ cô ấy.

Qua một lúc, Minh Ngọc nhắn lại: Tớ bảo với Giang Cận, tớ không yên tâm mẹ tớ, bảo cậu đi thăm hộ, tránh để anh ấy tự phát hiện mới nảy sinh lòng nghi ngờ.

Giang Nhược cân nhắc mấy lần tin nhắc của cô ấy, trả lời: Ừ.

Lục Hoài Thâm ở bên kia đại dương, chênh lệch múi giờ 16 tiếng, bây giờ cô ngủ sớm dậy muộn, thường thường Lục Hoài Thâm gửi tin nhắn cho cô, ngày hôm sau cô mới đọc được mà trả lời.

Trước lúc ngủ, Giang Nhược gửi WeChat cho Lục Hoài Thâm nói chuyện phải về quê, chẳng bao lâu, một cuộc điện thoại từ nước ngoài gọi tới, mấy ngày nay cô hay ra ngoài, sinh lực không đủ dùng, đã mệt mỏi từ lâu rồi, lúc này đang muốn ngủ, điện thoại vang lên, cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại.

"Ngủ à?" Giọng anh từ đầu kia điện thoại truyền đến, hai bên đều hết sức yên tĩnh, hô hấp như thể gần bên tai.

Giang Nhược nhìn thời gian, vừa qua 11 giờ, cô nhắm mắt lại một lần nữa, "Anh dậy rồi?"

Lục Hoài Thâm nói: "Chuyến bay của anh lúc 11h30, 5 giờ chiều mai sẽ đến."

"Không phải bảo ngày kia mới về à?"

Khắp căn phòng đen kịt tĩnh mịch, Giang Nhược trở mình, bên Lục Hoài Thâm nghe thấy tiếng chăn sột sà sột soạt.

"Sự việc được xử lý xong trước thời hạn."

Giang Nhược "Ờ" một tiếng, không phản ứng, Lục Hoài Thâm sợ cô ngủ mất, nhân khi cô còn tỉnh hỏi chuyện về quê, "Mai em về một mình à?"



"Ừ." Trong lòng Giang Nhược bóc phốt, nếu không còn định tiền hô hậu ủng chắc?

Anh lại hỏi: "Ở quê có người đón không? Người thân hoặc bạn học cũ gì đó."

Giang Nhược tỉnh táo hơn, nói: "Không cần thiết phiền toái người khác, em đến bệnh viện một chuyến rồi về."

Lục Hoài Thâm im lặng một lát, nói: "Anh tìm một người đi cùng em."

"Ai?"

"Sáng mai bảo người tới đón em, vé của em mấy giờ?" Ngữ khí không cho phép chối từ.

Vì để anh yên tâm, Giang Nhược trả lời ngay, "9 giờ 38."

"Ừ, anh bảo Bùi Thiệu chọn người chu đáo một tí."

Nói xong anh vẫn chưa tắt điện thoại, Giang Nhược mở mắt ra, đèn chiếu sáng bên ngoài rọi xuyên vào một tia sáng lờ mờ từ dưới khe rèm cửa sổ, cô nói nhỏ: "Lục Hoài Thâm, đợi anh về, em có chút chuyện muốn hỏi anh."

Lục Hoài Thâm không hề chần chừ, "Ừ, nếu chiều mai kịp, anh sẽ đến ga tàu cao tốc đón em."

"Vâng, em ngủ đây."

"Ngủ đi, tắt nhé."

Muốn kịp tàu cao tốc, Giang Nhược phải thức dậy sớm hơn thường ngày, thời điểm xuống tầng, qua cửa sổ sát đất phòng khách thấy trong sân có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ.

Giang Nhược hỏi thím Ngô: "Xe bên ngoài kia là của ai?"

Thím Ngô bưng sữa bò đã được hâm nóng lên bàn, "Cô không biết à? Thế mà cô ấy bảo đến đón cô ra ga tàu cao tốc."

Giang Nhược bất ngờ, nói thầm rồi đi ra ngoài: "Sớm thế à?"

Vừa đi tới cửa nhà, cửa xe đã mở ra, một cô gái mặc áo khoác gió bước xuống, cao gầy, tóc ngắn, dáng vẻ khá lão luyện, đi bốt ngắn cổ đế bằng, cao hơn Giang Nhược rất nhiều.

"Chào chị, tôi là Trình Thư, Lục tổng bảo tôi tới đây." Trông người có vẻ không nói cười tùy tiện.

Giang Nhược nói: "Chào cô, ăn sáng chưa, nếu chưa ăn thì ăn cùng luôn."

Trình Thư: "Trước khi tới đã ăn rồi, tôi chờ chị trong xe."

Giang Nhược cũng không tiện nói gì nữa, một mình ăn xong bữa sáng, cùng cô ấy lên đường.

Trình Thư lái xe, lúc nhìn tình hình giao thông qua gương chiếu hậu, vô tình nhìn lướt qua Giang Nhược, cuối cùng lại nhìn thêm mấy lần.

Ánh mắt Giang Nhược ngước lên khỏi điện thoại, nhận ra cô ấy đang nhìn mình, sau khi ánh mắt tiếp xúc ngắn ngủi, đối phương lập tức thu tầm mắt.

Giang Nhược hỏi cô ấy: "Cô là người công ty Lục Hoài Thâm?"

Trình Thư nói: "Tôi là người của công ty bảo an, công ty chúng tôi hợp tác dài hạn với Lục tổng."



Giang Nhược gật đầu, tò mò nhìn sườn mặt chuyên chú của cô ấy, "Có phải trước kia cô từng theo tôi không?"

Ánh mắt Trình Thư kiên định nhìn phía trước, giọng điệu cũng rất cứng nhắc, "Xin lỗi, chúng tôi đã kí hợp đồng bảo mật."

Giang Nhược cười cười đầy hứng thú: "Vậy ý là đúng là có việc đó nhỉ?"

Trình Thư: "..."

Nhưng cô ấy cũng không thể phủ nhận, phủ nhận chính là nói dối, xì, sao phụ nữ rắc rối thế?

Còn cách ga phía đông hơn 20 phút, Giang Nhược thấy cô ấy không thích nói chuyện, cũng không cưỡng ép lôi kéo làm quen.

Giang Nhược mua ghế thương gia, lúc Trình Thư mua vé đã không còn chỗ ngồi gần Giang Nhược, sau khi lên tàu đã đổi chỗ với người phía sau Giang Nhược.

Giang Nhược bối rối nhìn cô ấy, Trình Thư giải thích: "Lục tổng bảo phải theo sát cô không rời nửa bước."

Giang Nhược: "Nhưng chúng ta ở trong cùng một toa tàu, tôi vẫn ở trong tầm mắt cô."

Trình Thư: "Nhưng nếu phát sinh tình huống khẩn cấp, khoảng cách hơn 1m, điều bất trắc cũng có khả năng trở thành thương tích vì không thể kịp thời cứu vãn."

Giang Nhược nhìn cô ấy không thể tưởng tượng nổi, lát sau, lúng ta lúng túng nói: "Được... thôi."

Hai tiếng sau đã đến ga, khi xuống tàu cao tốc, Trình Thư theo sát bên cạnh Giang Nhược, thân hình 1m75 hiên ngang cùng con gió cuốn theo lúc đi bộ khiến Giang Nhược khá có cảm giác an toàn, tỉ lệ ngoái đầu cũng không thấp, thế nhưng ánh mắt Trình Thư cứ liếc ngang ngó dọc, ánh mắt cực kì sắc bén quan sát xung quanh Giang Nhược, như đang thăm dò có nhân vật khả nghi hay không.

Vốn dĩ Giang Nhược không cảm thấy gì lắm, ngược lại bị làm cho lo nơm nớp.

Trình Thư đã sắp xếp trước xe chờ ở ga tàu cao tốc, trước lúc rời ga thì đưa cô đến nhà hàng lân cận giải quyết cơm trưa.

Giang Nhược nói: "Chúng ta có thể đến bệnh viện xem thử trước."

Trình Thư từ chối với lời lẽ nghiêm khắc: "Không được, Lục tổng nói, xuống xe phải đưa chị đi ăn cơm trước."

Hai người ngồi song song ở ghế sau, Giang Nhược bị giọng điệu việc công xử theo phép công của cô ấy chọc cười, "Lục tổng nhà bọn cô còn nói cái gì nữa?"

"Lục tổng của chúng tôi..." lời vừa ra khỏi miệng, Trình Thư cảm thấy không thích hợp lắm, lập tức sửa lại: "Chồng chị đều là vì lo nghĩ cho an nguy của chị, cũng mong chị phối hợp công việc của tôi."

Tương đối nghiêm cẩn, Giang Nhược không thể không phục.

Nửa đường chán quá cô không nhịn được lại hỏi: "Bọn cô là công ty bảo an nào?"

Mặt Trình Thư xoay về phía cô: "GNS, chị có nhu cầu về phương diện bảo an à? Nếu có thì tôi có thể cho chị danh thiếp, công ty chúng tôi là công ty bảo an số một châu Á, nghiệp vụ liên quan bao gồm bảo mật thông tin, an ninh thương mại, vệ sĩ cá nhân, áp tải châu báu tiền mặt cùng hệ thống cảnh báo, v.v..."

Giang Nhược chống má, tỏ vẻ khó xử mà hỏi nhỏ: "Đắt không? Đắt quá tôi không thuê nổi."

Rốt cuộc biểu cảm trên mặt Trình Thư cũng có biến hóa, vẻ mặt "Đại tỷ, chị đùa tôi đấy nhỉ", "Không đắt lắm."

Cô ấy không nói dối, đối Lục Hoài Thâm và cô mà nói, quả thực không đắt.



"Mức đại khái thì sao?"

Trình Thư nói một con số, lại bảo: "Tính phí theo giờ, đẳng cấp khác nhau, giá cả cũng không giống nhau."

"Thế cô là cấp nào?"

Trình Thư khá tự hào, lông mày nhếch lên, "Không khoe khoang không chém gió, cấp tối cao."

Giang Nhược vỗ vỗ tay tâng bốc, "Tôi tư vấn việc này, cô sẽ nói lại với Lục tổng của bọn cô hả?"

Trình Thư: "Đương nhiên, anh ấy là người phát lương, nếu hỏi đến chắc chắn phải nói."

"Thế so với việc phái một người đến giám sát nhất cử nhất động của tôi, cũng có khác gì đâu." Giang Nhược giả vờ tức giận vỗ xuống tay vịn.

Sắc mặt Trình Thư sững sờ.

"Tôi nói đùa thôi," Giang Nhược nháy mắt cười cười với cô ấy, "Vậy chắc chắn cô cũng biết cái người tên Thủy Hỏa nhở? Bọn cô biết hướng đi của hắn không?"

Trình Thư quay mặt đi không nhìn cô nữa, cũng không đáp lời.

Giang Nhược suy đoán, từng bước ép sát: "Chẳng lẽ Thủy Hỏa không do cô đảm nhiệm?"

Trình Thư thuận thế mà xuống: "Đúng vậy, không phải nghiệp vụ của mình, không biết."

Trong lòng Giang Nhược đã hiểu rõ, không làm khó nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv