Không Hề Đáng Yêu

Chương 130: Vừa nãy nói chuyện với người ta sôi nổi lắm mà...



Trước đó Giang Nhược đã biết anh ở trong danh sách khách mời.

Lục Chung Nam tuổi già, hiếm khi lộ diện. Nếu Lục Hoài Thâm đi công tác bên ngoài, cũng không nhất định có thể đến đúng giờ.

Cho dù như vậy, sau khi cô vào hội trường, ánh mắt vẫn nhiều lần mất tự chủ tìm kiếm bóng dáng anh ấy, bởi vì anh ấy nói, chuyện khác quay về nói sau.

Giang Nhược khinh thường chính mình, thế mà còn nghiêm túc để ý lời anh ấy nói đến thế.

Mà Lục Hoài Thâm hiện tại đang đứng cách gần chục mét, bộ vest đen cắt may vừa vặn, vóc người cao to, không thua gì hai người đàn ông da trắng trẻ trung cường tráng đứng cạnh anh ấy.

Ánh mắt anh ấy sâu hun hút, nhưng không đủ chú tâm, tựa như chỉ vô tình nhìn qua, đúng lúc thấy cô, tầm mắt liền lưu lại thêm vài giây. Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh đèn, như đá vỏ chai, đen láy lại sáng long lanh, nhìn ở nơi xa xa đó trong sự thờ ơ còn điểm xuyết vài ba phần nghiêm túc.

Trong thoáng chốc ngắn ngủi bốn mắt đối nhau, tầm mắt Giang Nhược vội vàng tuần tra một lượt trên gương mặt anh.

Người bên cạnh đang trò chuyện với anh ấy, Giang Nhược lại mơ hồ nghe thấy Chung Thận nói uống rượu, vì thế hai người mỗi người nhìn thoáng qua rồi cùng nhau rời đi.

Giang Nhược và Chung Thận vừa cầm ly champagne đứng bên quầy rượu, nghe người bên cạnh ra sức lôi kéo quan hệ, nói có cơ hội hợp tác chắc chắn sẽ rất vui vẻ vân vân.

Tâm trạng Giang Nhược chán ngán giơ tay khảy hoa tươi dùng làm trang trí, gảy một cái, bọt nước đã xối xuống tay cô ấy.

Chung Thận nhìn cô ấy cau mày giũ sạch bọt nước trên tay, không khỏi cười nói: "Ở cùng tôi chán thế à?"

Giang Nhược nhìn anh ta chẳng biết làm sao: "Không, là tiệc rượu quá chán."Yến hội giai cấp thượng lưu đủ màu đủ loại chỉ là vì quan hệ xã hội cung cấp thời cơ, mọi người đều mang gương mặt tươi tắn, chiêu mộ cơ hội phát triển tiềm tàng, Giang Nhược sờ túi xách của mình, bên trong này có thể đã chứa không ít mối quan hệ.

Lòng bàn tay ngón tay ướt sũng, sau khi khô được nửa hơi dấp dính, Giang Nhược chú ý tới Gisele bên kia, sau khi chị ta bắt tay với người nọ, ai nấy tự đi tới mục tiêu kế tiếp.

Cô ấy thầm than thở, cuối cùng cũng được giải thoát, giơ tay nói với Chung Thận: "Chung tổng, tôi vào phòng vệ sinh một lát."

Vẻ tươi cười của Chung Thận nhạt đi, nhìn bóng lưng Giang Nhược rời đi, rồi nhìn theo hướng Lục Hoài Thâm cách đó không xa, ngón tay đặt trên thành ly miết nhẹ vài cái, hơi híp mắt lại như có gì suy tư.

Mãi đến lúc Giang Cận từ bên cạnh đi đến trước mặt anh ta, cười nâng ly mới kéo suy nghĩ của anh ta trở lại.

......

Giang Nhược đi về hướng phòng vệ sinh, trong lòng nghĩ ngợi, không chú ý người đi tới, suýt nữa va phải người ta, cô nói: "Xin lỗi."

Đối phương là một cô gái trẻ, mặc váy dài màu đen ánh ngọc trai, sợi tóc buông lơi, trông như tùy ý nhưng thật ra mỗi một sợi tóc rũ xuống nên ở vị trí nào đều được tạo mẫu tỉ mỉ, có vẻ nhàn nhã lại sang trọng.

Người kia vừa chuẩn bị nói không sao, nhìn thấy Giang Nhược, dường như nhận ra cô ấy, lập tức đổi sắc mặt, dáng vẻ không muốn nhiều lời với cô ấy, hếch cằm đi luôn.

Giang Nhược hoàn toàn không biết đã đắc tội với người phụ nữ này ở đâu, chỉ cảm thấy người này thoạt nhìn có phần quen mặt.

Chẳng nghĩ cái khác nữa, vào phòng vệ sinh, đặt túi xách cạnh bồn rửa tay, lúc giơ tay dưới vòi nước, cô ngước mắt nhìn trong gương, trong quầng sáng chợt xuất hiện, nhớ ra đã gặp người ban nãy ở đâu.

Lần trước chạm mặt cũng ở phòng vệ sinh, người nọ và Giang Chu Mạn đi cùng, bởi vì lần trước cô nhảy một điệu cùng Lục Hoài Thâm ở trước công chúng, ánh mắt người kia nhìn cô ấy cũng cực kỳ coi thường.

Giang Nhược mệt mỏi với việc giải thích bất kì điều gì, cũng không để trong lòng.

Ở nơi này, có một bộ phận nhỏ những người nhận ra cô, nhưng vì biết đủ thứ nhà họ Giang, cũng biết cô ấy bây giờ tình trạng sa sút, nên chẳng ai chủ động tới tiếp cận cô, trừ phi muốn cố ý tới gây phiền toái cho cô.

Khi Giang Nhược trở lại phòng tiệc chính, chẳng thấy bóng dáng Gisele đâu, chỉ có thư kí Châu Trí Nhã thay chị ta chuyện phiếm với khách hàng.

Người kia hình như quen Châu Trí Nhã, chuyện trò thân thiện, Giang Nhược cũng không tham dự, bản thân đến khu sofa tìm nơi ngồi xuống nghỉ chân.

Không bao lâu, Châu Trí Nhã đi tới chỗ cô, nói: "Hóa ra là cô trốn ở đây, tìm cô lâu lắm rồi."

"Làm sao vậy?" Giang Nhược cho rằng có việc gì gấp.

"G đang tìm cô, bảo người chuyển lời, cần cô đến phòng nghỉ số ba đằng sau."

Giang Nhược không thể phân trần đứng dậy rời sảnh chính đến phòng nghỉ, nghĩ thầm hẳn là G có chuyện quan trọng dặn dò, bằng không sẽ chẳng gọi cô đi một mình.

Bên này cô không quen lắm, đánh số phòng nghỉ lại lung tung, phân tán ở vị trí không cùng nhau, vòng hai vòng cô mới tìm được phòng nghỉ số ba.

Giang Nhược gõ cửa, không ai đáp, dừng một giây, cô đẩy cửa ra đi vào.

Vào phòng rồi, tiếng nhạc trong sảnh chính liền bị ngăn cách, bên trong không một bóng người, càng thêm yên tĩnh.

"Gisele?" Giang Nhược đánh giá một vòng, không nhìn thấy bóng G, ánh mắt dịch chuyển, mới thấy một người đang đứng ngoài ban công hình vòng cung.

Giang Nhược đóng đinh tại chỗ.

Việc tuyên truyền trước lễ khai trương khách sạn DS mới làm rất phù hợp, điểm thu hút người ta nhìn vào nhất là khách sạn mới gần biển thiết kế ba sảnh tiệc theo chủ đề, dùng cho tiệc tối hàng tốt giá cao.

Địa điểm mở tiệc khai trương chính là sảnh tiệc tầng cao nhất chủ đề rừng rậm, lợi dụng kỹ thuật trình chiếu 3D cùng cây xanh và hoa cỏ tươi vận chuyển bằng máy bay, phục hồi trạng thái rừng rậm nguyên sơ theo chiều sâu, làm khách mời như được đắm chìm trong khung cảnh ấy.

Tầng thượng cao gần bằng ba tầng, sử dụng mái vòm để tạo bầu không khí hoành tráng trang nghiêm, mà phòng nghỉ thì là thiết kế phòng kính hình tròn, bao xung quanh toàn bộ sảnh tiệc, phòng kính nối ra ngoài ban công lộ thiên hình vòng cung, gần có thể nhìn xuống cảnh đêm Thành Đông, xa có thể trông thấy núi cao biển sâu.

Không biết Lục Hoài Thâm đang nhìn chỗ nào.

Rõ ràng cửa ở sau anh ấy, Lục Hoài Thâm đứng ở bên ngoài cũng không nhất định biết cô ấy đã vào, nhưng Giang Nhược cảm thấy chân như bị dính trên mặt đất.

Đang lúc cô ấy suy nghĩ, nếu đứng đủ một phút mà anh ấy không phát hiện ra cô, cô sẽ đi thì Lục Hoài Thâm quay đầu nhìn vào.

Bối cảnh màu đen, sau lưng anh ấy là mặt biển nhìn không thấy bờ, đèn đêm thành phố như treo lơ lửng trong màn đêm.

Cánh cửa giữa ban công và phòng nghỉ đang đóng, Giang Nhược không nghe được giọng anh ấy, chỉ thấy bờ môi anh mấp máy, khẩu hình là: "Lại đây."

Giang Nhược như kiểu đối nghịch với anh ấy, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Cho đến khi Lục Hoài Thâm nhẹ cau mày, lúc ấy cô mới chậm rề rề di chuyển ra ngoài.

Cửa cảm ứng trượt ra lúc cô còn cách một bước, bấy giờ ngăn cách duy nhất giữa cô và Lục Hoài Thâm cũng đã không còn.

Buổi tối trời nổi gió, tầng lầu lại cao, Giang Nhược vừa đi ra, một cơn gió nóng ẩm thổi phần phật qua, thổi bay lung tung mái tóc cô ấy, làn váy cũng dán vào chân không ngừng lay động, Giang Nhược vén sợi tóc lên hờn giận nhìn về phía Lục Hoài Thâm.

Đến nước này Giang Nhược đã hiểu chuyện gì rồi, mạo xưng Gisele, bảo người chuyển lời cho Châu Trí Nhã, nhưng đến lúc đó Châu Trí Nhã hỏi G chuyện này, cô phải dàn xếp thế nào?

Giang Nhược nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng dứt khoát mặc kệ.

Đã hơn nửa tháng chưa gặp anh, lần trước gặp mặt lại kết thúc vô cùng thê thảm, thời gian làm suy yếu ngăn cách cùng mâu thuẫn, khiến người ta bình tĩnh, lại có cuộc điện thoại mấy ngày trước làm giảm xóc, gặp lại đã bình tĩnh không ít.

Nhưng thời gian lại tăng thêm khoảng cách, Giang Nhược nhất thời không gì để nói, thậm chí không biết nên đối mặt với anh ấy thế nào.

Lục Hoài Thâm nói trong điện thoại, chuyện khác chờ anh ấy về nói sau. Anh ấy muốn nói gì? Trong đầu lóe lên vài thứ như có như không.

"Ban nãy nói chuyện với người ta sôi nổi lắm mà, gặp anh thì không hé môi?" Vừa rồi Lục Hoài Thâm một mình hút thuốc, lúc này hít một hơi, cúi đầu dập điếu thuốc còn non nửa vào gạt tàn bên cạnh.

Khóe mắt Giang Nhược liền thấy hình dáng anh được bao trùm trong làn khói bạch kim, gió chợt thổi qua liền tan mất, cực kì hư ảo.

"Không hé môi tất nhiên là không gì để nói." Cô ấy thu ánh mắt, giọng nhẹ nhàng phiêu tán trong gió.

Thân hình cao to của người kia tới gần, Giang Nhược theo bản năng lui ra sau một bước.

Lục Hoài Thâm không vui ngăn cô ấy lại: "Em tránh cái gì mà tránh?"

Giang Nhược ngước mắt nhìn anh ấy: "Có chuyện gì thì anh nói cho hẳn hoi."

Lục Hoài Thâm nhướn mày: "Không phải anh đang nói à?"

Dáng vẻ Giang Nhược thẹn thùng.

Lục Hoài Thâm hỏi cô ấy: "Văn kiện kí rồi à?"

"Kí rồi."

Anh ấy lại hỏi: "Nội dung trong đó đọc chưa?"

"Đọc rồi."

"Có gì không vừa lòng không?"

"Không có."

"Có ai nói chuyện như em không?"

"Không" Giang Nhược chịu thúc đẩy quán tính, suýt nữa đã sắp trả lời, phát hiện không đúng, kịp thời im tiếng, nhìn lên anh ấy.

Lục Hoài Thâm xì một tiếng: "Em cũng biết không có?"

Anh ấy đang đứng ngược hướng gió, đối mặt với cô ấy, vừa khéo chắn gió cho cô, mà hai người cách nhau gần, trong không khí đều là hơi thở của nhau.

Giang Nhược vẫn không xê dịch nhìn gương mặt anh hồi lâu, có lẽ là do không gặp lâu ngày, thế mà cảm thấy có chút xa lạ, lại có lẽ là do cảm giác nghiêm nghị đã phai nhạt một ít.

Lục Hoài Thâm cũng nhìn cô ấy chăm chú không lên tiếng, bốn phía chỉ có tiếng gió, còn đưa đến tiếng xe ở xa xăm.

Vào lúc anh lại gần, Giang Nhược không tránh nữa, Lục Hoài Thâm nắm chặt cằm cô, tay ôm lấy eo cô, kéo người vào lòng, Giang Nhược rơi vào vòng tay anh, vẫn còn duy trì tư thế ngửa đầu, chưa kịp chuẩn bị đã bị anh cạy mở môi răng.

Lục Hoài Thâm đêm nay như hổ đói vồ mồi.

Đây là cảm nhận đầu tiên của Giang Nhược.

Anh ấy giữ sau đầu cô, theo kinh nghiệm mà nói thì Giang Nhược cảm thấy Lục Hoài Thâm khá thích động tác này, một là có thể thỏa mãn đòi hỏi của anh ấy, hai là cô sẽ không dễ thoát ra.

Một tay khác thì dạo chơi xoa nắn, biến hóa nặng nhẹ hoàn toàn tùy vào cảm giác của anh ấy.

Cảm xúc là thứ cực kì có sức cảm hóa, Giang Nhược lúc bắt đầu còn bị động giờ đã bám vào vai anh ấy, thử đáp lại một chút.

Lục Hoài Thâm bỗng nhiên giữ chặt cô ấy, ra sức ấn cô vào lòng mình.

Giang Nhược cảm nhận được sự thay đổi ở chỗ nào đó trên người anh, đỏ mặt tía tai hơi rụt lùi, bị anh ấy túm trở lại không cho phép cự tuyệt, cô bèn thuận theo tự nhiên.

Hôm nay váy Giang Nhược mặc có vòng eo rất chật, vừa vặn bó sát lấy eo cô ấy, hổ khẩu bàn tay Lục Hoài Thâm vừa tầm có thể kẹt ở thắt lưng kia.

Giang Nhược nhắm mắt, tay dò dẫm phía sau tấm lưng vạm vỡ của anh, xúc cảm rắn chắc cường tráng, lòng bàn tay truyền đến sức mạnh thuộc về phái nam.

Tay anh ấy thuận thế dịch lên trên, Giang Nhược liếm đầu lưỡi anh ấy một cái, anh chợt kích động, bàn tay phủ trên ngực cô dùng sức bóp một cái, Giang Nhược cứ kêu ư ư, hơi lùi ra, lườm anh và nói: "Đau!"

Nói xong liếm môi dưới, Lục Hoài Thâm nhớ ngay tới động tác vừa rồi của cô ấy, khàn giọng đáp hai chữ: "Đáng đời."

Hà Nội, 24/3/2022

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv