Không Hề Đáng Yêu

Chương 125: Hận và yêu, hai thái cực sao có thể tồn tại đồng thời?



Hai chữ cút đi, ngắn gọn lưu loát, ngữ điệu trầm thấp nghiêm túc, thậm chí mí mắt Lục Hoài Thâm còn chưa nâng lên, ngậm thuốc nhìn bài, dáng vẻ nhàn tản không để ý lắm.

Nhưng càng như vậy, càng khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt, không còn một chút sinh khí nào.

Đầu ngón tay người phụ nữ kia cách một tí ti nữa là chạm vào cánh tay anh ấy, nghe vậy chợt khiếp sợ, lập tức thu tay về, Lục Hoài Thâm hỉ nộ vô thường, cũng làm cô ta không dám nán lại bên cạnh anh ấy nữa, ngượng ngập ngồi về vị trí ban đầu, đảo quanh tròng mắt đánh giá đàn ông trong căn phòng này, cân nhắc tìm một vị khác.

Nhưng nhìn trái ngó phải, ánh mắt vẫn luôn quay về người Lục Hoài Thâm.

Phòng này cũng không phải không có người cao lớn anh tuấn, nhưng so với anh ấy, hoặc là thiếu một chút vị đàn ông, hoặc là cười ầm ầm lải nhải mắng chửi, không có tố chất cũng chẳng chín chắn.

Mà Lục Hoài Thâm tuy khó tiếp cận, ngược lại khiến anh ấy có một sức hấp dẫn bảo người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

Hạ Tông Minh ở xa xa nhìn đôi mắt quyến rũ của người phụ nữ ban nãy ngắm thẳng Lục Hoài Thâm, tựa hồ còn chưa từ bỏ ý định, không khỏi cười khinh bỉ một tiếng.

Nhớ tới cử chỉ của Lục Hoài Thâm vừa rồi, tuy rằng cậu ta không thích phụ nữ bên ngoài lôi kéo làm quen linh tinh với cậu ta, nhưng cũng cực ít khi giống hôm nay làm người ta chẳng còn chốn dung thân, Hạ Tông Minh nói: "Có phải lão Lục vấp một vố ở chỗ Giang Nhược không?"

Lục Trọng nhìn biểu cảm Lục Hoài Thâm thế kia, gõ gõ tàn thuốc, hút một hơi mới khẽ cười: "Ai biết đâu đấy?"

"Không phải cậu nói Giang Nhược ở nhà cậu sao? Đón người cũng có thể đón được cơn giận lớn thế..." Hạ Tông Minh đang cảm thấy kỳ quái, nghĩ lại cái gì đó, ngừng một chút, lại hỏi: "Nhà cậu có những ai?"

Lục Trọng nói: "Phụ nữ nhà họ Lục cùng Giang Chu Mạn."

Hạ Tông Minh chợt vỗ đùi, nói: "Mẹ cậu cố ý chứ gì?"

Lục Trọng: "Em không hỏi, nên thật sự không biết."

Hạ Tông Minh không truy hỏi, thở dài nói: "Khỏi cần biết Giang Chu Mạn vì ai mà đến, nhưng dùng ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn Giang Nhược bị người ta chĩa mũi nhọn vào. Vậy thì có khả năng Giang Nhược xả giận lên người lão Lục rồi."

Dẫu gì cái sạp chuyện của Lục Hoài Thâm và Giang Nhược, Hạ Tông Minh và Lục Trọng đều biết. Giang Chu Mạn và Giang Nhược mà đụng nhau, lại thêm mấy kẻ quạt gió thổi lửa, chắc chắn rách chuyện.

Hạ Tông Minh qua một lát lại nói: "Tôi cảm thấy chắc mẩm là Giang Chu Mạn cố ý. Giả như tôi là Giang Chu Mạn, tôi chắc chắn cũng không cam lòng, tôi không dễ chịu cô cũng đừng hòng dễ chịu, nhất là mâu thuẫn giữa cô ta với Giang Nhược, ngoài đàn ông ra, còn có thù nhà, đàn ông đã mất rồi, thì thù hận sẽ như quả cầu tuyết, nhanh chóng bành trướng. Đàn bà một khi phát rồ lên, cái gì cũng làm ra được."

Lục Trọng như cười như không: "Anh hiểu rõ thế, chẳng lẽ có người đàn bà mất trí nào làm gì anh rồi hả?"

Hạ Tông Minh: "Cái gì gọi là người đàn bà mất trí nào làm gì tôi rồi? Đây là tổng kết kinh nghiệm cổ nhân từ cổ chí kim! Nhìn chung thì, thật ra Giang Nhược cũng là người có chứa tiềm năng phát rồ, cậu xem xem cái thái độ trước kia của cô ấy quyết sống mái cùng Lục Hoài Thâm, hoặc là đưa cổ phần, hoặc là không li hôn, cho dù tự hủy diệt chính mình, cũng phải thiêu rụi một lớp da của ngươi."

Lục Trọng nói: "Vậy anh nói xem, trừ cái này ra Giang Nhược còn có thể làm thế nào? Người bị ép vào đường cùng, cũng hết cách."

"Nói đi nói lại vẫn là vấn đề lập trường ấy mà," Hạ Tông Minh tự cảm giác đã nhìn nhận rõ ràng, "Nói trắng ra vẫn là ông lão họ Giang kia không biết điều, một hai phải nhét Giang Nhược cho Lục Hoài Thâm. Nếu có người ép tôi cưới ai, cả đời này tôi sẽ không chấp nhận cô ta."

Nhưng có một điểm anh ta lại không rõ: "Kỳ thật xuất phát từ góc độ của chúng ta về hôn nhân, Giang Chu Mạn lại là đối tượng kết hôn thích hợp hơn hết. Vì một người không thể làm người ta bớt lo, mà từ bỏ một người thích hợp lại hiểu chuyện, rõ là tự tìm không vui cho mình."

Lục Trọng: "Theo em thấy, hai bố con Giang Cận cảm thấy không khống chế nổi anh cả, khó tránh khỏi sẽ ngấm ngầm giở trò, nội bộ nhà họ Lục mâu thuẫn trùng trùng, anh cả tất nhiên sẽ không để bản thân chịu sự khống chế của nhà họ Giang, mà Giang Chu Mạn sẽ đứng về bên bố mình. Cho nên dù không có Giang Nhược, quan hệ hai nhà đến cuối cùng cũng không nhất định sẽ kết thành thông gia. Chỉ là có Giang Nhược rồi, chuyện này sẽ xảy ra sớm hơn mà thôi."

Hạ Tông Minh không hoàn toàn tán đồng: "Cho nên trước mắt mà nói, Giang Nhược mới là nguyên nhân chủ yếu, cậu đã đảo lộn chủ thứ."

Lục Trọng cười cười nhếch mày: "Bổ trợ lẫn nhau mà thôi, có gì khác biệt à?"

Hạ Tông Minh thế nhưng không còn lời nào phản kích.

Anh ta nhìn gương mặt kia bị bao phủ trong làn khói thuốc trên bàn bài, đầu lông mày xoắn chặt hỏi: "Nhưng rốt cuộc cậu ta động lòng với Giang Nhược từ bao giờ? Ban đầu cảm giác cậu ta một mực muốn hủy diệt hai ông cháu nhà kia cũng không giống là giả lắm, kết hôn hai năm nay, căn bản cũng coi Giang Nhược như không tồn tại. Mấu chốt là lúc trước Giang Khải Ứng và Giang Nhược đã làm tới nông nỗi ấy rồi, mà cậu ta còn có thể nhớ nhung người ta được."

Hạ Tông Minh hồi tưởng lại một số chuyện sau khi Giang Nhược về nước, anh ta có thể cảm giác được sự thay đổi của Lục Hoài Thâm, sự thay đổi ấy vô thanh vô sắc, nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo.

Anh ta thật không thể hiểu nổi, trên đời này hận và yêu, thích và ghét, hai thái cực sao có thể tồn tại đồng thời?

Nếu là quá trình cái này mất đi sinh ra cái kia, một bên mạnh lên, một bên suy yếu, vậy cũng không hẳn là có phản ứng mang tính áp chế.

Anh ta cảm thấy sự bao dung của Lục Hoài Thâm đối với Giang Nhược có mức độ linh hoạt cực lớn, có thể tùy theo giới hạn của cậu ta mà giãn nở vô hạn, thậm chí có xu hướng vượt qua cả giới hạn ấy.

Hạ Tông Minh lẩm bẩm quẳng vấn đề mình không hiểu cho Lục Trọng.

Lục Trọng hỏi anh ta: "Từng đọc MacLeod chưa?"

Hạ Tông Minh: "Cái gì đức?"

Lục Trọng: "Alistair MacLeod."

Hạ Tông Minh: "Tair chưa đọc, chứ Tagore thì đọc rồi, tập thơ《Bầy chim lạc》đấy, stray/birds/of/summer/come/to/my/window..."

(Những cánh chim mùa hè bay lạc đến cửa sổ nhà tôi...)

Lục Trọng liếc mắt nhìn anh ta, thẳng thừng cắt ngang anh ta: "Trong truyện ngắn của ông ấy có câu: ' Bạn tính toán xong xuôi muốn gác thứ gì đó vào tử địa mà vẫn định bụng thích nó là rất khó, chỉ có điều muốn thật lòng ghét bỏ cũng không dễ dàng y như vậy. '"

Hạ Tông Minh trước nay chưa từng giống như giờ phút này, cảm thấy Lục Trọng thật là bác học đa tài, có lòng khen ngợi cậu ta, nhưng đề nghị cậu ta về sau nói chuyện với mình vẫn nên nói thẳng toẹt ra, đừng có ra cái vẻ nho nhã kia nữa.

Nói xong còn hỏi Lục Trọng: "Đây là tôi muốn chê phải khen trước nhỉ? Đảo ngược lại chính là muốn tán dương phải dìm xuống trước."

Lục Trọng: "Anh muốn chứng minh cái gì?"

Hạ Tông Minh không vui hừ một tiếng: "Ông đây cũng từng học ngữ văn!"

......

Cuối cùng ba người đều đã uống rượu, Lục Hoài Thâm lại tự lái xe đến đây, Hạ Tông Minh tiện đường, đưa cậu ta về.

Đưa người về nhà xong, xe đã sắp lái ra khỏi đường núi, trong xe vang lên tiếng rung của di động.

Lục Hoài Thâm làm rơi điện thoại trên xe anh ta.

Rạng sáng ba bốn giờ, Giang Nhược gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm.

Hạ Tông Minh chỉ lo Giang Nhược gọi điện thoại tới làm hòa, một giây cũng không dám trì hoãn, vớ lấy di động nghe ngay, hai bên đồng thời ' alo ' một tiếng.

Sau đó cả đôi ' đệch ' một tiếng!

Sao lại là đàn ông?

Người gọi không phải chính chủ, người nghe cũng không phải chính chủ, hai người cực kì ăn ý mà tắt cuộc gọi.

Không bao lâu, di động có tin nhắn đến: Anh là ai?

Hạ Tông Minh nghĩ ngợi, trả lời luôn trên màn hình khóa: Còn cậu là ai, Giang Nhược có quan hệ gì với cậu.

Bên kia đáp: Tôi là bạn trai cô ấy.

Hạ Tông Minh biết Giang Nhược có một đứa em trai, nhưng không chắc đầu kia điện thoại có phải thằng nhóc đó hay không, ngộ nhỡ trong lúc tức giận Giang Nhược cắm sừng Lục Hoài Thâm thì sao?

Thế là anh ta nhắn trả một tin: Tôi cũng là bạn trai Lục Hoài Thâm.

......

Trình Khiếu nhận được tin nhắn này tí nữa nhảy dựng lên trên sofa, dùng khẩu hình lặng thinh nói vô số từ đệch đệch đệch!

Nó nhìn về phía Giang Nhược đang ngủ, ánh mắt thay đổi không ngừng.

Lẽ nào chị nó vì phát hiện Lục Hoài Thâm khuynh hướng không bình thường, mới cãi nhau với anh ta?

Nó vừa phỏng đoán tính khả thi việc Lục Hoài Thâm lừa hôn, vừa giả bộ giọng điệu bạn trai nhắn trả cho bên kia: Lục Hoài Thâm chính là vì anh, mới cãi nhau với Giang Nhược?

Hạ Tông Minh: Sao cậu biết bọn họ cãi nhau? Giang Nhược nói cho cậu?

Trình Khiếu: Anh đừng quan tâm, anh cùng Lục Hoài Thâm ở bên nhau đã bao lâu rồi?

Hạ Tông Minh: Hai ba mươi năm rồi, thanh mai trúc mã.

Trình Khiếu: Đồ lừa đảo chết tiệt, bây giờ tôi sẽ chụp màn hình lịch sử trò chuyện, ngày mai đưa cho Lục Hoài Thâm xem.

Hạ Tông Minh: Ấy chú em, được rồi tha cho tôi đi, tôi là anh em của cậu ta.

Trình Khiếu: Không tin, chứng minh xem nào.

Hạ Tông Minh: Nếu không tôi gửi ảnh tự sướng?

Sau kí tự còn có ba trái tim màu hồng.

Trình Khiếu buồn nôn khủng khiếp: Cút, tên BD chết tiệt.

Trình Khiếu xóa sạch lịch sử trò chuyện, thả điện thoại di động trong tầm tay Giang Nhược.

Hạ Tông Minh thì gay go rồi, tác quái xong thì nhận ra anh ta không mở được khóa, không xóa được lịch sử trò chuyện, nếu không phải sợ trong di động có thông tin quan trọng còn chưa lưu trữ, anh ta thật sự muốn ném quách xuống biển cho xong.

......

Trận bóng kết thúc, Trình Khiếu đánh thức Giang Nhược, bảo chị ấy lên giường đi ngủ.

Lúc nãy Giang Nhược đã tắm xong, quay về phòng ngả ngay xuống giường, đắp chăn đối mặt với căn phòng ngập tràn bóng tối nhưng càng ngày càng tỉnh táo.

Trong đầu lặp đi lặp lại đều là mấy lời của Lục Hoài Thâm, luôn luôn nhớ kĩ biểu cảm trên khuôn mặt Giang Chu Mạn đêm nay, sự căm phẫn bởi thân bất do kỉ, sự hối tiếc khi yêu mà không có được.

Mọi thứ, mọi thứ, đều là tâm ma trong lòng cô ấy.

(Tâm ma: Trong lòng mỗi người có một thiên thần và một ác quỷ, tức là hai mặt thiện và ác. "Tâm ma" chỉ con quỷ trong lòng người, cũng có thể hiểu là những khiếm khuyết, trở ngại về tâm linh, ý thức và tâm lý. Theo từ điển Phật học, nó dùng để chỉ các ma phiền não như tham dục, dâm dục... có sức dẫn dắt con người đi vào đường tà ác.)

Nhưng mà tất cả mọi tâm ma, đều do một tay mình tạo nên.

Hiện giờ cô ấy đang ở trong một mối quan hệ mà cưỡi lên lưng hổ khó xuống, ai bảo cô ấy gấp gáp không chờ nổi chứ, ở trước Lục Hoài Thâm, đặt hết cả người cả tình cảm vào đó.

Càng để ý lại càng khó không để ý.

Đêm nay cô ấy bảo, nếu Lục Hoài Thâm lựa chọn Giang Chu Mạn, vậy cô ấy tình nguyện ly hôn. Chỉ vì lúc đó cảm thấy tự tin một cách lạ lùng, như lẽ đương nhiên cho rằng Lục Hoài Thâm sẽ đưa ra lựa chọn có lợi cho bản thân cô ấy.

Là Lục Hoài Thâm đã cho cô ấy sự tự tin sai lầm.

Sự thật là, cô ấy và Lục Hoài Thâm đều vẫn chưa đi đến bước tiếp nhận nhau, thì đã lâm vào cục diện bế tắc, khong thể tiến thoái.

Giang Nhược nghĩ ngợi lung tung không dừng lại được, chỉ cảm thấy cớ sao mà nhiều phiền não thế, mơ mơ màng màng ngủ chưa được một tiếng, hàng xóm dậy sớm nấu cơm sáng, cô ấy nghe thấy tiếng động lập tức tỉnh ngay, tưởng chừng sắp suy nhược thần kinh.

Ngày hôm sau ở nhà tăng ca theo sát dự án khách sạn núi Danh Lưu, giữa trưa vốn định nghỉ ngơi một lúc, lại bị Gisele gọi điện thoại bảo cô ấy đến căn hộ khách sạn chị ta ở, đưa văn kiện chị ta đã kí tên đến chỗ ông chủ nào đó.

Ông chủ nào đó còn đang ở chốn thanh sắc, suốt cả buổi chiều Giang Nhược đi như ngựa không dừng vó, lúc về tới nhà, mệt mỏi cùng cực, hoàn toàn dựa vào ý chí chi phối hành động cơ thể, tê dại như cái xác không hồn.

Lớp trang điểm của cô ấy còn chưa tẩy đã ngã lên giường, cuối cùng chẳng còn sức lực tự làm phiền mình nữa, trước khi ngủ chỉ cảm thấy, như vậy cũng tốt.

Hà Nội, 5/3/2022

Theo dõi fanpage Phương Nhược Vũ để cập nhật bản dịch sớm nhất nha các bác ơi

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv