Kiều Úy Dân năm nay đã ngoài 40 tuổi, bởi vì tuổi trẻ chính là bộ dáng soái khí, cho nên mặc dù đã có tuổi cũng không quên chăm chút, vô luận là ở nhà hay ở bên ngoài, trên người luôn xịt nước hoa,tóc cũng bóng loáng.
Chỉ là tướng từ tâm sinh, hắn chính là một tên háo sắc khó lòng sửa đổi, nhìn qua nhiều ít có chút đáng khinh, đặc biệt đã từng này tuổi mà trên mặt lại không có một cọng râu, lại phối với nụ cười kia của hắn, nhìn qua giống tên thái giám.
"Ba, con vừa mới chính là có lòng tốt hỏi chị một câu, không nghĩ tới chị lại hùng hổ doạ người như vậy." Kiều Hồng Diệp không chút nào để ý bỏ đá xuống giếng.
Ba mẹ đã sớm nói cho cô biết thân thế của Cảnh Vân Chiêu, nếu là chị ruột của mình thì cũng thôi đi, nhưng cô ta chỉ là do mẹ từ bên ngoài nhặt về!
Mẹ nói, Cảnh Vân Chiêu là dùng để thay cô ta chắn sát, nếu là như vậy, nên có giác ngộ của một người hầu! Dựa vào cái gì mà muốn áp đảo cô ta ở khắp mọi nơi?
Các giáo viên trong trường học đều nói hai đứa con gái nhà họ Kiều đều rất thông minh, đặc biệt là Cảnh Vân Chiêu! Mỗi lần nghe được lời này, lòng cô ta dường như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn, hận không thể nói cho mọi người, Cảnh Vân Chiêu chỉ là một tên con hoang đê tiện!
Nhưng cô ta biết, dù cô ta có nói như vậy, người khác cũng chỉ sẽ nói Cảnh Vân Chiêu kiên cường hiếu học, cô ta không có ngốc như vậy!
"Cảnh Vân Chiêu,mày đem bát cháo đó uống đi! Lão tử cho mày ăn cho mày uống, mày kén cá chọn canh cũng liền thôi đi còn khi dễ em gái,mày đúng là cái thứ bạch nhãn lang không có lương tâm!" Kiều Úy Dân bất mãn cả giận nói.
Bất quá trong lòng lại hiện lên một tia cảm xúc khác thường.
Nha đầu này là do hắn cực cực khổ khổ nuôi lớn, nhớ năm đó bất quá chỉ là con nhóc vừa gầy vừa xấu, không nghĩ tới hiện giờ lớn lên lại càng ngày càng xinh đẹp.
Cảnh Vân Chiêu so với Kiều Hồng Diệp cao hơn một chút, lại gầy đến đáng thương, chỉ là chỗ nên phát dục nhưng thật ra không tệ, bởi vậy nhìn qua cũng là lả lướt hấp dẫn.
Hơn nữa cô có một mái tóc dài, màu tóc đen bóng, tôn lên làn da trắng tuyết, cùng so với Kiều Hồng Diệp, xác thật có khí chất hơn nhiều.
Chỉ tiếc kiếp trước Cảnh Vân Chiêu chịu khổ quá nhiều, đặc biệt là thời điểm cao trung, Kiều Hồng Diệp thấy cô được nhiều nam sinh hoan nghênh, lén lút động tay động chân không ít, bên ngoài cũng đồn đại nhiều lời không tốt về cô, hơn nữa sau khi Diệp Cầm chết cô nghỉ học đi làm công, một người làm nhiều việc như vậy, làn da cũng trở nên càng ngày càng kém, thậm chí mái tóc dài kia cuối cùng cũng bị Kiều Hồng Diệp cắt đến không còn một mảnh.
Không chỉ như vậy,sau khi cô bị bắt giam, Kiều Hồng Diệp còn không chịu buông tha cô, cùng liên lạc với tù nhân khác, chỉ cần tóc cô mọc ra một chút cũng sẽ bị cắt toàn bộ!
Lúc này Cảnh Vân Chiêu trong lòng nghẹn lửa giận, "Các người tại sao lại không hỏi rõ trắng đen phải trái?! Nhiều năm như vậy, cho dù nuôi một con chó cũng nên có cảm tình, con là một người sống sờ sờ, đến chó đều không bằng sao!?"
"Bang!" Cảnh Vân Chiêu vừa nói dứt lời, Kiều Úy Dân đã tát cô một bạt tai.
Tức khắc, trên mặt hiện rõ dấu vân tay màu đỏ.
Nếu là kiếp trước bị đánh, cô sẽ ủy khuất sẽ khóc, nhưng hiện tại cô lại vô cùng tỉnh táo.
"Uống! Hôm nay nếu mày không uống, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi không được!" Kiều Úy Dân oán hận nói.
Cảnh Vân Chiêu trong lòng rõ ràng, trên pháp luật Kiều Úy Dân và Diệp Cầm là người giám hộ của cô, cô hiện giờ mới mười lăm tuổi, đi ra ngoài tự lập môn hộ căn bản không có khả năng, huống hồ, cô hôm nay mới trọng sinh, chưa kịp chuẩn bị gì, càng là không xu dính túi, dưới tình huống như vậy, không thể tùy tiện đi ra ngoài.
Đi khẳng định là phải đi, nhưng cô lại không thể đứng ở phía đối diện của dư luận!
Lúc trước người nhà họ Kiều làm cô thân bại danh liệt, một đời này, vô luận như thế nào, cô cũng sẽ báo thù kiếp trước! Mà cái tát này...... Cô sẽ lợi dụng thật tốt!