“Trời ơi, không còn công lý mất rồi, ối giời ơi là giời, sao lại có loại người như này cơ chứ, cái thứ đáng chém ngàn đao, gả ra ngoài rồi thì không màng sống chết của cha mẹ nữa, có tiền xây một cái sân lớn như vậy, còn có tiền chữa bệnh cho em trai ruột của cô ta, giờ còn muốn tìm cha mẹ đòi tiền... “
Nhìn thấy Tô Ngôn bị Khương Kỳ kéo đến bên cạnh, bà Lý lập tức ngồi dưới đất, vỗ vỗ chân, thậm chí còn khóc lóc gào thét.
Khi lời này vừa nói ra, Tô Ngữ sững sờ tại chỗ, cô cho rằng mình đã sống qua ba đời, cộng lại cũng mấy chục năm, cô chưa từng thấy người nào như thế này cả, cực phẩm.
Con mắt quét đến cái bụng vừa mới nhô ra một chút của bà Lý, Tô Ngữ nghĩ thầm, thật may là bụng còn nhỏ, nếu không bà Lý ngồi dưới đất, cũng không thể vỗ đùi mình bép bép như vậy được.
“Lời tôi đã nói, mấy người tự xử lý đi.” Khương Kỳ mặc kệ bà Lý, chỉ nói với Tô An.
Tô An tức tới nổ phổi, nhưng nhìn Khương Kỳ cao lớn, lại nghĩ đến bản thân, ông cũng biết đánh không lại.
Về phần phân rõ phải trái, vậy thì khỏi cần nghĩ tới, bản thân mình cũng chẳng đúng gì.
Đến lúc này Tô An mới hối hận, tại sao lúc đó lại đưa hộ khẩu cho Tô Ngữ, nếu biết sẽ có chuyện này, thà rằng để Tô Ngôn, tên nhóc hôi hám này chết vì bệnh tật còn hơn.
Trong lòng ông nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, Tô Ngữ cùng Tô Ngôn đều đang nhìn ông, thấy ông ta như vậy, Tô Ngữ thật muốn tiến lên đánh cho ông ta một trận.
Nhưng nhìn Tô Ngôn vô cùng buồn bực, nên đành tạm thời nhịn xuống “Nếu như đã không muốn bỏ tiền ra, về sau đừng tới làm ầm làm ĩ nữa, mấy người không ngại phiền, nhưng tôi lại sợ mất mặt lắm.”
Nói xong, mặc kệ phản ứng của 3 người, cầm tay Tô Ngôn đi vào trong sân.
Khương Kỳ đi cuối cùng, nhìn ba người đang sững sờ ở đó, khóe miệng nhếch lên, “Tự đi mà thu xếp cho ổn thỏa .”
Ba người Tô An nhìn nụ cười của Khương Kỳ, trong lòng lại cảm thấy có một cỗ lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên, chờ đến khi bọn họ hoàn hồn, thì cánh cửa trước mặt đã đóng lại.
Đến lúc này, cả ba người chỉ có thể xám xịt ra về.
Ở trong sân, Tô Ngữ nhẹ nhàng an ủi Tô Ngôn, may mà Tô Ngôn cũng đã quen với thái độ của Tô An đối với em ấy, sau một hồi buồn bực, em ấy lại đến chơi với Tiểu Bạch và Phì Phì.
Tô Ngữ và Khương Kỳ ngồi trong phòng chính không biết nên nói gì
“Nếu tôi không về kịp, cô định làm gì?” Thật lâu sau, Khương Kỳ lên tiếng trước.
“Anh cho rằng tôi sẽ là người chờ bị đánh sao?” Tô Ngữ nhướng mày nhìn Khương Kỳ với ánh mắt khó hiểu, chẳng lẽ trong mắt anh, cô vô dụng đến vậy à?
“Đó là cha của cô.” Khương Kỳ nhẹ giọng nói.
Ngụ ý chính là Tô Ngữ muốn động thủ với cả cha đẻ à?
“Tôi không thừa nhận.” Tô Ngữ bĩu môi, cô không muốn nhận một người cha như vậy. Tuy nhiên, cũng không muốn để người khác nghĩ rằng cô phản nghịch, “Đánh không lại, thì còn có thể chạy mà.”
Tô Ngữ nói xong, nháy mắt tinh quái với Khương Kỳ, rồi cả hai cùng nhau bật cười.
Tuy ngày càng ngày càng dài, Tô An cùng mọi người đã làm trễ nải lâu như vậy, bên ngoài trời cũng đã tối.
Tô Ngữ nhanh chóng chuẩn bị bữa tối, sau khi ba người ăn xong thì trời đã tối hẳn.
Lúc này đã là cuối tháng 4, chuẩn bị bước sang tháng 5, trời cũng dần dần ấm lên.
Quần áo của Tô Ngữ và Tô Ngôn là từ nhà họ Tô mang đến, Tô Ngữ đã nhìn thấy tủ quần áo của khương Kỳ, trong đó chỉ có hai bộ quần áo, thấy sắp đến mùa hè, ba người cũng nên bổ sung thêm quần áo rồi.
Chỉ là, nghĩ đến đây, Tô Ngữ nhíu mày, cô không biết làm quần áo.
Không chỉ cô không biết, mà ngay cả nguyên thân cũng vậy.
Nguyên thân ở nhà họ Tô, mỗi ngày đều bận rộn như con quay, căn bản không có cơ hội để đụng đến đường kim mũi chỉ, cũng không có ai dạy cô làm nữ công.
Nên làm cái gì bây giờ?
“ Cô đang nghĩ gì vậy?”
Một câu nói đột ngột, làm cho dòng suy nghĩ đang trôi dạt của Tô Ngữ quay trở lại, ánh mắt Tô Ngữ từ từ tập trung lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Khương Kỳ đang ung dung nhìn cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét trên gương mặt Khương Kỳ trở mềm mại hơn rất nhiều, nhưng thật đáng tiếc.
“Nếu trên mặt anh không có vết sẹo này, nhất định là ...” Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ không hiểu vì sao lại thốt ra câu này, nhưng nói được một nửa, thì cô dừng lại.
Cẩn thận nhìn Khương Kỳ, thấy anh vẫn như cũ, cô lại nói: “Tôi không có ý gì đâu, đừng nghĩ nhiều.”
Khương Kỳ hơi nhíu mày “Nghĩ nhiều cái gì?”
Tô Ngữ nghe xong chỉ cảm thấy ngượng ngùng: “Trên mặt anh, làm sao mà bị như vậy? Còn nhớ không?”
Từ ký ức của nguyên chủ, người trong thôn đều cho rằng Khương Kỳ bị mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này khi cô tiếp xúc với Khương Kỳ, cô không cảm thấy anh là một người bị mất trí nhớ.
Khương Kỳ không trả lời ngay lời Tô Ngữ vừa mới hỏi, mà chỉ nhìn thẳng vào cô, khiến cả người Tô Ngữ không được tự nhiên, rồi mới nói: “Quên rồi.”
Tô Ngữ đương nhiên không tin lời anh nói, nhưng cô cũng không nói nhiều.
Dù trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng bọn họ không có thẳng thắn với nhau, cô cũng có bí mật của riêng mình mà.
“Tôi nghĩ mùa hè đến rồi, chúng ta, nên đi mua một ít quần áo được không?” Nói xong Tô Ngữ cảm thấy xấu hổ, bây giờ ở cái niên đại này, việc một người phụ nữ không biết may vá, quả thật là không thể tin nổi.
Nhưng Khương Kỳ cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Vậy, ngày mai chúng ta cùng nhau đi lên trấn.”
Bàn bạc xong, hai người thổi đèn đi ngủ.
Từ nửa tháng nay Phì Phì không hề ngủ với Tô Ngữ nữa, thật ra em ấy đi theo tiểu Bạch cả ngày, Tô Ngữ còn cười với em ấy, trâu già còn gặm cỏ non, nhưng Phì Phì cũng không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục theo tiểu Bạch chạy nhảy khắp nơi.
Nhưng ngay cả khi không có Phì Phì, Tô Ngữ và Khương Kỳ cũng không còn cảm thấy xấu hổ khi ngủ cùng nhau nữa, cũng không có việc gì xảy ra cả.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Ngữ làm một bữa sáng đơn giản, sau khi ba người ăn xong liền khóa cửa lại, ngồi xe ba gác đi tới thị trấn.
Bởi vì không phải đi bán con mồi, nên cũng không phải vội vàng, cho nên ba người cũng không gấp, cứ chậm rãi mà đi.
Khi đến thị trấn, thì cũng tầm khoảng tám hoặc chín giờ.
Bước vào một cửa hàng quần áo trong trấn, Tô Ngữ cẩn thận nhìn.
Trên quầy trong cửa hàng bày bán đủ loại vải, bao gồm cotton, linen, lụa và satin, đủ loại màu sắc và hoa văn.
Trên bức tường còn treo rất nhiều quần áo may sẵn, đủ mọi kiểu dáng.
Anh chàng trong cửa hàng may không hề xem thường khi nhìn thấy ba người họ, anh ta cười hì hì chạy tới “Ba vị đây muốn mua gì nhỉ?”
Tô Ngữ trầm ngâm một lúc mới nói “Các người có thể may sẵn theo yêu cầu không?”
Cô không biết may quần áo, chỉ có thể mua sẵn mà thôi, nhưng nhìn quần áo treo trên cửa hàng này, so với dáng người của bọn họ không giống nhau.
Thanh niên nghe thấy lời Tô Ngữ nói, càng cười lớn hơn, “Cô gái này cứ nói đùa, chúng tôi là cửa hàng may mặc, tất nhiên là có quần áo đặt may rồi, không biết cô muốn loại vải gì nhỉ, kiểu dáng gì? “
“ Tôi muốn vải bông, cho ba người chúng tôi mặc, một người hai bộ là được. “Tô Ngữ nói.