“ Mấy người muốn lên núi làm gì?” Khương Kỳ hỏi
“Đất trồng hết rồi, chúng ta vào núi đi dạo thôi.” Tô Ngữ ánh mắt nghịch ngợm nói.
“Đúng đó, anh rể, em cũng muốn ra ngoài chơi, ngày nào ở nhà cũng chán lắm.” Tô Ngôn nói, nhìn Khương Kỳ bằng ánh mắt cầu xin.
Khương Kỳ nhìn mấy cặp mắt tràn đầy hy vọng trước mặt này, cuối cùng vẫn gật đầu, “Vậy được rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi.”
Nghe thấy lời đồng ý của Khương Kỳ, Tô Ngữ thì cười cười, còn Tô Ngôn hoan hô một tiếng.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, cả ba đã ăn sáng xong.
Tô Ngữ làm bánh rán hành, gói trong giấy thấm dầu, cho vào sọt phía sau, đổ nước đun sôi vào ống tre có nắp.
Bọn họ vào núi, buổi trưa có khả năng cũng sẽ không về ăn cơm, mang theo những thứ này, vấn đề bữa trưa của bọn họ cũng đã được giải quyết.
Cả ba bước ra khỏi sân, Tô Ngữ nhìn thấy Phì Phì và tiểu Bạch cũng đang bước ra ngoài.
“Chị, chúng nó cũng muốn đi theo kìa.” Tô Ngôn chỉ vào hai con mèo nói.
“Vậy thì cứ để chúng nó theo, ngày nào chúng nó cũng chạy vào trong núi cả.” Tô Ngữ không thèm để ý nói.
Đi ra từ cánh cửa nhỏ, khóa cửa lại, cả ba người bọn họ đi về phía núi Vân Vụ.
Mặc dù luôn sống ở thôn Vân Vụ, Tô Ngôn chưa bao giờ đến núi Vân Vụ cả.
Để chăm sóc cho Tô Ngôn, Khương Kỳ và Tô Ngữ bước đi không nhanh, khi đi vào rìa núi Vân Vụ, thì bọn họ cũng đã đi bộ được hơn nửa tiếng rồi.
Lúc này sắc mặt Tô Ngôn đỏ bừng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, Tô Ngữ nói với Khương Kỳ: “Chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi”
Khương Kỳ nhìn Tô Ngôn gật đầu đồng ý.
Ba người ngồi trên mặt đất, có một cơn gió từ rừng thổi qua, mang theo những tia gió nhẹ man mát.
Tô Ngôn tò mò nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn hỏi Tô Ngữ vài câu.
Sau khi nghỉ ngơi khoảng một phần tư giờ, cả ba đứng dậy tiếp tục đi về phía núi sâu.
Phì Phì và tiểu Bạch đi trước mặt ba người, thỉnh thoảng Phì Phì còn quay lại xem liệu ba người có đi theo sau không.
“Chị ơi, Phì Phì muốn đưa chúng ta đi đâu đó kìa?” Tô Ngôn quan sát hồi lâu, cảm thấy Phì Phì muốn dẫn ba người đi theo nó, nghĩ đến đây, Tô Ngôn hỏi.
Đương nhiên là Tô Ngữ biết Phì Phì đang dẫn đường, nếu không, bọn họ làm sao tìm được chanh dây đây?
Nhưng trên mặt Tô Ngữ không biểu hiện ra thôi “Hình như là vậy, chúng ta đi theo thử xem?”
Tô Ngữ nói xong, quay đầu nhìn Khương Kỳ, hỏi ý kiến của hắn.
Khương Kỳ gật đầu đồng ý, là thế là cả ba đi theo Phì Phì.
Sau khi đi loanh quanh trong một khoảng thời gian không xác định, Phì Phì cuối cùng cũng dừng lại.
Ba người Tô Ngữ cẩn thận nhìn cảnh vật trước mặt, khi nhìn thấy cây dây leo trĩu quả, ánh mắt Tô Ngữ lóe lên.
Khương Kỳ kỳ quái nhìn những thứ trước mắt, hắn cũng chưa từng tới nơi này, cho nên cũng không biết ở đây mọc lên những trái cây này.
Tô Ngôn hít một hơi thật sâu, kích động nói với Tô Ngữ “Chị ơi, chị ngửi thấy mùi thơm gì không?”
Tô Ngữ gật đầu “ ngửi thấy rồi.”
Sở dĩ chanh dây được gọi là chanh dây là vì một trong những lý do này, quả của nó tỏa ra nhiều mùi thơm nồng nàn, không giống như nhiều loại quả khác.
“Đây là chanh dây, tỏa ra rất nhiều mùi thơm của trái cây.” Khương Kỳ nói.
Nghe vậy, Tô Ngữ kinh ngạc nhìn Khương Kỳ, làm sao hắn biết điều đó.
“Anh rể, sao anh biết hay vậy?” Tô Ngôn hỏi.
Nghe được câu hỏi của Tô Ngôn, ánh mắt của Khương Kỳ chợt lóe lên, anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Anh đã thấy nó ở trên trấn.”
“Vậy ăn được không?” Tô Ngôn không quan tâm làm sao Khương Kỳ biết, đây là loại chanh dây gì, hắn chỉ quan tâm liệu nó có ăn được hay không thôi.
Khương Kỳ tiến lên phía trước, hái một quả chanh dây đã chuyển sang màu đỏ, bóc ra đưa cho Tô Ngôn, “Màu đỏ có thể ăn, nhưng không được ăn màu xanh. Ăn phần thịt bên trong.”
Tô Ngôn cầm lấy, lấy một nửa đưa cho Tô Ngữ, nửa còn lại thì đưa vào miệng mình.
“Hương vị thế nào?” Tô Ngữ không vội ăn, mà là hỏi Tô Ngôn.
Hành động đó của cô, khiến Khương Kỳ tưởng cô không dám ăn, trong mắt thoáng hiện lên một nụ cười.
Tô Ngôn nhếch miệng, “Hơi chua, nhưng vẫn rất ngon.”
Nói xong Tô Ngôn ăn một nửa đang cầm trong tay, Tô Ngữ cũng đưa một nửa trong tay cho em ấy.
Tô Ngôn đang ăn chanh dây, còn Tô Ngữ đi tới trước giàn dây leo, “Đào cái này ra trồng ở nhà đi?”
Sau khi lời nói của Tô Ngữ dừng lại, Khương Kỳ và Tô Ngôn đều sững sờ, nhưng sau đó Tô Ngôn lại vui vẻ, hắn lập tức cười nói: “Được đó, được đó, em cũng thích ăn, chúng ta có thể trồng ở trong nhà, như vậy cũng có thể thường xuyên được ăn rồi.”
Tô Ngữ hỏi ý kiến của Khương Kỳ, Khương Kỳ cũng đồng ý.
Hỏi xong, Tô Ngữ lấy cái xẻng từ trong sọt ra, bắt đầu đào rễ cây chanh dây.
May mắn thay, cây nho do Phì Phì trồng không phát triển hoàn toàn, nên có thể đào cả cây ra ngoài, cây chỉ dài hơn hai mét, gốc bị bao bọc bởi một khối đất lớn, Tô Ngữ cẩn thận vo tròn lại, bỏ vào sọt.
Mục đích đã đạt được, cả người Tô Ngữ nhẹ nhõm hẳn, ba người về lại con đường đã đi.
Đi tới thung lũng mà lần trước Tô Ngữ ở.
Đứng ở cửa vào thung lũng, mắt thấy rõ tình hình bên trong, Tô Ngữ thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay ba con hổ không có ở đó.
Tô Ngôn đi xuống thung lũng, cuối cùng đứng trước thác nước.
Chỉ thấy Tô Ngôn vươn đầu nhìn trong sông một lúc, sau đó quay đầu vui vẻ nói với hai người Tô Ngữ: “Chị, anh rể, trong này có cá.”
Tô Ngữ và Khương Kỳ chậm rãi đi về phía trước, Nhìn xuống nước quả nhiên thấy có cá đang bơi.
“Tiểu Ngôn, em có muốn ăn cá không?” Tô Ngữ nhìn Tô Ngôn hỏi.
Tô Ngôn gật đầu, nhưng con cá này không dễ bắt, nghĩ đến đây, Tô Ngôn lại lắc đầu, “Em không muốn ăn.”
Tô Ngữ nhìn bộ dạng này của Tô Ngôn, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, “Muốn ăn thì có gì không được? Đợi chị bắt cho. ”
Tô Ngữ nhìn xung quanh, lại quay người bước ra ngoài thung lũng, một lúc sau Tô Ngữ lại bước vào với một cành cây dài.
“Con dao của anh đâu? Em mượn một chút.” Tô Ngữ bước tới gần Khương Kỳ hỏi.
Khương Kỳ nhìn Tô Ngữ đầy nghi hoặc, không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn đưa cho cô con dao ngắn mang theo bên người.
Tô Ngữ lấy con dao ngắn cắt phần cuối của cành cây thành hình mũi tên trong ba hoặc hai nét.
Đưa lại con dao cho Khương Kỳ, Tô Ngữ cởi giày và tất, xắn ống quần rồi đi xuống suối.
Ngay bên dưới thác nước này là một hồ nước, và một dòng suối chảy ra từ thung lũng dọc theo hồ nước.
Mặt nước của suối rộng, mực nước rất nông cao tầm một hai mét.
Khi Tô Ngữ bước vào, nước chỉ cao bằng nửa bắp chân của cô thôi.